Chương 43: Vi Nga phái
Phi Ngư Vệ.
Lệnh phòng khám nghiệm tử thi.
Lúc Doanh Vô Kỵ nhìn thấy Vu Sương Tự, nàng đang chỉ đạo mấy nữ lại giải phẫu thi thể.
"Cái này gan mật hoại tử, huyết dịch ngưng trệ, nhìn màu sắc rõ ràng là trúng xà độc, ngươi đi lật xem sách cổ, cái này nếu lại nhìn không ra là loại xà độc nào, thì mau thu thập đồ đạc về núi đi!"
"Cái này thận khí thiếu hụt, ấn đường biến thành màu đen, hẳn là gặp hồ yêu, ngươi mổ ra, xem người này đều trúng yêu pháp gì!"
“Cái này, cái này là bị vật cùn đập nát, không kiểm tra ngươi nữa. Ngươi đem nó ghép lại đi, không ghép lại được thì đừng ăn cơm!
Mấy nữ lại đều sắp khóc, không còn bộ dáng mồm mép như trước nữa, từng người vùi đầu làm việc.
Doanh Vô Kỵ cũng nghe được một ít tin tức, nghe nói Vu Sương Tự trước khi làm bách hộ vẫn là người khám nghiệm tử thi, bởi vì trong cả thành này, chỉ có nàng có thể phán đoán chuẩn xác ra bệnh trạng tương ứng với tất cả pháp thuật Yêu tộc, đối với cổ trùng cũng có hiểu biết uyên thâm, cũng chỉ có một mình nàng có thể đem thịt băm ghép lại bộ dáng khi còn sống.
Làm nghề ngỗ tác này, đã nhiều năm, vẫn luôn không thăng chức.
Cũng không phải bởi vì làm không tốt, mà là lệnh phòng khám nghiệm tử thi không nỡ thả người.
Cho đến khi các sư muội đồng môn của nàng xuống núi, nàng mới có thể thoát ra làm bách hộ, làm công việc giống như phi ngư vệ khác, lại còn phải chiếu cố vấn đề huấn luyện ngỗ tác của các sư muội, giống như vẽ đường cho hươu chạy vậy.
Doanh Vô Kỵ không quấy rầy nàng, liền ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Vu Sương Tự chỉ đạo không nhiều lắm, mới xoay người đi tới: "Công tử, có việc gì?"
Từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng đều không có liên lạc Doanh Vô Kỵ, tuyệt không có ý tranh công.
Doanh Vô Kỵ nhìn bốn phía không có ai, cười nói: "Đại ân Cô nương giúp ta, tại hạ đặc biệt vì nói lời cảm tạ mà đến. Hổ thẹn! Tại hạ gần đây có chút thiếu tiền, chỉ có ít vịt quay và đồ ngọt mua từ chợ Đông, chờ về sau có tiền, lại trọng tạ đại ân cô nương.
“Uh!”
Vu Sương Tự thản nhiên đáp một tiếng, giống như vừa rồi lúc chỉ đạo sư muội, đã nói hết tất cả, hiện tại một chữ cũng không chen ra được.
Bất quá nàng cũng không có từ chối, nhận bánh ngọt liền lấy ra ăn, không chút cố kỵ trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tử thi thối, vừa nhìn đã biết là đói lắm rồi.
Ăn xong một cái bánh ngọt, uống một ngụm nước, nàng mới vén mái tóc hơi có vẻ rối lên, nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: "Công tử hiện tại đến hẳn là không chỉ vì nói cám ơn, có chuyện gì liền nói thẳng đi!"
Doanh Vô Kỵ có chút ngượng ngùng, biết tiếp tục nhăn nhó sẽ không lễ phép, liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, cuối cùng bổ sung một câu: "Tỉnh thần phù giá cả xa xỉ, hai tấm trước đó, đều tính là ta mượn cô nương, chờ sau khi có tiền, ta định trả lại gấp mười lần.
Vu Sương Tự suy nghĩ một chút, liền lấy từ trong ngực ra ba tờ phù giấy đưa tới: "này!”
