Một bên khác.
Trong phân bộ của BiliBili.
Từ khi tháng bảy đến gần, toàn bộ công ty cũng rơi vào một mảnh bận rộn, bắt đầu chuẩn bị tài nguyên cho video quý mới.
Mà thời gian này cũng chính là thời kỳ mấu chốt quyết định vị trí quản lý thị trường thuộc về ai.
Tất cả những người muốn ngồi trên vị trí này đều trong tối ngoài sáng, đề cao cơ hội thăng cấp của mình.
Thậm chí ngay cả quản lý cấp cao ngày thường cũng trở nên ôn tồn dễ gần, giống như là biến thành người khác.
- Tô chủ quản, tôi nghe nói anh đã dùng tài nguyên mở rộng quý giá cho một công ty trò chơi mới nổi, chuyện này có thật không?
Bên cạnh Tô Bằng là một người đàn ông trung niên cao gầy đang mỉm cười, dùng giọng trêu chọc hỏi.
- Chuyện này cũng không làm phiền Triệu chủ quản phí tâm.
Anh hừ một tiếng, không thèm ngẩng đầu lên.
Người này cũng giống anh, là quản lý phụ trách một phân khu thị trường khác, bởi vì quan hệ cạnh tranh nên hai người vẫn không thể hài hòa được với nhau.
Bây giờ đột nhiên tìm đến cửa nói với anh chuyện này, đơn giản chính là muốn mượn cơ hội này để làm anh buồn nôn, Tô Bằng vốn quen thuộc cạnh tranh trong công ty nên đã nhìn mãi thành quen.
Tuy nhiên...
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt của anh.
Triệu chủ quản lại giống như không chú ý tới, vẫn không buông tha nói:
- Tô chủ quản hồ đồ rồi, lại đưa tài nguyên quý giá như vậy cho một công ty nhỏ không có chút danh tiếng nào.
- Tôi đã thăm dò được, mấy tên kia vì tranh giành giải thưởng tài chính nên đã lôi kéo không ít quyền phát sóng phim điện ảnh và hoạt hình ở các kênh lớn, sợ là anh không có cơ hội rồi.
Nói xong, anh tiêu sái quay người, đắc ý đi ra phía ngoài, chỉ để lại Tô Bằng với vẻ mặt âm trầm ngồi tại chỗ.
Tô Bằng rất rõ ràng.
Trong tất cả những người cạnh tranh, cơ hội của anh cũng không cao.
Bất kể là tài nguyên trên hay là quan hệ nhân mạch thì những người khách đều cao hơn anh một bậc.
Cho dù trong lòng có không cam lòng cỡ nào thì anh cũng không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị trí kia bị cướp đi.
- Thôi được rồi, cứ để cho bọn họ tranh đi thôi.
Tô Bằng thở dài một tiếng, sau đó mở máy tính lên để chuẩn bị làm việc, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Trần Lâm.
[ Trần Lâm (Hồng Hoang) : Chủ quản Tô, đã chế tạo xong bộ phim CG, file video đã gửi tới cho anh, nhớ phải mở rộng quy cách cao nhất cho tôi. ]
- Nhanh như vậy đã làm xong rồi à?
Tô Bằng có chút kinh ngạc.
Anh nhớ rõ là Âu Dương Hiểu cũng mới đi quay phim hơn một tuần mà thôi, không phải là đang đẩy nhanh tốc độ đó chứ?
- Vẫn là trước xem một chút đi...
Tô Bằng cười cười, cũng không ôm hi vọng quá lớn đối với bộ phim CG này, chỉ cần không quá tệ là được.
Rất nhanh, anh đã mở video do Trần Lâm gửi tới, đeo tai nghe lên, khóe miệng còn mang theo một nụ cười.
Tuy nhiên...
Trong nháy mắt khi hình ảnh được hiện ra, âm thanh vang lên.
Nụ cười trên mặt anh đã lập tức biến mất.
- Đây là... Âm thanh mô phỏng hoàn cảnh?
Tô Bằng dần dần ngồi thẳng người, hai tay đặt lên tai nghe.
Thông qua tai nghe, anh như nghe thấy tiếng động rất nhỏ đến từ các phương hướng, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng đều rất rõ ràng, giống như thật sự ở trong rừng rậm.
Dựa vào điểm này, ahn đã phát hiện một tia không thích hợp, chăm chú nhìn hình ảnh phát ra.
Sau đó.
Chính là nội dung mà Trần Lâm nhìn thấy khi bọn họ trong phòng họp.
Mà biểu hiện của Tô Bằng từ lúc đầu kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành rung động, đồng tử không khống chế được rung động kịch liệt.
Bịch!
Xem xong 10 phút.
Tô Bằng đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, giật tai nghe xuống, chạy tới bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên bấm dãy số tổng bộ.
- Alo, lão Chu, sắp xếp cho tôi tài nguyên mở rộng toàn bình đài cao cấp nhất! Đúng, đúng vậy, chính là cái mà mỗi năm chúng ta có thể xin một lần...
- Chắc chắn! Tôi còn có thể lấy loại chuyện này để đùa à? Không cần quý thứ ba, tôi muốn ngay bây giờ... Được, cảm ơn, lần sau nhất định mời anh ăn cơm!
Để điện thoại xuống, cuối cùng Tô Bằng thở ra một hơi.
Anh cúi đầu xuống phát hiện cánh tay của mình vẫn đang run rẩy, đó là bởi vì anh đang quá hưng phấn!
Nhìn về phía bên cạnh, toàn bộ nhân viên phía dưới đều vô cùng ngạc nhiên nhìn chăm chú vào anh, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
- Không sao, tiếp tục làm việc đi.
Tô Bằng cố gắng đè xuống rung động trong lòng, vẫy tay với bọn họ.
Tiếp đó anh lại trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị hồi âm cho Trần Lâm.
Nhưng nghĩ một chút, anh lại cầm lấy điện thoại di động trên bàn, tự mình gọi điện thoại tới.
Bởi vì hắn cảm thấy hợp đồng trước đây không xứng với bộ phim này.
Nhất định phải có một hợp đồng có thành ý hơn mới được!