Chương 38: Đại Lê Gia Đằng Ưng
Người dịch PrimeK Tohabong
Hắn hơi suy tư, mở miệng hỏi: "Những người này mua giấy làm gì?"
Chưởng quỹ đáp: "Học tử dân gian bình thường đều dùng để sao chép sách, dù sao sách thành phẩm trong Thư cục quá đắt. Bọn họ cũng sẽ được thuê đến Thư cục sao chép sách, bán cho những nhà giàu có kia.
Uh!
Doanh Vô Kỵ yên tâm, những thứ này không có bất kỳ sự khác biệt nào với những gì mình hiểu được.
Chưởng quỹ vội vàng hỏi: "Công tử! Công tử có thể nói cho tôi biết một chút, có cách gì phá được cục diện này không?”
Doanh Vô Kỵ cười cười: "Cái này ngươi không cần gấp, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trong vòng ba ngày sẽ có Thư cục ra mặt, thu mua toàn bộ hàng tồn đọng của chúng ta theo giá cả bình thường."
“Thật hả!”
Chưởng quỹ có chút khó tin, hiện tại giấy của Viêm Quốc vừa đẹp giá lại rẻ, Thư cục đồng ý thu mua giấy của mình với giá bình thường?
Quan hệ của công tử thì ra đã mạnh như vậy rồi!
Hắn hít sâu một hơi: "Công tử! Tôi còn có thể làm gì?”
Ngươi thông báo với mấy chưởng quỹ khác, chọn ra những người phụ trách đóng gói của các cửa hàng, tiền công gấp ba lần, hai phần thuộc về bọn họ, một phần thuộc về các cửa hàng, bất quá phải ký khế ước bảo mật với ta, nếu để lộ bí mật hậu quả rất nghiêm trọng."
Chưởng quầy vội vàng gật đầu: "Công tử yên tâm! Người Càn chúng ta rất kín miệng”.
Điểm ấy ngược lại nói không sai, Càn quốc luật pháp nghiêm ngặt, mặc dù những này đi ra người làm ăn, làm việc cũng cực kỳ quy củ.
“Còn nữa, ngươi có biết bình thường thì Thư cục bán nhiều nhất là sách gì không?"
Biết một chút!
Chưởng quầy đáp: "Bình thường bán được nhiều nhất, là chư tử Bách gia điển tịch, Giáng Thành là Bách gia thánh địa, có không ít học tử nước khác đến đây cầu học, Bách gia cũng đều muốn thu nạp nhân tài, cho nên đều công khai không ít điển tịch”
Còn nữa chính là một ít tiểu thuyết gia thu thập biên soạn một số câu chuyện thú vị, tuy rằng đa số đều là bịa đặt, bất quá không ít người đều thích xem.
Trong đó nổi danh nhất chính là môn khách của Thừa tướng Lan Lăng Sinh, trước đó vài ngày vừa biên soạn một quyển<>, khiến trong ngoài Thư cục cạnh tranh sao chép, phỏng chừng qua hai tháng nữa mới hết nóng.
Uh! Như vậy......
Tiểu thuyết gia này không phải là tác giả mạng kiếp trước, mà là tiểu thuyết gia trong Chư Tử Bách gia, mặc dù trong triều đình không thấy bóng dáng của bọn họ, bất quá ở dân gian rất được hoan nghênh.
Doanh Vô Kỵ cười cười, lại dặn dò vài câu, để chưởng quỹ yên lặng chờ vài ngày, rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa.
Hoa Triều nhịn không được hỏi: "Vô Kỵ, thật sự có Thư cục thu mua nhiều giấy với giá bình thường vậy sao?"
Vừa rồi nàng một mực bàng quan, tuy rằng ngành giấy này về sau cũng là sản nghiệp của nàng, nhưng không có chen vào, chỉ là ở trong lòng yên lặng suy nghĩ cách phá vỡ cục diện, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra cách.
Doanh Vô Kỵ tự tin nói: "Đương nhiên! Hoa Triều tỷ không tin đệ?"
