Bao Dưỡng Em Đi

Chương 6

Editor: Tiểu Hách

Tiền thực sự không phải là một món đồ, nhưng đôi khi thiếu nó, bạn lại cảm thấy rất lo lắng. Haizzz, vẫn là câu nói đó, tiền là vương bát đản, không có thì mình kiếm lại.

Lâm Hoa cảm thấy không có tiền thực sự là một cái chuyện rất thê thảm. Ngay lúc đó, Lâm mẹ gọi điện thoại đến, lại làm cho tiền của Lâm Hoa từ trong kẽ hở móng tay rơi ra.

Chị dâu tháng sau sắp sanh em bé, lại phải tặng quà. Dù thế nào cũng là anh trai mình, món quà này không thể quá sơ sài.

Bực bội gãi đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Quanh năm suốt tháng, mấy chuyện này xảy ra thường xuyên! Lúc thì người bạn học này kết hôn, người bạn kia có con, lúc nào cũng vậy, dù thế nào cũng không bao giờ quên được Lâm Hoa.

Chuyện quan trọng nhất là mình rõ ràng tốn tiền, đi không nhiều thì bị người ta ghét bỏ một phen.

Lúc Lâm Hoa đặt cái Iphone mới cáo cạnh trên bàn của Lam Tiếu Chính, hắn rõ ràng vẫn sửng sốt một chút.

“Không phải đã bảo cậu không cần mua sao?”

“Đây là nên bồi thường cho tổng giám đốc” Lâm Hoa vẫn là cúi thấp đầu, mỗi lần nói chuyện với Lam Tiếu Chính, cậu luôn luôn cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn nữa, hận không thể giống như là ngang bằng với ***g ngực.

Lam Tiếu Chính không nói gì thêm, cái Iphone kia vẫn nằm một góc trên bàn, đến bây giờ cũng chưa từng động đậy qua, chỉ sợ là đã bám đầy bụi.

Không ngờ sự tình hết chuyện này đến một cái chuyện khác, mà khoảng tiền lương cố định căn bản cũng không đủ chi cho mấy chuyện đó.

Thế nhưng đi làm vẫn phải đi làm, có việc làm vẫn tốt hơn là không có việc làm.

Kể từ sau ngày Lâm Hoa chuyển đổi chức vụ sang đây, cuộc sống rõ ràng không thoải mái như trước kia.

Lam Tiếu Chính thì luôn luôn làm việc không ngừng nghỉ, chị Trần thì cứ không ngừng trang điểm, mình thì luôn luôn làm không hết việc.

“Lâm Hoa, cậu đi photo đống tài liệu này, rồi pha cà phê cho tôi” Đây là chị Trần đang phân phó, mấy việc lặt vặt luôn là mình làm.

Có lẽ vì ở trước mặt Lam Tiếu Chính khẩn trương, Lâm Hoa luôn luôn tỏ ra vụng về. Thông thường có dịp đến phòng tổng giám đốc, chị Trần cũng sẽ không bảo Lâm Hoa đi, thế nhưng chị ta không phải lúc nào cũng vậy.

“Tổng giám đốc, đây là hợp đồng sẽ chuyển tới công ty Hoa Trung ngày hôm nay” Lâm Hoa gõ và mở cửa phòng làm việc của Lam Tiếu Chính, đưa lên hợp đồng. Cái công ty Hoa Trung này là đối tác lớn trong quý này, cũng từ khi Lam Tiếu Chính nhậm chức đến nay, là hợp đồng đặt hàng lớn đầu tiên.

“Để xuống đi. Giúp tôi đặt một phần cơm trưa, rót thêm tách trà nữa!” Lúc Lam Tiếu Chính phân phó căn bản là đầu cũng không ngẩng lên.

“Đã biết, tổng giám đốc muốn cơm trưa gì?”

“Tùy ý”

Lúc nào cũng vậy, Lâm Hoa nhịn không được oán giận, chỉ cần liên quan đến bản thân đều là tùy ý. Đi làm đã hai tuần lễ nay, chưa từng có tan ca đúng giờ, theo như cậu thấy, tổng giám đốc này sợ là làm bằng sắt. Cho dù chuyện của công ty là một cái giỏ lớn, cũng không thể ngược đãi bản thân mình nha. Cái này đương nhiên chỉ là quan điểm riêng của Lâm Hoa.

“Đặt ba phần cơm trưa” Lâm Hoa gọi điện đến một nhà hàng khá sang trọng cách công ty không xa. Đừng hỏi vì sao không ăn cơm cặp ***g vì sao muốn đặt cơm cao cấp như thế, cũng không phải Lâm Hoa muốn ăn ngon hơn. Đơn giản là cậu chỉ nhớ số điện thoại của nhà hàng này.

