Chương 31: Ai chém đầu được ta
Người dịch PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ hỏi: "Có cái gì?”
Nếu bang giao hai nước vì chuyện này mà phá hoại, ta lo lắng công tử sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!"
Doanh Vô Kỵ liếc xéo ông ta một cái: "Tuân đại nhân ý tứ, là hung thủ hại bản công tử không phá hư bang giao hai nước, bản công tử phản sát hung thủ ngược lại là?"
“Ta không có ý đó!”
“Vậy đây là ý của ai? Là phụ vương, hay là chủ tử sau lưng ngươi?
“Cái này cái này......”
Tuân Chí Doãn nóng nảy: "Lời này của công tử có ý gì?
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: "Ta có ý gì ngươi đương nhiên biết, Tuân đại nhân trước kia ở trước mặt bổn công tử khúm núm, hiện tại thậm chí dám chỉ điểm răn dạy, nói vậy là tìm được chủ mới rồi chứ?”
Bất quá ta vẫn là khuyên Tuân đại nhân nhận rõ tình cảnh của mình, Đại Càn từ xưa đến nay trị quốc theo pháp, giết người phải đền mạng, nhưng hiện tại ta là thân phận con tin, ở tại Lê Quốc đã lâu không có cách nào trở về Càn quốc, nếu như ta chém ngươi thì không có ai triệu ta về để chém đầu”
Tuân Chí Doãn: "......”
Mồ hôi lạnh phút chốc liền từ trên trán ông ta chảy ra, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ lại ác như vậy.
Tuy rằng Doanh Vô Kỵ hiện tại thiếp thân cao thủ chỉ còn lại có Bạch Chỉ, giết được ông ta có chút miễn cưỡng.
Nhưng...... Con người luôn có lúc đi đêm chứ?
Ông ta nhanh chóng cười làm lành nói: "Công tử này đùa giỡn, hạ thần là bệ hạ phái tới sứ thần hiệp trợ công tử xử lý ngoại giao sự vụ, mỗi ngày đều sẽ vì công tử chia sẻ lo lắng, ở chung nhiều năm cùng công tử tình cảm rất thân thiết, công tử lấy đâu ra lý do giết ta, ha, ha ha..."
Doanh Vô Kỵ khẽ cười cười: "Xem ra Tuân đại nhân cũng không ngu xuẩn! Bạch Chỉ, chúng ta đi dạo phố!"
Lão già này cũng kém thật, mới thế mà đã rớt ra tinh thần khí rồi.
Bạch Chỉ kích động gật đầu: "Ừm!”
Nàng cũng không biết vì sao, cảm giác mấy ngày gần đây, công tử càng ngày càng thuận mắt.
Trước kia sao lại không phát hiện?
Tâm tình sung sướng, bước đi cũng nhẹ nhàng không ít.
Chỉ bất quá vừa ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước, liền phát hiện Doanh Vô Kỵ dừng bước, nàng không khỏi tò mò nói: "Công tử, làm sao thế?"
Doanh Vô Kỵ xoay người, chỉ chỉ cửa lớn: "Em xem”.
Trước cửa sứ quán xuất hiện một đám thương nhân, chỉ bất quá những thương nhân khác đều là một thân gấm vóc, bọn họ lại là mặc vải thô áo gai, thoạt nhìn rất là thảm cảnh.
Bọn họ từng người khom lưng, sau khi mời người gác cổng đi vào thông báo, liền ở ngoài cửa hèn mọn chờ đợi.
Bọn họ hình như có chút quen mắt.
Bạch Chỉ suy nghĩ một chút: "Bọn họ không phải là người làm ngành giấy sao? Sao hôm nay tới sớm vậy?”
Doanh Vô Kỵ cũng nhận ra những người này, những người đều là thương hộ Càn Quốc phái tới kinh doanh ở Lê Quốc, coi như là một trong những thủ đoạn kiếm ngoại hối của Càn Quốc, kinh phí của sứ quán một phần bắt nguồn từ đây, đương nhiên sứ quán cũng sẽ thông qua thương lượng với quan phủ Lê Quốc, bảo đảm lợi ích của thương hộ.
