Bao Dung Bất Hoàn Mỹ

Chương 22

Trẻ con lớn rất nhanh giống như người khi già thì cũng rất nhanh lão hóa. Bây giờ Mạnh Tử Song đã là một đứa bé 6 tháng có thể bò tới bò lui trên thảm.

Nguyễn Tri Khiêm nuôi con mới biết nuôi con còn khổ cực gấp trăm lần so với sinh con. Buổi tối cũng không thể ngủ, khiến cho một chút thịt không dễ dàng nuôi được nhanh chóng không còn.

Mạnh Nhất Tông nhìn đau lòng, nhưng không có thời gian dài ở bên cạnh giúp đỡ bà xã chăm con, dù sao anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. Không thể làm gì khác hơn là thay đổi biện pháp làm thức ăn ngon đem người nuôi mập.

Liễu Dương và Lịch Dương lại âm thầm tự bẻ cong lén lút yêu nhau, làm cho khi Mạnh Nhất Tông về nhà càng bị thương tích đầy mình. Mạnh Nhất Tiệp cũng gia nhập hàng ngũ tức giận nói là bởi vì Mạnh Nhất Tông là cậu mà không làm tấm gương tốt để cho Lịch Dương noi theo.

Mạnh Nhất Tông vừa vui vẻ lại vừa bực mình, tên nhóc Lịch Dương này lá gan cũng lớn, mới vừa biết yêu lập tức come out! Cũng may Mạnh Nhất Tông da dày thịt béo bị chỉ trích cũng đã quen rồi, đối với sự công kích của Tần Trân và Mạnh Nhất Tiệp tự động miễn dịch.

Nguyễn Tri Khiêm thì lại cảm giác trong nhà mỗi ngày đều ầm ĩ so với lúc trước lại vui vẻ hơn gấp bao nhiêu lần.

Ngày quốc tế thiếu nhi, Nguyễn Tri Khiêm muốn mời mọi người trong nhà tập hợp ăn uống. Vừa vặn Liễu Dương là người Tứ Xuyên, rất là có tâm đắc với món *thịt nấu hai lần nên dứt khoát bắt đầu chuẩn bị làm món này.

Thịt lợn nấu 2 lần (Hui Guo Rou “回鍋肉“)

Theo nghĩa đen được gọi là “thịt quay lại nồi”, món ăn được đặt tên như vậy vì những miếng thịt ba chỉ béo ngậy (người Trung Quốc coi thịt ba chỉ có hương vị ngon hơn thịt nạc) lần đầu tiên được luộc lên, sau đó đem chiên trong chảo với các loại gia vị và tỏi tây. Đây là một món ăn Tứ Xuyên ít cay và khiến cho thịt có hương vị ngon ngọt.

“Mợ! Song Song liếm mặt con làm mặt con toàn nước miếng!” Lịch Dương nằm trên đất ôm bảo bảo giơ cao cao, rồi buông ra để cho nó bò lên lồng ngực của mình.

Nguyễn Tri Khiêm mặc tạp dề ở trong phòng bếp làm bánh bích quy, nghe vậy cười cười: “Được rồi, nhóc con lớn nên chơi cùng với nhóc con nhỏ đi! Con rõ ràng chơi cũng rất vui vẻ!”

Lịch Dương nựng nịu khuôn mặt mềm mại của bảo bảo, bĩu môi: “ Nhóc con lớn chỉ để cho Dương Dương Lớn gọi thôi “

“Khụ!” Liễu Dương đột nhiên lớn tiếng ho khan đánh gãy lời nói của Lịch Dương:”Ở trước mặt Song Song nói lăng nhăng gì đấy!”

“Ngược lại Song Song nghe cũng không có hiểu ” Lịch Dương ôm lấy bảo bảo đến ngồi bên cạnh Liễu Dương hôn một cái vào lỗ tai của y cười hì hì nói: “Dương Dương Lớn, đôi ta có thể có con thì quá tốt rồi…”

“Trước mắt y học vẫn chưa có nghiên cứu thành công chuyện này, đừng có suy nghĩ tới!” Liễu Dương liếc mắt nhìn con sói con này một cái, quyết định đứng dậy giúp Nguyễn Tri Khiêm làm bánh bích quy.