Thư cục nào?
Đương nhiên là Thư cục của Hoa Triều tỷ rồi!
“……”
Hoa Triều ngớ người, mình khi nào có Thư cục vậy?
~~~~~~~~~
Bất quá Hoa Triều cũng chìm nổi trong biển người nhiều năm, tuy rằng chưa bao giờ buôn bán, nhưng cũng gặp qua quá nhiều thứ, rất nhanh liền đoán ra ý tứ của Doanh Vô Kỵ.
"Ý của đệ là dự định tự mình mở Thư cục, sau đó đem nhóm hàng này nhập vào, thuê học tử sao chép, kiếm tiền cả ngành giấy và Thư cục?"
Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc, cười nịnh nọt nói: "Không hổ là Hoa Triều tỷ, tỷ đệ chúng ta hai người thật sự là tâm ý tương thông”.
Hoa Triều trong lòng lo lắng, nhưng cũng chỉ là than nhẹ một hơi, ôn hòa nói: "Vô Kỵ ý nghĩ của đệ là tốt, chỉ là đệ không có kinh nghiệm thương trường, nghĩ vẫn là đơn giản chút. Mở Thư cục tỷ tỷ có thể giúp đệ ứng trước, nhưng mặc dù Thư cục mở ra, thì chúng ta lấy gì để cạnh tranh với những Thư cục làm ăn lâu đời kia?”
Tiền của tỷ tỷ có thể chống đỡ một thời gian, có thể đến lúc đó chúng ta vừa khai trương khẳng định thiếu hụt sách vở, những học tử kia mỗi người chí hướng cao xa, chép sách bất quá là vì duy trì kế sinh nhai, làm sao có thể từ sáng đến tối sao chép sách cho chúng ta?"
Tuy nói giai cấp thế giới này đã gần như đóng đinh, nhưng cũng không phải không có đường leo lên, một điều đơn giản nhất chính là làm môn khách cho gia đình quyền quý.
Ở Lê quốc, nổi danh nhất chính là La thừa tướng, Hòa Bình Lăng quân, mỗi người có ba ngàn môn khách.
Giáng Thành sở dĩ có nhiều học tử dân gian hội tụ ở các nơi như vậy, đều là vì được bọn họ tiếp đãi, chép sách chẳng qua là tay nghề nuôi sống gia đình mà thôi, chỉ cần tiền đủ chi tiêu, bọn họ sẽ bay nhảy ở các gia tộc quyền quý, nói hươu nói vượn để tự đẩy mạnh danh tiếng của mình.
Cho dù là ở nơi xa xôi, cũng có không ít người muốn làm môn khách của những gia đình phú quý quyền thế ngập trời như vậy, khát vọng chủ gia có thể tiến cử bọn họ vào vương đô, đánh cược một lần cơ hội làm quan xa vời kia.
Doanh Vô Kỵ cười cười: "Hoa Triều tỷ yên tâm! Đệ có một bằng hữu, tốc độ chép tay cực nhanh, được xưng Đại Lê Gia Đằng Ưng, mỗi ngày chép ngàn quyển sách, hơn nữa còn không cần tiền, những vấn đề mà tỷ nói kia, đệ đều có thể giải quyết!"
Hoa Triều: "......”
Nàng cảm giác Doanh Vô Kỵ có thể đang hù dọa nàng, thế giới này nào có người ngày chép ngàn quyển sách?
Nhưng nhìn Doanh Vô Kỵ bộ dáng tự tin như thế, lại không hiểu sao đối với hắn sinh ra không ít lòng tin, dù sao hắn không giống loại người ăn nói lung tung .
Nàng nghĩ nghĩ: "Vô Kỵ, đệ nói thật với tỷ tỷ, Đại Lê Gia... Gia Đằng Ưng gì đó, có phải chính là đệ không?"
Doanh Vô Kỵ gãi gãi đầu: "Cái này cũng bị tỷ đoán được!”
Hoa Triều: "......”