“Có thể gọi quản lý của anh nghe điện thoại không?” Cơm trưa đã đặt, Lâm Hoa nói với phục vụ viên đang tiếp điện thoại.

“Chuyện này?”

“Tôi là bạn của quản lý Dương” Lâm Hoa vội vàng nói rõ.

“Ok, xin chờ chút!”

“Dương Bằng?” Nghe thấy đầu bên kia là giọng nói của người khác, Lâm Hoa hỏi.

“Ừm, Tiểu Lâm Tử, nghĩ xong rồi?” Dương Bằng cười hì hì chào hỏi.

“Ừ, nhưng mà, tôi muốn một tháng là hai ngàn rưỡi!”

“... Cậu chỉ là một nhân viên phục vụ!!!” Dương Bằng thực sự bị cái thằng ngốc nghèo kiết xác này đánh bại “Hơn nữa cái này cùng lắm coi như là công việc làm thêm của cậu, sáu giờ chiều mới vô ca, chỉ có thứ bảy và chủ nhật mới làm nguyên ngày. Tôi chỉ có thể cho cậu mức lương đó thôi đồ ngốc!”

“Nhưng mà tôi phải làm đến mười giờ rưỡi, đến lúc đó xe buýt sớm đã hết chuyến, cậu không thể trợ cấp cho tôi một chút tiền để đón xe à?” Điểm này Lâm Hoa cân nhắc cũng rất có lý.

“Thôi được, xem như nể mặt cậu là bạn cũ, hai ngàn rưỡi thì hai ngàn rưỡi vậy. Tối hôm nay cậu đến ký hợp đồng, nhận đồ đồng phục làm việc, huấn luyện một đêm. Tối ngày mai cậu đến làm liền cho ông!”

“Hì hì, cám ơn nhiều nha! Lúc rảnh rỗi mời cậu ăn cơm!” Lâm Hoa cười hì hì đáp lại.

“Được rồi, đi làm công việc của cậu đi, mà cậu cũng phải nghiêm túc bắt kịp công việc làm thêm này!”

“Phù” Lâm Hoa thở phào nhẹ nhõm, may là cái thằng bạn thuở đại học này đang làm quản lý một nhà hàng, lại gần công ty của mình. Xem ra mấy tháng sau mình sẽ rất cực khổ.

Cái cảm giác này giống như sắp đến kỳ thi, liều mạng ôn tập, thế nhưng bị treo môn hay không treo vẫn là chưa biết. Đại học bên Trung thì thi rớt môn nào thì gọi là treo môn, sang năm phải thi lại đến khi thông qua

Cuộc sống ơi! Lâm Hoa thừa dịp cảm thán một chút, loại tâm tình bi thương là phải phát tiết đúng thời điểm!

“Trà của tôi đâu?” Không đợi Lâm Hoa cảm thán xong, điện thoại nội bộ liền vang lên, thanh âm lạnh lùng của Lam Tiếu Chính khiến cho Lâm Hoa triệt để tỉnh táo.

“Lập tức tới ngay!”

Công ty tan ca lúc năm giờ rưỡi, Lâm Hoa phải trong vòng nửa giờ chạy tới nhà hàng, thay đổi quần áo đồng phục, rồi bắt đầu làm việc. Cái công việc mới thực sự không phải là người bình thường có thể chịu đựng.

Lâm Hoa ở công ty làm việc cả ngày lại phải ở chỗ này làm bồi bàn, làm liên tục kiếm tiền khiến cho đầu óc cậu quay mồng mồng. Bảy giờ sáng rời giường, đến mười hai giờ khuya mới có thể lên giường ngủ, hơn nữa từ sáng đến tối công việc đều đầy ắp, làm cho Lâm Hoa đã quen tính lười biếng trong mấy năm nay có chút chịu không nổi.

“Lâm Hoa” Chị Trần gọi điện thoại nội bộ cho Lâm Hoa.

“Chị Trần” Tinh thần của Lâm Hoa đang mệt mỏi buồn ngủ lại kéo căng lên.

“Cậu phải chuẩn bị xong tài liệu họp vào ngày mai, rồi chuyển giao bản hợp đồng ký kết cho công ty Hoa Trung. Còn có, hoàn thành bản kế hoạch cuối năm vào cuối tuần!”

“Chị Trần, bản kế hoạch cuối năm không phải là chị viết à?”

Lâm Hoa nhăn mặt hỏi, nếu như nhớ không lầm, bản kế hoạch hẳn là công việc của chị ta.

“Chẳng lẽ cậu không muốn nhân cơ hội này rèn luyện sao? Viết xong đưa cho tôi xem” Chị Trần không giải thích liền cúp điện thoại.