"Đa tạ!"
Doanh Vô Kỵ nhìn nàng sảng khoái như thế, nhịn không được hỏi: "Có thể mạo muội hỏi một chút, cô nương vì sao giúp ta?"
Vu Sương Tự hơi nhíu mày một chút nhưng rất nhanh lại giãn ra "Điều tra rõ chân tướng đích thật là sở cầu của ta, nhưng đối với công tử có mưu đồ cũng là thật. Bất quá hiện tại thứ chúng ta muốn, công tử tạm thời còn chưa có, chờ công tử có, tự khắc sẽ có người đến nói chuyện với công tử.
Doanh Vô Kỵ tò mò nói: "Các người không sợ đến lúc đó ta không đồng ý thì sao?"
Vu Sương Tự cười nói: "Công tử sẽ đồng ý”.
Doanh Vô Kỵ: "......”
Những người này mưu đồ đơn giản chính là thân phận của mình, công tử có nghèo túng hơn nữa cũng là công tử, chỉ là không biết bọn họ muốn giở trò gì.
Bất quá cũng kệ, mình hoàn cảnh thế này mà có người mưu đồ với mình thì cũng tốt rồi.
Đừng nói với ta uống rượu độc giải khát, cho dù là độc chết, cũng phải giải khát cho đã trước khi trúng độc chết.
Đến thời điểm đàm phán thì với thực lực của mình thì xem mìu nào cắn mỉu nào.
Bọn họ dám làm khó mình, thì mình xá gì mà không chơi lại.
Hậu quả của tình huống này đơn giản chỉ có hai loại: một loại là uy hiếp cá nhân, một loại là tự trách đạo đức bản thân.
Doanh Vô Kỵ không có đạo đức, nghĩ vậy nên trong nháy mắt liền không cảm thấy áp lực.
Hắn cười chắp tay: "Nếu đã như vậy, vậy tại hạ xin cáo từ, đa tạ cô nương!
Chờ một chút!
Vu Sương Tự gọi hắn lại, nhét một tờ giấy vào tay hắn, lúc này mới nói: "Không tiễn!”
Doanh Vô Kỵ cũng không biết nàng có ý gì, sau khi rời khỏi Phi Ngư Vệ, mới mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó chỉ có năm chữ: Cẩn thận “Vi Nga phái” (phái vì ta)!
Vi Nga phái?
Quý kỷ vi nga (coi trọng tính mạng của bản thân) là lý niệm của đạo gia học phái Dương Chu, Doanh Vô Kỵ cũng nghe nói qua một ít, bất quá lại chưa từng nghe qua cái gọi là "Vi Nga phái" này.
Chẳng lẽ Vi nga phái này bất lợi đối với mình.
Chẳng lẽ......
Hắn nghĩ tới Cơ Túc, cảm giác hôm nay Cơ Túc bất thường, rất có thể có liên quan đến Vi Nga phái.
Chờ một lúc sau, nhất định phải lại đến tìm Vu Sương Tự tìm hiểu cặn kẽ một chút, xem biểu hiện vừa rồi của nàng, rõ ràng là không muốn ở trong Phi Ngư Vệ nhắc tới, sợ bị người khác nghe được.
Hắn lắc lắc đầu, liền trực tiếp về tới Thư cục, cách thật xa, chợt nghe được tiếng chuyện phiếm trò chuyện náo nhiệt.
Bạch Chỉ âm thanh tràn ngập kinh ngạc: "Ý của các ngươi là, tối hôm qua Ngô Đan sau khi rời đi không có trở về sứ quán, mà là lại vụng trộm đi Di Hồng Các?"
"Người này ngoài miệng nói muốn trở thành người mặc giả, kì thực trong đầu đều là xa xỉ dâm dật, nếu như hắn không phải là Công tử Ngô quốc, chúng ta đã sớm đá hắn ra khỏi Mặc giả công hội, người này cũng không phải thật tâm làm Mặc giả."
“Nói bậy!”