Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
Trong đình viện, nhìn đào hoa rơi ngoài cửa sổ, Dương Thiền ngây ngốc, đây là loài hoa Nhị ca thích nhất, màu hồng nhạt không quá rêu rao cũng không quá quạnh quẽ, giống như Nhị ca lúc đó vậy, đối với ai cũng giữ một sự xa cách nhàn nhạt, lại không khiến lòng người giá lạnh.
Nhị ca bắt đầu thay đổi từ khi nào? Trở nên thanh lãnh vô tình như vậy.......
"Nhị ca......" Yên lặng niệm xưng hô đã gọi cả ngàn năm, thở một hơi thật dài.
[Tam muội.] Dương Tiễn không biết đã đi vào Lưu phủ từ khi nào, lúc này đang ẩn thân dưới cây du cách cửa sổ không xa, [Cả nhà muội đã đoàn viên, vì sao còn thở dài? Là Lưu Ngạn Xương bắt nạt muội sao?] Chưa kịp tự hỏi, một bóng trắng xa lạ lại quen thuộc xuất hiện, [Sao nàng ta lại đến?]
"Tam Thánh Mẫu." Thường Nga nhẹ nhàng gọi.
"A, Thường Nga tỷ tỷ! Sao tỷ lại tới đây?" Tam Thánh Mẫu vội thu hồi suy nghĩ, xoay người chào đón.
"Cũng không có việc gì nên hạ phàm thăm mọi người." Thường Nga cười nhạt, xinh đẹp nhã nhặn, "Lưu Ngạn Xương đâu? Vừa nãy lúc vào sao không thấy?"
"Ngạn Xương và đám tú tài Tư Thục đi du ngoạn Thái Sơn rồi, mấy tháng nữa mới về cơ."
"Hắn thật có nhã hứng." Thường Nga hơi chần chờ, "Muội vừa nhớ hắn sao?"
"Đúng vậy." Hơi hơi gật đầu, "Trước sau ta vẫn không hiểu, sao nhị ca lại biến thành như vậy?! Vì sao không màng cả tình thân? Nhị ca áp ta ở Hoa Sơn, ta cũng đâu có trách."
"......." Thường Nga cúi đầu nhíu mày, lẳng lặng nghe.
"Bởi vì đó là chức trách của Nhị ca.
Nhưng mà ta không rõ, vì sao Nhị ca lại nhẫn tâm với Trầm Hương như thế?! Một hai phải giết chết nó!"
"Có khi dục vọng sẽ ăn mòn lý trí của một người.
Có lẽ là quyền lực hại hắn." Nhớ tới Dương Tiễn, một cỗ u sầu nhàn nhạt quẩn quanh trong lòng, "Nhớ lần đầu ta gắp hắn, là rất lâu rất lâu trước kia, ta múa một điệu vì Hậu Nghệ ở Quảng Hàn Cung, khi đó ta rất bi thương, mà hắn lại khóc cùng ta.
Hắn lúc đó thật chính trực và thiện lương."
[Nàng còn nhớ rõ......] Dương Tiễn tựa hồ cảm thấy có hơi vui mừng, [Nàng cho rằng ta cảm nhiễm sự ưu thương của nàng, thật ra là vì ta thấy được bóng dáng mẫu thân trên người nàng.
Thì ra ngay từ đầu đã sai rồi.]
"Đúng vậy, rất lâu rất lâu trước kia, Nhị ca là như vậy." Dương Thiền tựa như cũng lâm vào trầm tư, không ý thức lẩm bẩm, "Yêu thương ta, chiếu cố huynh đệ, ái mộ Thường Nga tỷ tỷ."
"Tam......" Thường Nga cả kinh, không hiểu vì sao Tam Thánh Mẫu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"Thường Nga tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta biết lời muội nói lúc này có tổn hại danh dự tỷ.
Nhưng mà Nhị ca thực sự thích tỷ." Dương Thiền cúi đầu nhàn nhạt nói, "Nói thật, ta lúc nào cũng nghĩ, nếu tỷ đáp ứng Nhị ca, vậy Nhị ca có thể thật sự vì tỷ phản trời, dựng cờ vì yêu không? Nếu thật sự như vậy, có phải sẽ không có chuyện phía sau xảy ra không?"
[Muội muội ngốc......] Dương Tiễn nhăn mày lại, [Nhị ca có lỗi với muội.
