Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 117


Nhìn bên ngoài cái lều trông nhỏ, nhưng bên trong thì cái gì cũng có.

Phòng bếp, phòng khách, phòng tắm, và vừa lúc có đủ cả ba phòng ngủ.

Dùng xong bữa tối đơn giản, bầu trời cũng đã tối lại.

Sau khi Harry và Snape đã rửa mặt sạch sẽ, hai người cùng nằm trên giường, cùng nhau đi ngủ.

Harry theo thói quen mà gối đầu lên ngực Snape, gắt gao dán sát lỗ tai vào bên ngực trái của Snape, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Snape.

Snape hôn một cái trên đỉnh đầu của người yêu, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Harry.

"Ngủ đi."
Cái đầu nhỏ của Harry cọ cọ mấy cái trên ngực Snape, "Ngủ ngon, Severus."
"Ngủ ngon, Harry."
Sau khi cùng chúc nhau ngủ ngon, ánh nến trong phòng cũng tắt.

Ánh trăng từ cửa sổ nhỏ trong căn phòng, chiếu vào hai con người đang ôm nhau trên giường, như là đắp thêm cho họ một cái chăn màu trắng bạc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry là bị âm thanh ồn ào náo nhiệt đánh thức.

Snape cau mày nhìn Harry đang cọ tới cọ lui trong chăn, khóe miệng cong lên sờ cái đầu xù của Harry, "Tỉnh rồi sao."

Harry vốn dĩ bị đánh thức có chút bực bội, nhưng là nghe được giọng nói của Snape, cảm giác bực bội lập tức biến mất không ít.

Harry gật đầu, nhìn Snape mà giơ hai tay lên.

Snape thuận thế bế Harry lên, ôm cậu đến phòng tắm để hắn có thể rửa mặt cho cậu.

Từ đầu đến cuối, Harry đều không có mở mắt.

Hưởng thụ sự hầu hạ của Snape.

Đến khi Snape mặc xong quần áo cho cậu, Harry mới thật sự tỉnh táo lại.

Harry cùng Snape đi đến phòng khách, nhìn đến Sirius, Lupin cùng Regulus đã ngồi ở trên bàn dùng xong bữa sáng.

Sirius híp hai mắt lại, bộ dáng giống như chưa tỉnh ngủ.

Lupin cắt một miếng trứng nhỏ, rồi đút cho Sirius.

Sirius máy móc mà mở miệng, chờ đợi đồ ăn được đưa tới bên miệng.

"Cha đỡ đầu, chú cũng là bị đánh thức sao?" Harry nhìn trong đĩa có thịt xông khói cùng trứng chiên, cậu lập tức đẩy miếng thịt xông khói sang một bên, cái miệng nhỏ chỉ ăn duy nhất một món trứng chiên.

Sirius thật thà gật đầu, uống một ngụm cà phê, tinh thần mới tốt lên một tí.

"Ai, cũng không biết ngoài kia đang làm cái gì nữa?"
"Bên ngoài có một cái chợ nhỏ, đại khái chắc là phù thủy đang đi dạo ở đó." Lupin vừa đút cho Sirius ăn, vừa nói.

"Chợ nhỏ?" Regulus ngạc nhiên nhìn về phía Lupin, hắn đã lâu rồi không có đi ra ngoài dạo phố mua sắm, cho nên hắn rất mong chờ có thể ra ngoài đi dạo.

Sirius nhìn thấy ánh mắt chờ mong của em trai mình, lập tức lên tinh thần mỉm cười, "Chút nữa chúng ta đều đi dạo đi.

Regulus muốn mua cái gì, anh trai sẽ mua cho em."
Nụ cười sủng nịnh kia làm tâm tình của Regulus càng tốt hơn, "Ân ân, cảm ơn anh trai."
Snape nhìn Harry đem thịt đẩy sang một bên, thoáng nhíu mày lại, nhưng cũng không có nói cái gì.

Harry vẫn luôn không thích ăn thịt, hắn phải nghĩ cách loại bỏ thói xấu kén ăn này của Harry.

Dùng bữa xong mọi người cùng nhau ra khỏi lều.

Nếu nói bên ngoài lều là một biển người tấp nập cũng không quá khoa trương, dân số phù thủy cũng không đông lắm, cũng giống như vậy cũng không có nhiều dịp để tất cả phù thủy có thể tụ tập lại với nhau.


