Chương 36: Chưa thể nói cho em biết
Người dịch PrimeK Tohabong
Không khí rơi vào trầm mặc thật lâu.
Doanh Vô Kỵ làm sao cũng không nghĩ tới, một ca nữ có nhiều tiền như vậy, trái lại chính mình là công tử một nước...
Hắn hít sâu một hơi, đẩy sách trở về: "Hoa Triều cô nương! Ta nghĩ rồi, sách này là tâm huyết của hai mẹ con cô nương, huống chi là di vật của mẫu thân cô nương, thật sự quá quý giá, ta không thể lấy".
"Đây là ta tối hôm qua sao chép lại, công tử xem mực còn chưa khô, công tử nhận lấy đi!"
Doanh Vô Kỵ lắc đầu: "Không nhận! Kiên quyết không thể nhận!"
"Công tử không nhận, trong lòng ta sẽ hổ thẹn".
“Đừng có thẹn! Ta không giả bộ, ta ngả bài, ta chính là một tục nhân, ta hiện tại cần tiền”.
“Hả?”
Hoa Triều cũng không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ lại muốn vay tiền, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó che miệng khẽ cười nói: "Công tử cần bao nhiêu tiền?"
Doanh Vô Kỵ xòe ra 7 đầu ngón tay: “Bảy ngàn lượng!"
Hoa Triều theo bản năng nói: "Bảy ngàn lượng thì đơn giản...... Cái gì? Công tử nói bao nhiêu?"
Rốt cục, nàng mất bình tĩnh!
Nàng không rõ, bảy ngàn lượng, rốt cuộc sao mà hắn dám mở miệng hỏi 7 ngàn lượng?
Loại người tài hoa này, ở trước tiền tài sao cũng có thể trở nên thế tục như thế.
Hơn nữa xem bộ dáng này của hắn thì nhất định phải có 7 ngàn lượng, nhưng nếu như bảy ngàn lượng này đưa cho hắn, mình phải làm sao bây giờ?
Doanh Vô Kỵ cười nói: "Cô nương yên tâm! Bảy ngàn lượng này chỉ là mượn, đến lúc đó nhất định sẽ trả, trong vòng hai năm ta có thể trả tám ngàn lượng cho cô nương. Nếu như cô nương nguyện ý, số tiền này thậm chí có thể coi như đầu tư, hai người chúng ta cùng nhau buôn bán, kiếm lại tiền làm gánh hát, chỉ là vấn đề thời gian".
Hoa Triều: "......”
Đột nhiên xuất hiện quá nhiều tin tức quá, cho dù nàng trải đời cũng có chút phản ứng không kịp.
Hơn bảy ngàn lượng này là nàng nhiều năm qua tích góp được, nếu mà mất thì trong tay chẳng còn gì.
Doanh Vô Kỵ ánh mắt kiên định: "Cô nương tin tưởng ta sao?”
Ánh mắt này làm cho Hoa Triều không hiểu sao yên ổn hơn một chút, nhưng bảy ngàn lượng dù sao cũng không phải là số lượng nhỏ, nàng vẫn có chút chần chờ.
Doanh Vô Kỵ tiếp tục nói: "Chỉ cần cô nương gật đầu, về sau cô nương làm gánh hát, chỉ cần tùy thời có thể tới tìm ta phổ nhạc, nếu như cô nương không chê, kịch bản ta cũng có thể hỗ trợ. Huống chi! cô nương không muốn dựa vào cố gắng của mình sao, từ nhỏ lập nghiệp, dốc sức tạo ra sự nghiệp chân chính thuộc về mình sao?"
Hoa Triều: "......”
Suy nghĩ một lát, nàng cắn răng: "Công tử chờ một lát, ta về lấy tiền".
Đưa mắt nhìn nàng đi xa.
Bạch Chỉ rốt cục nhịn không được hỏi: "Công tử, rõ ràng chúng ta chính mình có thể kiếm tiền, tại sao lại phải dựa vào cô ta?"
Doanh Vô Kỵ cười vươn hai ngón tay: "Có hai nguyên nhân!"
Hai nguyên nhân gì?
"Tân Càn Ngọc chính là mẫu thân xin cho ta, đây chính là tình yêu của mẫu thân đối với nhi tử, trong lòng ta không nỡ!”
“Lúc nãy công tử không phải nói như vậy”
Bạch Chỉ bĩu môi, cảm giác công tử nhà mình hiện tại thuận miệng liền có thể bịa chuyện, một chút áp lực tâm lý cũng không có, bất quá vẫn là miễn cưỡng đồng ý điểm này: "Vậy nguyên nhân thứ hai đâu?"
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giương lên: "Bây giờ còn không thể nói cho em biết, đến lúc đó em sẽ biết!"
……
Hoa Triều giờ phút này, thể hiện ra là một người quyết đoán, rất nhanh liền mang theo rương chứa đầy vàng bạc tới.
Đại khái là trước thủ đoạn quyết đoán của Doanh Vô Kỵ thể hiện vào tối hôm qua khiến cho nàng có thêm lòng tin .
Huống chi, người có trình độ âm nhạc cao như vậy, làm sao có thể câu nệ dăm ba cái vật chất?
Hơn nữa trước đó vài ngày, chính mình thiếu chút nữa hại hắn mất mạng.
Coi như trả nợ mạng, cả đời chỉ cầu không thẹn......
Nàng tuy nghĩ như vậy, nhưng lúc cái rương bị Doanh Vô Kỵ chuyển đi, nàng vẫn có cảm giác như lên thuyền giặc, nhưng hiện tại đã muộn.
Doanh Vô Kỵ hiệu suất làm việc cũng rất cao, trực tiếp gọi mấy thương hộ ngành giấy đến rồi cầm cả tiền tìm Tuân Chí Doãn.
Tuân Chí Doãn kinh ngạc: "Công tử! Công tử lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Doanh Vô Kỵ không muốn lằng nhằng với ông ta: "Ta vì sao phải nói cho ngươi? Mau lấy thương ấn ra in một chút, về sau những thương hộ ngành giấy này, bản công tử tiếp nhận”.
Ánh mắt Tuân Chí Doãn do dự nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: "Công tử nên rõ ràng quy củ đi! Phàm là thương hiệu dưới danh nghĩa người nước Càn, đều phải do người nước Càn chiếm chủ đạo, hơn nữa phải do sứ quán quản hạt, nếu như làm trái, người cầm thương ấn có quyền thu hồi thương hiệu.
Không biết tại sao, ông ta có chút sợ Doanh Vô Kỵ giở trò.
Doanh Vô Kỵ khoát tay áo: "Biết rồi! Thương Ấn ở trên tay ngươi cũng không yên tâm hả?
Tuân Chí Doãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy thì được, chỉ cần còn tại chính mình quản lý, hắn liền có một vạn cách làm khó Doanh Vô Kỵ.
Mà Doanh Vô Kỵ lấy được khế ước thương mại, khóe miệng cũng rốt cục lộ ra vẻ tươi cười.