Câu "Nếu lưỡng tình tương duyệt, nguyện phản trời, dựng cờ vì yêu" chẳng qua chỉ là cái cớ Nhị ca dùng để mê hoặc Vương Mẫu, làm Thốn Tâm hết hi vọng mà thôi! Tình yêu say đắm với Thường Nga, cũng chỉ là vì quyến luyến mẫu thân mà thôi.]
"Tam Thánh Mẫu......."
"Nương! Dì Thường Nga, dì đến rồi." Trầm Hương đi đến.
[Đứa nhỏ này lại cao hơn rồi.] Dương Tiễn cong môi, [Có đứa nhỏ này ở đây, Tam muội sẽ vui mừng nhỉ.
Không biết đứa nhỏ Tiểu Ngọc thế nào rồi.] Lóe thân, đi vào phòng Tiểu Ngọc.
Nhẹ nhàng mở ra cánh cửa gỗ màu đỏ, một tia nắng mặt trời chiếu vào, từ từ đi đến trước rèm giường hồng nhạt, tinh tế đánh giá thiếu nữ đang ngủ say trên giường.
"Tiểu Ngọc." Dương Tiễn nhẹ nhàng gọi, lại không có đáp lại.
Bắt mạch, Dương Tiễn biết vì sao Tiểu Ngọc hôn mê không tỉnh, là ý chí của Tiểu Ngọc đang đấu tranh với pháp lực của Dương Tiễn, nàng không muốn quên điểm tốt của Dương Tiễn, mà pháp lực của Dương Tiễn lại muốn phong bế đoạn ký ức đó.
Pháp lực chậm rãi phát ra, "Hài tử, buông tha bản thân đi."
Nghiêng tai lắng nghe, Trầm Hương tới.
Thân hình nhoáng lên, đã là xa ngàn dặm.
Dương Tiễn đi quá nhanh, không nhìn thấy một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt Tiểu Ngọc xuống.
[Không biết nha đầu kia có tỉnh không?] Dương Tiễn thở hắt ra, chậm rãi mở cửa phòng Thốn Tâm, không đề phòng bị một một bóng hồng phấn nhào vào lòng.
"Thốn Tâm!" Dương Tiễn ôm chặt Thốn Tâm, "Nàng tỉnh?"
"Ừ." Thốn Tâm hàm hồ trả lời.
Nghe được âm thanh mang giọng mũi của Thốn Tâm, tim Dương Tiễn trầm xuống, vội nâng mặt Thốn Tâm lên, quả nhiên thấy nước mắt đã lăn dài, "Sao vậy?"
"Ta nghĩ chàng bỏ ta lại! Ta nghĩ chàng không cần ta!" Thốn Tâm nghẹn ngào nói.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Thốn Tâm, "Sao được chứ?! Sao nàng lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì ta vừa tùy hứng vừa điêu ngoa, luôn chọc chàng tức giận......." Thốn Tâm cúi đầu nói.
Nhìn lông mi còn vương nước mắt của Thốn Tâm, Dương Tiễn đau lòng, một lần nữa ôm Thốn Tâm vào lòng, từ tốn nói bên tai nàng, "Ta không tức giận.
Người chọc ta rời đi cũng không phải nàng."
"Thật sao? Chàng chắc chắn?" Thốn Tâm hít hít mũi trong lòng Dương Tiễn.
"Ta chắc!"
"Ta không tin!" Thốn Tâm giãy ra khỏi cái ôm của Dương Tiễn, lau nước mắt, ngẩng đầu lên.
"Hửm?"
"Lời hứa của chàng với ta trước giờ chưa từng thực hiện!" Thốn Tâm oán hận nói, lại thoáng cái đã thành đáng thương hề hề.
"......." Dương Tiễn chột dạ nghĩ, [Ta không giữ chữ tín thế à?]
"Chàng chính là không giữ chữ tín như thế!" Thốn Tâm tựa như biết Dương Tiễn nghĩ gì, liếc xéo một cái, trách móc.
Ngôn Tình Tổng Tài
"......." Dương Tiễn cong môi, cũng không nói câu nào.
"Lại muốn dùng chiêu này?! Ta......" Cổ Thốn Tâm bị kéo một cái, không tự chủ nhào vào lòng Dương Tiễn.
Dương Tiễn vừa lòng cười, cúi đầu xuống, nhẹ hôn bên tai phải của Thốn Tâm, thân mình Thốn Tâm run lên, phu thê ngàn năm, nàng biết rất rõ Dương Tiễn muốn làm cái gì......
(Sau đó mọi người tự tưởng tượng ~ ~ ~)