Những người này thường xuyên tiến vào sứ quán, cho nên thoạt nhìn rất quen mắt, chẳng qua niên đại này thường khinh thường thương nhân, cho nên đều là Tuân Chí Doãn quản việc này.
Hắn thoáng suy nghĩ một lát, liền trực tiếp kéo Bạch Chỉ: "Nha đầu, buổi chiều chúng ta đi mua quần áo, buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi một chút”.
“Uh!”
Bạch Chỉ tự nhiên không có dị nghị gì, nhu thuận đi theo phía sau Doanh Vô Kỵ.
Thấy bọn họ đi tới cửa sứ quán, mọi người nhao nhao hành lễ: "Bái kiến Công tử Vô Kỵ!"
Những sóng gió gần đây bọn họ cũng nghe nói, nhưng không liên quan đến tầng lớp bình dân bọn họ, đừng nói Doanh Vô Kỵ thất sủng, cho dù Doanh Vô Kỵ bị giáng chức làm thứ dân, bọn họ cũng không dám chế nhạo.
Doanh Vô Kỵ cười khoát tay áo: "Không cần đa lễ, các ngươi đứng bên ngoài làm gì?”
Một người cầm đầu nói: "Bẩm công tử, công việc làm ăn của chúng tôi gặp một số chuyện, muốn tìm Tuân đại nhân báo cáo”.
“À, báo cáo đi!”
Doanh Vô Kỵ hơi suy tư, liền trực tiếp bước qua ngưỡng cửa, vẫy tay với bọn họ: "Vậy các ngươi còn đứng làm gì, mau vào đi!"
Mọi người có chút chần chờ: "Cái này...... Tuân đại nhân còn chưa đồng ý.
Doanh Vô Kỵ có chút bất mãn: "Sứ quán vốn là dùng để che chở bách tính Đại Càn ở bên ngoài, các ngươi đi vào còn cần thông báo?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao hành lễ với Doanh Vô Kỵ: "Đa tạ công tử!”
Nói xong, liền đi theo Doanh Vô Kỵ vào đại môn.
Bình thường bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với Doanh Vô Kỵ, không nghĩ tới lại hiền lành như vậy, tuy nói có thể là địa vị xuống dốc không phanh, nhưng dù sao tính tình cũng dễ chịu hơn Tuân Chí Doãn vênh váo tự đắc.
Vừa bước vào cửa thì gặp người gác cổng.
Người gác cổng nhìn thấy mọi người, không khỏi nhíu mày: "Không phải bảo các ngươi ở bên ngoài chờ sao, sao lại dám tự tiện tiến vào?"
Doanh Vô Kỵ khoát tay nói: "Là ta cho bọn họ vào”.
Người gác cổng nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười, kéo Doanh Vô Kỵ qua một bên, hạ giọng nói: "Công tử chớ trách! Chỉ là những điêu dân này cả ngày làm khó Tuân đại nhân, Tuân đại nhân mới nói sau này đều không cho bọn họ vào, Công tử...... Làm cho tiểu nhân rất khó xử”.
Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: "Nghe lời Tuân đại nhân, cùng nghe bản công tử, khiến ngươi khó xử?"
Người gác cổng vội vàng lắc đầu: "Không không không, tiểu nhân đương nhiên là nghe theo công tử, nhưng, thế nhưng......”
Doanh Vô Kỵ cũng không làm khó hắn: "Yên tâm! Tuân đại nhân nếu hỏi ngươi, cứ nói là bản công tử bảo làm như vậy, hắn muốn tìm phiền toái thì tới tìm ta. Ngươi trở về gác cổng đi, về sau phàm là thương hộ của ta tới thì cho họ vào không cần thông báo.
Người gác cổng như được đại xá: "Vâng! Đa tạ công tử!”
Dứt lời, chạy vội về cửa chính.