"Hình đại ca, chúng ta là hữu duyên vô phận, chỉ mong ngươi có thể tìm một duyên phận thuộc về ngươi, kỳ thật ngươi cũng không cần tìm nữa, duyên phận của ngươi sớm đã xuất hiện bên cạnh ngươi rồi!" Vũ Hàm đem chuyện nói cho thật thấu đáo, hi vọng hắn có thể sớm vứt bỏ phần tình ý kia đối với nàng, toàn tâm toàn ý đối tốt với Hân Vũ.
"Nhưng mà Vũ Hàm, ta đã thử quên nàng, nhưng ta vẫn thất bại, ta căn bản không thể quên nàng được, nàng đã thâm căn cố đế ở trong lòng ta, cho dù hiện tại ta có tình với Hân Vũ, nhưng vậy không đáng bằng phần tâm ý đối với nàng!" Hình Ngạo Thiên càng nói càng kích động, cho dù hắn biết nói cũng sẽ không có kết quả gì, nhưng hắn vẫn nhịn không được nói ra.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của hắn, xem ra tối nay nhất định phải sửa lại tâm của hắn, nếu không ngày sau nàng rời đi, chỉ sợ hắn sẽ đem Hân Vũ xem như hình bóng của mình, từ đó càng làm thương tổn Hân Vũ hơn.
Cúi đầu khẽ thở dài một hơi nói gì hắn: " Uông Vũ Hàm ta kiếp này trong lòng chỉ có một mình Độc Cô Thác, mà cũng đã ước định cùng Thác, kếp sau chàng nhất định sẽ tìm được ta ở trong biển người mênh mông."
Trong lòng Hình Ngạo Thiên chợt căng lên, nàng ngay cả kiếp sau cũng không có hắn một cơ hội, vì sao? Vì sao...?
Kích động tiến đến cầm lấy tay Vũ Hàm. cuồng loạn hỏi: "Vì sao.... Vì sao... Vũ Hàm, nàng vì sao không thể cho ta cơ hội, ngay cả một lần cơ hội cũng không được sao? Kiếp này chúng ta vô duyên, vì sao kiếp sau nàng cũng keo kiệt cho Độc Cô Thác, vì sao không thể chia một ít tình yêu của nàng cho ta?"
Bị bàn tay to lớn cầm chặt lấy cánh tay phát đau, Uông Vũ Hàm lớn tiếng gọi hắn: "Hình đại ca... Hình đại ca... Ngươi bình tĩnh lại một chút được không? Tình cảm là thứ không thể chia nhau hưởng lợi, càng không thể bảo ta chia một ít của Thác dành cho ngươi, tình cảm này không thể phân chia gì hết, là một thứ không thể chia nhau hưởng thụ được, ngươi có thể hiểu không?"
"Ta mặc kệ... Ta chỉ muốn nàng, ta chỉ muốn nàng Vũ Hàm, ngoài nàng ra ta không để ý gì hết, không gì hết!" Hắn lớn tiếng đem lời trong lòng mình rống lên, ba năm qua, hắn không một ngày không nhớ tới nàng, không tưởng niệm nàng.
Hình Ngạo Thiên buông lỏng cánh tay Vũ Hàm ra, ngược lại đem nàng ôm chặt vào trong lòng, Vũ Hàm dùng sức muốn giãy dụa khỏi ngực hắn, nhưng khí lực của hắn quá lớn, khiến nàng vô luận làm thế nào cũng không thể giãy khỏi lòng hắn.
"Hình đại ca, Hình đại ca ngươi mau buông ra, nơi này là Ngự hoa viên, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua nơi này, nếu để cho người thấy được hành động của chúng ta bây giờ, ngươi nghĩ mọi người sẽ suy nghĩ thế nào về quan hệ của chúng ta đây?" Vũ Hàm vẫn không từ bỏ giãy dụa, nhưng Hình Ngạo Thiên không muốn buông nàng ra.
Cánh tay chặt chẽ vòng quanh nàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, mùi hoa tự nhiên đã tràn ngập chóp mũi hắn, khiến cho đầu óc hắn nhất thời lại nghĩ tới ngày tháng nàng ở trong phủ thái tử.
Nhưng sự thật luôn tàn khốc, một luồng gió đêm lạnh lẽo đánh úp lại. Cũng đưa hắn từ trong ảo cảnh trở về, nữ từ đang giãy dụa trong lòng hắn nói cho hắn biết, quá khứ tươi đẹp kia, đã qua tròn ba năm!
"Vũ Hàm, đừng cử động, van nàng đừng cử động, để cho ta yên lặng ôm nàng một lần cuối cùng được không?" Vùi đầu vào cổ nàng, thanh âm khàn khàn cầu xin.