“Được rồi được rồi, không cần cậu ” Nguyễn Tri Khiêm nhìn y đi tới, ghét bỏ vung vung tay.

“Tôi có thể học mà…” Liễu Dương vén tay áo lên, làm ra bộ dáng có thể sẵn sàng học hỏi, y nhìn Lịch Dương đang chơi đùa với bảo bảo, do dự một hồi đi đến gần Nguyễn Tri Khiêm lắp ba lắp bắp hỏi: “Nguyễn Nguyễn, chuyện kia… cậu, cậu và Mạnh Nhất Tông, anh ta… Khụ, có làm đau cậu hay không?”

Khuôn mặt của Nguyễn Tri Khiêm lập tức đỏ lên, cậu nói: “Sẽ không nha, chính là… Chỉ là hơi sưng một chút… Vừa mới bắt đầu phải làm công tác chuẩn bị tốt nếu không rất khó đi vào…”

Liễu Dương cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày y cùng với Nguyễn Tri Khiêm tán gẫu về vấn đề này vừa lúng túng lại thẹn thùng, nhưng vì hạnh phúc của mình không thể không hỏi, dù sao y không có kinh nghiệm, còn không bằng trực tiếp hỏi Nguyễn Tri Khiêm.

Lịch Dương một bên cùng Song Song chơi đùa một bên quay đầu nhìn xem hai người kia đang thì thầm to nhỏ, trong đầu không khỏi có suy nghĩ kỳ quái: vì sao làm bánh bích quy mà mặt của hai người có thể đỏ như vậy? Máy điều hòa bị hỏng sao?

Nó suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Nhất Tông: Cậu ơi, trong nhà bếp của cậu máy điều hòa bị hỏng rồi.

Mạnh Nhất Tông trả lời tin nhắn rất nhanh: Máy điều hòa ở nhà cậu đặt ở chính giữa phòng, con đúng là nhóc con ngốc.

Lịch Dương liền trả lời: Vậy thì vì sao mợ và Dương Dương Lớn ở bên trong nói chuyện mà mặt đỏ như vậy?

Lúc này Mạnh Nhất Tông cũng không trả lời tin nhắn làm cho Lịch Dương không giải thích được.

Vương Chân Chân sau khi hết giờ làm việc cũng đến chỗ của Nguyễn Tri Khiêm, gương mặt cô lạnh lùng đùa với Song Song, Song Song đã lâu không gặp người phụ nữ duy nhất quen thuộc nên đeo dính cô cực kì, rất nhanh ở trong lồng ngực của Vương Chân Chân mà ngủ.

Mạnh Nhất Tông sau khi tan việc cũng cùng Phương Trần và Kiều Hạ Hạ về nhà mình, Nguyễn Tri Khiêm và Liễu Dương từ đầu giờ trưa đã bắt đầu làm thức ăn, người đã đông đủ thì đúng lúc có thể bắt đầu ăn cơm.

Khi Mạnh Nhất Tông vừa về nhà lập tức từ Vương Chân Chân ôm lấy con trai, hôn mấy cái mới đem bảo bảo ôm lên lầu. Trong chốc lát liền đưa cái đầu ra gọi Nguyễn Tri Khiêm đi lên.

Mọi người đều đã quen thân cũng không có khách nên không có cảm giác xa lạ, Nguyễn Tri Khiêm hỏi thăm một chút liền đi lên lầu.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Tri Khiêm nhẹ giọng hỏi.

“Con trai phỏng chừng đã đói bụng, nhìn cái miệng nhỏ đòi ăn của nó kìa…” Mạnh Nhất Tông có ý xấu đi bóp bóp cái miệng nhỏ của con trai.

