- Hả? Không phải thì là cái gì? Tổng giám đốc Trần, không phải là anh đang nói nhầm gì chứ?
Mọi người cho rằng mình nghe sai lầm rồi.
- Tôi không nói nhầm, chính là thợ săn, quái vật chạy đến để săn người, không phải chính là Thợ Săn Quái Vật à?
Trần Lâm nói chuyện đương nhiên.
Nhân viên: ???
Thì ra ý nghĩa của tên trò chơi này chính là như vậy!
Lúc này, bọn họ cũng đã không biết nên chửi mắng như thế nào, bị ý nghĩ thái quá của ông chủ nhà mình làm cho sợ hãi không nhẹ.
Không chờ bọn họ nói chuyện, Trần Lâm đã nói tiếp:
- Cứ làm theo phương án thiết kế là được, đặc biệt là Cổ Long Chủng, trực tiếp tăng tối da công kích AI cho tôi, chết có mấy lần mà đã bỏ cuộc à? Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì không gọi là thợ săn.
- Hả...
Ông chủ à.
Anh đang định ép người chơi vào chỗ chết à?
Không sợ người khác cầm dao phay chạy đến công ty chúng ta để chém anh một dao hả?
Mặc dù trong lòng thì chửi mắng, nhưng mấy người lão Lý cũng không dám chất vấn quyết định của Trần Lâm
Dù sao thì phương án này cũng là anh ta nghĩ ra, tùy tiện sửa chữa ngược lại có thể sẽ dẫn đến phản hiệu quả.
Chỉ hy vọng những người chơi kia có thể kiên trì lâu một chút!
Trong lòng mặc niệm vài câu, các nhân viên lại lần nữa trở về chỗ ngồi của mình, nắm chặt thời gian chế tạo trò chơi.
Trần Lâm liếc mắt nhìn qua.
Trải qua khoảng thời gian này cố gắng, toàn bộ trò chơi đã dần dần lộ ra hình thức ban đầu, khung nền cũng đã được tạo tốt, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó của anh.
Có lẽ không bao lâu nữa trò chơi này có thể chính thức gặp mặt với người chơi khác.
…
Giữa trưa ngày hôm sau.
Diễn viên giỏi Tô Bằng đã đồng ý cũng tới đúng lúc.
Hơn 30 người, đi mấy lượt thang máy mới rốt cục toàn bộ lên đến tầng lầu của công ty, tiến vào trong phòng chụp ảnh trống trải.
- Chào tổng giám đốc Trần, tôi là Âu Dương Hiểu, nữ chính mà quản lý Tô Bằng sắp xếp đến thử sức.
Vừa mới đứng vững, một vị mỹ nữ dáng người hiên ngang, cơ thể rắn chắc đi về phía Trần Lâm tự giới thiệu.
Không thể không nói.
Tô Bằng thật sự rất biết chọn người.
Chọn được diễn viên cơ bản đều đúng theo yêu cầu của hắn.
Mà người trước mắt này chính là mỹ nữ giỏi vận động mà anh cần nhất, cô chỉ đứng ở đó cũng tạo cho anh cảm giác giống như đứng trước một nữ thợ săn.
Nhưng Trần Lâm vẫn nhìn sau lưng đối phương một chút, kỳ quái hỏi:
- Chỉ có một mình cô tới thử sức với vai nhân vật nữ chính à?
- Đúng vậy.
Âu Dương Hiểu gật đầu, hơi xấu hổ:
- Những nghệ sĩ khác nghe nói là người trong nghề thì ai cũng không chịu tới, một phần là bởi vì không có thời gian...
- Thì ra là vậy.
Vẻ mặt Trần Lâm bình tĩnh gật đầu một cái.
Không muốn tham gia thương diễn chỉ sợ chỉ là mượn cớ mà thôi.
Ghét bỏ phòng làm việc của bọn họ không có tên tuổi, biểu diễn miễn phí không có tiền mới là sự thật.
- Tô chủ quản đã nói với mọi người về tình huống cụ thể rồi chứ?
- Đã nói rồi, nhưng mà tổng giám đốc Trần, tôi có một vấn đề, chúng tôi thật sự chỉ cần quay hành động và chụp ảnh áp phích tuyên truyền là được rồi đúng không? Không cần trực tiếp đọc lời thoại?
Âu Dương Hiểu xem như là người mới, địa vị trong tất cả các nghệ sĩ ký kết với Bilibili cũng không cao, cơ hội biểu diễn cũng không nhiều.
Cho nên cô rất coi trọng màn biểu diễn này.
Hy vọng có thể thông qua bộ phim CG này để đề cao danh tiếng của bản thân, cho dù chỉ là một chút cũng tốt.
- Đúng vậy, chỉ cần diễn động tác và chụp ảnh để làm áp phích là được, sau này chúng tôi sẽ dùng hiệu ứng VFX, không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên là không thành vấn đề, vậy thì phiền phức tổng giám đốc Trần và mọi người rồi.
Âu Dương Hiểu hơi cúi đầu, lễ phép nói.
Sau đó.
Bọn họ được Trần Lâm dẫn đến trước mặt lão Tống, bắt đầu tiến hành quay phim.
Toàn bộ phòng chụp ảnh đều bận rộn hẳn lên.
Kéo dài đến lúc tan việc mới dần dần ngừng lại.
...
Một tuần sau.
Lão Tống đang làm việc ở khu giám sát bị Trần Lâm gọi đến phòng họp.
- Đây là... bộ phim điện ảnh CG đã quay lần trước à?
Hai mắt Lão Tống trợn tròn, khó có thể tin nhìn video trong máy tính của Trần Lâm, cùng với mấy chữ to "Phim Điện Ảnh CG Kẻ Săn Quái Vật".
Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi.
Anh lại thật sự làm xong bộ phim điện ảnh này.
Hơn nữa còn là một bộ phim điện ảnh dài đến 60 phút!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ lão Tống đã tưởng rằng tối hôm qua mình giao quá nhiều lương thực để nộp thuế nên mới bị ảo giác rồi.
- Mặc dù tốn chút thời gian, nhưng cuối cùng cũng làm xong.
Trần Lâm thở ra một hơi dài, kéo file video vào danh sách file chuyển bi gửi.