Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch (Bản Dịch)

Chương 48 - Tăng Thêm Hảo Cảm

Chương 48: Tăng thêm hảo cảm

Người dịch PrimeK Tohabong

Hắn cũng từng nghĩ qua ý nghĩ chính mình cũng chép sách, « Sơn Hải Quỷ Đàm » này hắn xem qua, đều là những câu chuyện hè phố dân gian, mặc dù có gây tính tò mò nhưng tính bất ngờ không nhiều, nếu như có thể chép « Liêu Trai Chí Dị » thì có thể kiếm gấp cả chục lần, nhưng hiện tại hắn cần phải nhanh chóng thu hồi vốn, thừa dịp Lan Lăng Sinh đang nổi, tranh thủ kiếm chác.

Tháng sau chính là Bách gia thịnh hội, học tử các quốc gia đã tới không ít, chúng ta tranh thủ in ấn, công tử cũng thừa dịp này kiếm tiền!"

“Địch huynh khổ cực rồi!’

Doanh Vô Kỵ không khỏi cảm thán, những mặc giả này ai cũng chịu khó, lúc trước hắn không biết, sau lại mới biết được Địch Vân này là chấp sự của bộ phận thợ thủ công phân hội Giáng Thành, một đại lão như thế, lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn chuyên nghiệp như vậy, thật sự hiếm có.

Bất quá cũng đúng, lúc trước nói chuyện, tiền lương đã đổi thành tính theo sản phẩm, in ra một quyển chính là 10 văn tiền công, theo tình huống trước mắt, ba bộ chữ sống in ra một ngày một ngàn quyển nhẹ nhàng, một tháng chính là 30 nghìn quyển. Nếu như chịu khó, mỗi người mỗi tháng kiếm còn hơn 50 lượng, so với bổng lộc của ngàn hộ còn cao hơn, thì bảo kiểu gì chả cắm đầu vào làm.

Đám người Mặc giả rất nhanh liền hành động.

Doanh Vô Kỵ cũng rốt cục cũng thảnh thơi, về tới Thư cục, trong tiệm quạnh quẽ vô cùng, ít có khách nhân đến mua sách, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng không đến một năm bán cả nhà đi mà ăn.

Tiểu thị nữ Bạch Chỉ đang cùng Ngô Đan đánh cờ, khiến Công tử Ngô quốc này một manh giáp cũng chả còn, kêu khổ oai oái.

Ngô Đan nhìn thấy Doanh Vô Kỵ đến, tay phải nhanh chóng xóa bàn cờ: "Không chơi không chơi nữa! Ván này tính hòa!”

Bạch Chỉ không phục: "Rõ ràng ngươi sắp thua rồi, đừng chơi xấu, mau trả tiền, ta còn phải nuôi sống công tử đấy!"

Đừng gây thêm phiền phức, ta muốn cùng công tử nhà ngươi trao đổi chính sự”.

Ngô Đan xua tay, nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: "Ô Kê ca! Thế nào, bằng hữu mặc giả của đệ có đáng tin không?

Doanh Vô Kỵ cười gật đầu: "Cũng không tệ lắm! Về sau tiền lời trong tiệm, đệ có một phần!

Thật không đấy?

“Vậy tất nhiên là thật, Hoa Triều tỷ đâu?”

"Không phải đang ở phòng kế toán sao?"

“Uh!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, liền trực tiếp đi về phía phòng kế toán gõ cửa, sau khi nghe được âm thanh liền đẩy cửa vào.

Hoa Triều Chính đang viết viết vẽ vẽ trên giấy, hình như là đang tính sổ.

Nàng thả bút xuống, mặt mang vẻ ưu sầu: "Vô Kỵ, những mặc giả kia, đều là Gia Đằng Ưng một ngày chép được 1 nghìn quyển sao?"

Mấy ngày nay, lông mày nàng luôn nhíu lại.

Dù sao đầu tư vào nhiều tiền như vậy, nàng làm sao có thể không lo lắng.

Tuy Doanh Vô Kỵ từng nói "Một ngày chép ngàn quyển" không giống như nói khoác, hơn nữa gần đây hình như còn rất bận rộn vì chuyện này, nhưng loại chuyện này nghe qua dù sao có chút không đúng.

Nàng rất muốn nhìn xem Doanh Vô Kỵ ở hậu viện bận rộn cái gì, nhưng cũng biết không thể làm được gì cho nên chỉ có thể lo lắng suông.

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Coi như thế, Bọn họ đều có được chân truyền của đệ, bọn họ một ngày chép được 1 ngàn quyển tuyệt đối không có vấn đề, ngày mai tỷ chờ nghiệm hàng là được!"

Vài ngày ở chung, hảo cảm của hắn đối với tỷ tỷ này tăng thêm không ít.

Dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn.

Đương nhiên, lớn tuổi hơn sẽ hiểu được săn sóc người khác.

Không chỉ có thế nàng còn đẹp nữa.

Chủ yếu nhất vẫn là người tốt, Doanh Vô Kỵ chỉ cần không có chuyện gì khác, bình thường đều sẽ ngây ra ở chỗ này.

Thật sao?

“Hoa Triều tỷ không tin đệ?”

“Tin ......”

Hoa Triều vừa nghe ngày mai liền có thể kiểm hàng, rốt cục yên lòng, liền lại hỏi: "Vậy đệ nói chúng ta định giá bao nhiêu tiền thì thích hợp?”

Doanh Vô Kỵ vươn ra ba ngón tay: "300 văn!"

300 văn!

Hoa Triều kinh hãi, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ định giá cả còn không bằng 1/2 giá thị trường, đến lúc đó mặc kệ đoạn đường hẻo lánh thế nào, đều sẽ có vô số người tới mua, dù sao cái giá này, mặc dù vẫn hơi cao so với bình dân, nhưng cũng miễn cưỡng có thể mua nổi, nguồn khách cũng phải lớn hơn so với tưởng tượng.

Nhưng nàng vẫn ý thức được vấn đề bên trong: "Nhưng là 300 văn một quyển, e là không đủ công chép sách"

Doanh Vô Kỵ khoát tay áo: "Yên tâm! Bọn họ chép một quyển chỉ cần mười văn!

Mười văn! Làm sao có thể?

Hoa Triều tỷ tin đệ là được!

Tiếp theo Doanh Vô Kỵ liền đem sự tình về tính toán chi phí nói cho nàng biết.

Một quyển sách bán 300 văn, bình thường giấy cần 50 văn, nhưng ngành giấy là của Doanh Vô Kỵ, nên giá chỉ 40 văn, mực dùng loại kém chất lượng nhất, đại khái 20 văn, công cho người in ấn 10 văn, công cho người đóng sách 10 văn. Như vậy một quyển sách chỉ có 80 văn, lợi nhuận sau khi bán thu về 220 văn, trong đó sẽ trả 20 văn tiền công cho tác giả. Lý do là giá thấp như thế là do Doanh Vô Kỵ lĩnh ngộ pháp thuật một ngày sao chép cả ngàn quyền, nên chi phí sao chép sách thấp hơn người khác rất nhiều. Như vậy, thu về 200 văn tiền lãi một quyển, một tháng bán 36 nghìn quyển, chính là thu về 6 ngàn lượng một tháng.

Sáu ngàn lượng?

Hoa Triều ngây dại.

Bình Luận (0)
Comment