“Chị Trần” Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, Lâm Hoa cũng có chút ngỡ ngàng. Từ khi tổng giám đốc nhậm chức đến nay, hầu như mỗi ngày chị Trần đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, công việc rõ ràng cũng không nghiêm túc như hồi đó, còn thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Lam Tiếu Chính.

Lâm Hoa cũng biết chị Trần có tình ý với tổng giám đốc, nhưng cũng không thể giao hết công việc của chị ta cho mình? Bây giờ mỗi ngày công việc của cậu đều đầy ắp, đến cả ngày cuối tuần cũng không có, chỉ có thể tăng ca vào buổi tối.

Cuộc sống với cường độ công việc cao thế này, cũng chỉ từng trải qua lúc học cao trung thôi.

Có đôi khi bi kịch cuộc sống không do cuộc sống của bạn có quá nhiều khổ cực, mà bạn rõ ràng sống khổ cực như vậy cũng do có người đối với bạn bỏ đá xuống giếng. Bạn còn không biết rốt cuộc là người ta vô ý hay là cố ý muốn trêu chọc bạn.

“Đem cái này đi photo!” Lam Tiếu Chính đúng lúc phải đi ra ngoài, thuận tiện mang tư liệu ra để cho Lâm Hoa photo.

Lam Tiếu Chính đợi một hồi lâu, cũng không có câu trả lời của Lâm Hoa.

“Lâm Hoa.” Lam Tiếu Chính đến gần từng bước, thấy Lâm Hoa có vẻ như đang cố gắng làm việc ở trước bàn.

Khẽ chạm vào đầu Lâm Hoa, thì bịch một cái, đầu của cậu liền thẳng tắp ngã xuống bàn.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Đầu của Lâm Hoa bị đụng đau, có chút mơ hồ tỉnh lại.

Trước mặt chính là một gương mặt lạnh tanh phóng lớn của Lam Tiếu Chính.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa từ trên ghế nhảy dựng lên. Phàm là mỗi lần mình ngủ gật đều sẽ gặp phải tổng giám đốc sao? Hay là mỗi khi tỉnh giấc đều phải với cái kiểu khiếp sợ này?

“Giờ làm việc, mà cậu ngủ gật à?” Giọng nói của Lam Tiếu Chính nghe cũng không có vẻ tức giận, vẫn là lãnh đạm trước sau như một.

“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa với gương mặt khổ sở, thực sự không biết nên trả lời thế nào, chuyện này là phải trừ tiền lương sao?

“Cậu được bao dưỡng, cho nên giờ làm việc cũng chẳng cần làm việc chăm chỉ à?” Lam Tiếu Chính híp mắt nhìn cái người nhân viên nhỏ bé có chút hoảng sợ quá mức, trên gương mặt trẻ con là biểu cảm sắp khóc đến nơi.

Ôi! Đây là lời mà tổng giám đốc mặt lạnh này nói sao? Câu nói hôm đó sao hắn vẫn nhớ rõ chứ?

“Tổng giám đốc, ngài ngài.. nói đùa. cái gì…” Lâm Hoa hạ thấp thanh âm, lại có chút lắp bắp. Cả khuôn mặt đỏ bừng, có chút không biết làm sao.

Lam Tiếu Chính thấy cái bộ dạng này của Lâm Hoa, đúng là có chút vui vẻ.

“Bộ dạng cậu vụng về như vậy, cũng không ai muốn bao dưỡng cậu đâu!”

Lúc này Lâm Hoa là triệt để nói không ra lời. Nè nè nè, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ai có thể nói cho Lâm Hoa biết giấc mộng này đã hoàn toàn tan tành mây khói.

Thấy Lâm Hoa không đáp lời, Lam Tiếu Chính cũng không tiếp tục trêu chọc cậu. Lại nói, hắn vẫn chưa từng đùa giỡn với ai giống như vậy, mà đối tượng còn là nhân viên của mình, Lâm Hoa này thật đúng có phần đần độn đến bộ dạng cũng ngớ ngẩn khôi hài.

“Photo phần tài liệu này, phân chia cho trưởng ban các bộ phận một bản!”

“Đã biết.” Lâm Hoa có hơi run run tiếp nhận, chuyện này chắc là sẽ không trừ lương? Sẽ không trừ lương chứ?

“Hai ngày nay cậu không tập trung tinh thần, nghỉ ngơi thật tốt, đừng ngủ gật trong giờ làm việc” Thừa dịp quan tâm nhân viên, cũng là việc nên làm của một cấp trên.

“Đã biết.” Lâm Hoa cúi đầu đáp lại.

End chap 6
Bình Luận (0)
Comment