Vành tai Uông Vũ Hàm mềm nhũn, cũng hiểu được lòng hắn đối với mình, nếu hắn đã nói là cái ôm cuối cùng, vậy đừng giày dụa, một lần cuối cùng theo ý hắn, coi như là an ủi cho hắn ba năm nay đi.
Hân Vũ ở trên giường chớp mắt không thôi, sau khi Hình Ngạo Thiên rời khỏi tẩm cung, nàng cũng đứng dậy đi ra ngoài, vốn đi ra tiểu viện kia đu dây, nhưng khi đi ngang qua ao sen, nghe được tiếng học tỷ nói.
Đi từng bước đến bên cao sen, trong lúc nàng đi vào lối rẽ thì hình ảnh phía trong đình khiến nàng cảm giác tim đình chỉ trong nhảy mắt, cho dù là nữ tử đưa lưng về phía nàng, nhưng Hân Vũ biết, nàng kia chính là học tỷ, mà nam nhân ôm nàng, giờ phút này đang nhắm chặt hai mắt chôn ở cổ của nàng, dáng vẻ say mê hạnh phúc.
Vì sao chân của nàng không nghe theo lời nàng chứ? Nàng cố gắng muốn rời đi, nhưng hai chân lại lẳng lặng đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích nổi, nhìn thấy hai người đang ôm chăt nhau trong đình, lòng của nàng đau quá, tuy rằng đã sớm biết sẽ là kết quả như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn khó sống đến sắp ngạt thở!
Hình Ngạo Thiên, Hình Ngạo Thiên, là người nàng yêu thích sao? Nhìn thấy hắn dũng cảm quên mình bảo vệ nàng, nhìn thấy hắn gần như vì mình mà chết đi, khoảng khắc đấy, lòng của nàng đã dần dần hướng về hắn, nàng Đỗ Hân Vũ đã yêu ác ma này.
Nhắm nghiền hai mắt lại, không buồn nhìn hình ảnh trước mắt, dưới chan cố gắng di dộng,liền xoay người chạy đi, lệ nóng chảy dài, nàng cố gắng chạy một mạch về Vân Yên các, những người ở nơi này tất cả đều đến Hưng Khánh cung, bây giờ không có một bóng người, chung quanh đều im ắng, tối đen một mảnh.
Hai người ôm nhau hồi lâu ở trong đình, Vũ Hàm thừa dịp lúc hắn lới lỏng, kéo dài khoảng cách của hắn với mình, nói: "Hình đại ca, đủ rồi, lời nên nói ta cũng đã nói, hi vọng sau này ngươi có thể toàn tâm toàn ý đối với Hân Vũ, ta thật sự vô cùng thích nàng, nàng là một cô gái tốt, ta cũng hi vọng các ngươi có thể giống như ta và Thác, sống những ngày hạnh phúc mỹ mãn!"
"Vũ Hàm, thực xin lỗi, tối nay ta quá kích động rồi, sau này ta sẽ phân rõ quan hệ giữa hai ta, sẽ không lỗ mang như tối nay nữa, cuối cùng, còn muốn nói một tiêng xin lỗi với nàng, ba năm trước mũi tên kia, mục tiêu của ta không phải nàng, nàng hẳn là biết!" Sự tình đã ngã ngũ nhưng hắn không thể thay đổi, hai người đứng bên cạnh ao, tối nay cùng đem hết những khúc mắc nhiều năm qua hóa giải một lần.
"Không —-! Chi dù tên kia có phóng vào ta, nhưng nó cũng xuyên thấu tim Thác, nói cách khác, nếu lúc đấy người trúng tên và Thác, vậy nó cũng giống như xuyên qua tim ta, bởi vì trái tim của chúng ta đã hợp với nhau, vĩnh viễn không thể phân chia, chàng chết, ta sẽ đi theo cùng!" Lời của nàng khiến Hình Ngạo Thiên càng áy náy không thôi, năm đó hắn còn vọng tưởng giết Độc Cô Thác, nghĩ chỉ cần hắn vừa chết, Vũ Hàm sẽ trở lại bên cạnh hắn, tâm cũng sẽ từ từ thuộc về hắn, thì ra hắn quá ngây thơ rồi.
"Thực xin lỗi! Hiện tại ngoài nói xin lỗi ra, ta không biết nên nói gì để diễn tả sự áy náy của ta, sau này các ngươi nếu có khó khăn gì cần Hình Ngạo Thiên ta hỗ trợ, nhớ rõ nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ dốc lòng vì sự ngu muội hồ đồ năm đó của ta!" Vũ Hàm nghe những lời này của hắn nói ra, liền biết tim của hắn đã nghĩ thông suốt rồi.