Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 62


Harry không có ngồi xe lửa trở về Hogwarts, mà là đi theo Snape cùng nhau trở về.

Trên tiệc tối khai giảng, Harry cùng bốn con tiểu động vật ngồi cùng nhau.

Draco ngồi xuống trên bàn dài Gryffindor, khiến cho tất cả mọi người chú ý, đặc biệt là cái nhìn chăm chú nhà Slytherin.

Draco cùng cứu thế chủ càng ngày càng thân thiết, hắn thậm chí còn cùng tóc đỏ nhà Weasley ở bên nhau.

Nhóm rắn nhỏ nhà Slytherin đã nhìn ra được, gia tộc Malfoy đã đứng về phía của cứu thế chủ rồi.

Tử Thần Thực Tử vượt ngục, chứng minh Chúa Tể Hắc Ám sắp trở về.

Chuyện này với nhóm rắn nhỏ mà nói, là vấn đề khó giải quyết nhất.


Bọn họ xác thật có ý nghĩ muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử, mà một khi đã gia nhập thì bọn họ sẽ không thể rời khỏi được.

Có lẽ, chỉ có Cậu Bé Vàng mới có thể cứu vớt bọn họ.

Harry cùng bạn bè cười nói vui vẻ, ngẫu nhiên đem tầm mắt đặt ở trên người Snape đang ngồi trên dãy bàn giáo sư, khi lúc Snape cũng đưa mắt nhìn vào Harry, Harry lập tức nở nụ cười sáng lạn rực rỡ.

Lúc này nhóm học sinh mới tiến vào đại sảnh, một đám người mang theo cảm giác khẩn trương cùng bất an ngồi ở trên ghế, nghe theo sự an bài của mũ phân loại.

Những khuôn mặt mới gia nhập Hogwarts, Harry tự đáy lòng vì thế mà cảm thấy cao hứng.

Sau khi tất cả học sinh mới ngồi xuống, một người phụ nữ thấp bé mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, đội một cái mũ màu hồng nhạt từ ngoài cửa lớn đi vào.

Harry nhìn thấy người mới tới, không khỏi nắm chặt tay lại, người phụ nữ đáng chết này như thế nào hiện tại đã tới đây rồi.

Giọng nói của người phụ nữ thật khó nghe, giống như là cố ý vậy, "Hiệu trưởng Dumbledore, ta tới rồi."
Dumbledore nghênh đón mời người phụ nữ ngồi trên dãy bàn giáo sư, cũng nhìn tất cả học sinh mà giới thiệu, "Vị này Dolores Umbridge, Thứ trưởng Bộ Pháp Thuật, là Bộ Pháp Thuật phái tới hỗ trợ việc dạy học, cũng là điều tra viên cao cấp được phái tới Hogwarts."
Umbridge hơi hơi cúi chào một cái, trên mặt mang theo giả cười, lộ ra nếp nhăn hai bên mắt, phối hợp với cái giọng nói cố ý làm như giọng thiếu nữ kia, làm Harry không khỏi có chút buồn nôn.

Ron ở bên cạnh, nhẹ giọng rủa thầm một tiếng, "Con cóc hồng phấn."
"Thật đúng là chuẩn xác a." Neville cảm khái nói.

Snape cau mày, nhìn Umbridge ngồi ở trên ghế, đây là người phụ nữ đã tra tấn Harry.


Lần này, không thể để người phụ nữ đáng chết này lại tiếp tục tra tấn Harry......!
"Giáo sư chăm sóc sinh vật huyền bí giáo sư Black, bởi vì nguyên nhân gia đình, đã từ chức giáo sư." Sirius bởi vì muốn chăm sóc cho Regulus cho nên đã từ chức.

Dumbledore mỉm cười giới thiệu người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi ngồi bên cạnh, "Đây là giáo sư mới của môn chăm sóc sinh vật huyền bí, Gellert Grindelwald."
"Gellert Grindelwald?!" Con có hồng phấn ở bên cạnh đã sợ hãi mà la lên, "Hiệu trưởng Dumbledore, ông thế nhưng lại để Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất đến đây dạy dỗ học sinh!"
"Quý bà Umbridge, quý bà đã sợ hãi cái tên này quá mức rồi." Grindelwald cười khẽ ra tiếng, "Chúa Tể Hắc Ám đời đầu cùng với hiệu trưởng của chúng ta tuổi tác cũng không cách biệt nhau lắm, mà bộ dạng hiện tại của ta, quý bà cảm thấy ta có giống một người hơn một trăm tuổi không? Đây chỉ là một cái tên mà thôi."
Vấn đề này trực tiếp là Umbridge nghẹn họng, trừng cả hai mắt, cổ duỗi ra, càng giống con cóc hơn.

Harry biết rõ sự thật âm thầm bật cười, Dumbledore thế nhưng lại để Grindelwald tới Hogwarts, hơn nữa sẽ không có người nào hoài nghi.

Thật là lợi hại.

Hưởng thụ xong một bữa tiệc tối phong phú, Harry về tới hầm.

Sau khi cùng Snape rửa mặt xong, Harry nằm trên ngực Snape.

Harry thích tư thế này, bởi vì có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của Snape.


"Severus, anh phải cẩn thận cái con cóc kia."
"Con cóc? Thật đúng là chuẩn xác." Snape theo thói quen mà xoa xoa mái tóc của Harry.

"Đây là tên mà Ron gọi." Cái đầu nhỏ của Harry cứ cọ tới cọ đi trên ngực Snape.

Snape một phen ấn cái đầu nhỏ không chịu nằm yên lại, "Người nhà Weasley, ở phương diện này thật là có thiên phú độc đáo."
Harry đứng dậy, hôn một cái lên mặt Snape, "Anh là đang khen cậu ấy sao?"
Snape nhìn Harry, không trả lời mà chỉ hôn lên đôi môi phấn nộn kia, dây dưa hồi lâu mới rời đi.

"Ngủ ngon."
Harry ngọt ngào mà mỉm cười một cái, "Ngủ ngon.".

Bình Luận (0)
Comment