Chợ tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có bán.

Harry thấy một cửa hàng bán chổi thì dừng lại không đi nữa, Snape thì vẫn luôn đi đến cửa hàng bán dược liệu, Sirius mang theo Lupin cùng Regulus đi đến cửa hàng trò đùa.

Thời gian dạo phố rất lâu, nhưng Harry và Snape cũng không có mua cái gì.

Harry đã có Firebolt mà Snape tặng, hiện tại cũng không có cây chổi nào tốt hơn cái đó, cho nên cậu không cần mua.

Snape có được tài sản Slytherin để lại, bên trong thì có đủ tất cả các loại dược liệu quý hiếm, nên nhưng dược liệu bình thường trong cửa hàng, hắn cũng coi thường nên không mua.

Hai người cũng chỉ là hưởng thụ cảm giác vừa nắm tay vừa đi dạo với người mình yêu.

Sau khi Harry cùng Snape cuối cùng cũng đi ra từ một cửa hàng Độc Dược, hai người dừng lại trước một gian hàng nhỏ.

Cái gian hàng này rất nhỏ, gian hàng này bị kẹp bởi hai chiếc lều lớn.

Nói là gian hàng nhưng thực ra cũng chỉ là một tấm vải trắng trải trên mặt đất, trên đó thì bày một chút đồ vật.

Một ông lão, đầu tóc bạc trắng, nhìn qua thì biết là người Châu Á.

Ông lão đang ngồi trên một cái bập bênh, trong tay thì nhẹ nhàng cầm cái quạt, vẻ mặt thì bình tĩnh không rõ cảm xúc.

Harry ngồi xổm trên mặt đất, Snape cũng không màng hình tượng mà ngồi xổm bên cạnh cậu.

Harry nhìn chằm chằm vào một cặp nhẫn, chiếc nhẫn màu xanh biếc, rất là đơn giản, trên đó cũng có khắc bất kỳ hoa văn nào.

Snape chăm chú nhìn Harry không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn, quay đầu lại hỏi ông lão, "Cặp nhẫn này bao nhiêu tiền?"
Ông lão quơ quơ cây quạt, nhìn vào cặp nhẫn mà Snape chỉ, rồi đưa mắt đánh giá Harry cùng Snape, rồi lắc đầu nói, "Cứ lấy đi."

Harry lập tức lên tiếng, "Như vậy không được, con không thể cứ như vậy mà lấy đồ của ông được."
Ông lão thì như không có chuyện gì chỉ liếc mắt nhìn hai người họ, rồi thì thầm, "Người có duyên, thì sẽ dễ dàng có được.

Người vô duyên, có ngàn vàng cũng không lấy được."
Tuy ông lão nói bằng tiếng Anh, nhưng Snape và Harry cũng nghe không hiểu lời nói của ông lão.

Harry còn muốn nói tiếp, nhưng ông lão không kiên nhẫn mà vẫy tay với họ.

Harry cũng không có tiếp tục nói nữa, chỉ đơn giản nói cảm ơn với ông lão rồi sau đó cầm cặp nhẫn và rời đi cùng với Snape.

"Severus, ông lão kia chắc là người Trung Quốc đúng không?" Harry lấy một cái nhẫn rồi đeo vào trên ngón áp út của mình, rồi lấy một cái còn lại đeo vào ngón áp út của Snape.

Snape gật đầu, "Ừ, ta có thể cảm nhận được pháp lực khổng lồ trên người ông ta."
Harry có chút nghi vấn, "Phù thủy mạnh như vậy vì cái gì lại ở đây mà bán đồ vậy?"
Snape trả lời, "Phù thủy có pháp lực cường đại thì luôn có sở thích kỳ quái."
Nghĩ đến Albus Dumbledore yêu đồ ngọt như mạng sống kia, Harry liền gật đầu.

Đúng vậy, so với Dumbledore thì ông lão này không có chút gì kỳ quái hết.

Hai người tay trong tay cùng nhau quay trở lại lều, dưới ánh nắng mặt trời, có hai luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên trên nhẫn của họ.

Có lẽ, bọn họ lại có được một bảo bối ghê gớm gì đó........

Bình Luận (0)
Comment