Mọi người ai nấy đều nhìn lão Tống với vẻ mặt đầy chờ mong và phương án thiết kế trong tay lão.
Bọn họ vẫn vô cùng tin tưởng đối với người liên tục làm ra hai trò chơi là Dũng Cảm Chi Tâm và Sát Lục Tiêm Tháp là Trần Lâm.
Ít nhất có thể đảm bảo.
Trò chơi thứ ba này hẳn là không yếu hơn quá nhiều.
Một chút đã khơi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ, bức thiết muốn biết Trần Lâm lại thiết kế ra trò chơi đại tác gì.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của bọn họ, vẻ mặt lão Tống cổ quái.
Anh ho khan hai tiếng để giảm bớt xấu hổ, lúc này mới bật máy tính lên, chiếu hình chiếu phương án thiết kế lên màn hình.
Tiếp theo, anh giống như nhận mệnh, buông tay dựa vào ghế.
- Các cô cậu tự xem đi.
Mọi người đều vui mừng và hưng phấn nhìn về phía màn hình.
Nhưng mà một giây sau lại tập thể hoá đá tại chỗ, dùng ánh mắt yêu mến thiểu năng nhìn lão Tống.
- Được, trò chơi này thật đặc biệt!
Lão Lý Thực đầu hói đang nghĩ không ra từ nào thích hợp hơn để hình dung, thật vất vả mới từ miệng phun ra mấy chữ này.
Những người khác cũng là một mặt ngơ ngác, cho là mình chưa tỉnh ngủ.
Chỉ thấy ở trên màn hình là một cảnh phim hoạt hình với phong cách trời xanh mây trắng, và bãi cỏ xanh biếc mênh mông vô bờ.
Trên đồng cỏ nổi lên từng khối lập phương, có cây cối, gai nhọn và các loại bẩy rập.
Hai con thỏ giống như do sinh viên học ngành anime năm ba vẽ, tay cầm nhảy lên cao, tranh giành củ cà rốt phía trên.
Trừ cái đó ra thì không còn có cái gì khác nữa.
Phong cách vẽ đơn sơ đến mức gần như không có gì để nhìn nữa.
Đây là cái gì?
Bộ phim hoạt hình cho trẻ em à?
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người lão Tống.
Lão Tống cũng nhún vai :
- Mấy người cũng nhìn thấy đấy, ông chủ của mấy người biết nhà vẽ tranh nổi tiếng, muốn chúng ta làm trò chơi này, hơn nữa dự định một tháng sau biểu diễn công khai ở hội triển lãm Hoán Hải.
- Cái gì, còn muốn biểu diễn công khai nữa à? Hay là dứt khoát giết tôi luôn đi!
- Tôi mà làm trò chơi này chắc chắn sẽ bị người trong nghề cười chết mất!
- NO!
Nhận được câu trả lời xác thực, trong phòng hội nghị lập tức vang lên tiếng kêu rên, tất cả đều biến thành vẻ mặt đau khổ.
Chỉ có hai cô gái làm hành chính và nhân sự che miệng cười trộm, may mắn tránh được một kiếp nạn.
- A, đúng rồi.
Nhưng không ngờ lúc này lão Tống đột nhiên nhìn về phía bọn họ: \
- Tổng giám đốc Trần nói, hiện tại công ty còn chưa có mở ra thị trường marketing nên ngày đó hai cô cũng đi theo làm quảng cáo, thuận tiện quảng cáo cho văn phòng.
Không... Đừng mà...
Hai cô gái phạch một cái trợn mắt nhìn.
Không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.
Liếc nhau, lại thật sự ôm đầu khóc rống lên.
- Ô ô ô, em à, lần này chị phải đi trước một bước rồi, ô ô ô.
- Chị số của chị em mình thật khổ mà. Trái Đất này em đã không thể sống được nữa rồi.
- Là chị không tốt, để em ra ngoài xuất đầu lộ diện, hay là chúng ta cùng đi chết đi cho rồi.
Tiếng khóc truyền khắp phòng hội nghị.
Không biết còn tưởng rằng là đang làm chuyện mua bán phi pháp gì đây.
Lão Tống im lặng:
- Được rồi, hai người diễn Hồng Lâu Mộng à? Các người không muốn thì không đi thôi, 200 tệ được phụ cấp mỗi ngày sẽ chia cho người khác.
- Chờ một chút! Lão đại, anh mới nói cái gì?
Một đám đàn ông bên cạnh đang xem kịch cũng đột nhiên tỉnh táo lại.
Hình như vừa rồi bọn họ đã nghe thấy cái gì đó không đúng.
- Không muốn đi thì không cần đi, có vấn đề gì à?
Lão Tống lấy một gương mặt giả ngu ra, cường điệu lần nữa.
- Không phải, không phải câu này, là câu tiếp theo cơ.
Hô hấp của lão Lý dồn dập, nói.
- Câu tiếp theo à? Mỗi ngày có 200 tệ tiền phụ cấp...
- Tôi đi!
- Tôi muốn đi!
Lão Tống còn chưa dứt lời, bên cạnh đã truyền đến tiếng hô to đồng loạt của hai cô gái.
Hai người vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết, mà bây giờ lại giơ tay lên thật cao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng lên.
Đám đàn ông: ???
Không phải.
Hai ngươi vừa mới nói không muốn sống ở Trái Đất nữa à?
Tốc độ trở mặt này cũng không tránh khỏi quá nhanh một chút.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, tiểu Lệ và tiểu Vi lập tức ngại ngùng.
- Kiếm tiền nha, không xấu xí.
- Vì điều tra thị trường nên tôi mới đi.
Đối mặt với hành động mặt dày của hai người, lão Tống cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng anh lại biết, mặc dù bình thường hai cô gái này rất thích đùa giỡn, nhưng tâm tư đều rất trong sáng, hơn nữa đều xuất thân nghèo khổ.
Nguyện ý xuất đầu lộ diện, đi ra bên ngoài phơi gió phơi nắng, đơn giản chính là muốn kiếm nhiều tiền một chút gửi về nhà mà thôi.