“Vậy để em xuống pha sữa bột…”

“Ai, rất phiền phức” Mạnh Nhất Tông một cái kéo người ôm vào trong ngực: “Ngày hôm nay để bảo bảo nếm thử sữa mẹ…”

Nguyễn Tri Khiêm cảm giác được tay của Mạnh Nhất Tông đã bắt đầu sờ loạn, lắc mông tránh né, lại càng giống như chủ động lao vào trong lòng của Mạnh Nhất Tông.

“Bảo bảo đã cai sữa…” Nguyễn Tri Khiêm đỏ mặt nói: “Hơn nữa, hơn nữa bây giờ em cũng không có nhiều như vậy…”

Mạnh Nhất Tông đã đem áo của Nguyễn Tri Khiêm vén lên, hai tay mềm nhẹ xoa ngực của Nguyễn Tri Khiêm, trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu nói: “Có, ngày hôm qua anh còn nếm qua …”

Nguyễn Tri Khiêm bị anh làm cho hết cách, liền nhìn bảo bảo bằng bộ dáng đáng thương, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bảo bảo ở trong lồng ngực của Mạnh Nhất Tông mà cho bảo bảo bú sữa. Cậu không khỏi nhớ tới có một lần lúc bảo bảo còn nhỏ Mạnh Nhất Tông cũng đang ở lúc cậu cho bảo bảo bú sữa mà làm tình với cậu, nghĩ đi nghĩ lại càng thẹn…

Lúc hai người xuống lầu Nguyễn Tri Khiêm đã thay y phục, bên trong mặc thêm một cái áo may ô, có lẽ do đầu v* sưng to lên chỉ mặc áo đơn thì sẽ nhìn thấy hết sức rõ ràng, nên mặc thêm một cái áo che lấp một chút.

Dưới lầu mọi người chưa có ai nuôi con nhỏ chỉ nghĩ hai người đang chăm sóc bảo bảo trong lúc nhất thời cũng không ai hỏi, người đã đông đủ rồi thì bắt đầu ăn.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dần buông xuống đèn nê ông màu đỏ sặc sỡ bắt đầu sáng lên. Trong phòng mọi người hòa thuận vui vẻ thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Sau khi Lịch Dương về đến nhà rốt cục mới nhận được tin nhắn trả lời của cậu mình: Có phải tiểu huynh đệ của con không có sức sống, phải sâu sắc kiểm điểm. Đừng làm cho cậu mất mặt, không hiểu có thể tới hỏi cậu.

Lịch Dương là một học sinh hiếu học lập tức gọi điện thoại đi xin cậu của mình chỉ giáo. Sau khi hai cậu cháu trải qua một giờ giao lưu Lịch Dương quyết định đêm nay sâu sắc thực hiện tri thức lý luận, còn Mạnh Nhất Tông thì lại quyết định ôn tập kỹ xảo, bảo trì trình độ, thi đấu để bảo trì phong độ.

Hai cậu cháu từng người ôm bảo bối của mình ngủ thiếp đi.

Sau đó Lịch Dương lập một group chat kéo Mạnh Nhất Tông và Kiều Hạ Hạ vào.

Lịch Dương và Mạnh Nhất Tông hàn huyên một hồi lâu thì Kiều Hạ Hạ mới đến, hỏi vào đây để làm việc gì.

Hai người đều cùng nhắn một nội dung bảo hắn nhìn tên của group chat.

Kiều Hạ Hạ nhìn thì thấy có một chữ: Sống.

Xong.

Lời của tác giả: Group chat tất nhiên có tình tiết giao lưu kiến thức tình dục, có thể viết hoặc không viết cũng được thế nhưng sợ có cô nương bị trúng lôi nên dừng ở đây đi.

Đây chỉ là một chương nói về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, tất cả mọi người đều rất tốt.

Thiên văn này tới đây đã kết thúc, rất nhiều tình tiết chưa thoả mãn cũng rất vội vàng, cảm tạ các bạn đã đọc đến đây.

Lời của editor: Mình bị trúng lôi, mình bị hụt hẫng. Cảm giác tác giả này viết đầu voi đuôi chuột kết thúc quá nhanh, hơi sốc.

Lỗi của mình là không đọc hết truyện mới làm.
Bình Luận (0)
Comment