Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 28

267.

Năm thứ hai đại học của tôi là năm đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là chuyện bố tôi chấp thuận cho mối quan hệ giữa tôi và An Dạng, sau là đến chuyện Mục Cảnh come out.

Khi đó đang là dịp nghỉ lễ, hắn không biết đi đâu nên đành ghé đến nhà tôi tá túc.

An Dạng thấy Mục Cảnh thì nhướng mày nói mát, chuyện trước kia lúc Mục Cảnh chê anh là đồ IQ thấp cũng bị lôi ra tính sổ bằng sạch.

Tôi biết An Dạng chỉ mạnh mồm thế thôi, tuy lời anh nói có chút không dễ nghe, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa chìa khoá căn hộ nhỏ của mình cho Mục Cảnh, trước khi đi còn vỗ vai hắn động viên.

Lúc sau Mục Lặc liền tìm tới.

Tôi thấy Mục Lặc lo lắng đến khờ người bèn nhắn với anh rằng tên kia đang ở chỗ tôi, ăn no ngủ kĩ, chẳng sứt mẻ miếng nào.

Kết quả lại làm Mục Lặc suốt đêm chạy đến, tối hôm sau anh xong gọi điện xin lỗi tôi, nói thật ngại vì đã quấy rầy tôi nghỉ ngơi, nhưng không nhìn thấy Mục Cảnh thì anh không thể nào yên tâm được.

268.

Tôi đành phải đưa Mục Lặc đến chỗ căn hộ, trên đường đi anh luôn miệng rối rít xin lỗi tôi, bộ dạng bất lực đáng thương hề hề.

Người mở cửa cho chúng tôi là An Dạng, anh thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên: "Sao em lại tới? Còn dám dẫn trai theo nữa chứ??"

Tôi đá anh một phát, hướng về phía phòng khách gào lên: "Mục Cảnh, em trai anh tới!!"

"Sao em lại đến? Không phải đã bảo em đừng lo lắng rồi sao?"

Hai anh em nhà họ Mục chẳng xem ai ra gì mà nhỏ to thầm thì, tôi cùng An Dạng chỉ biết ngồi sang một góc.

An Dạng ôm vai tôi dụ dỗ: "Trễ rồi em đừng về nữa. Cứ ở lại đây ngủ nha."

"Em, anh, Mục Cảnh, tận ba người thì chỗ đâu mà ngủ? Thu cái tâm tư không đứng đắn của anh lại liền đi."

Tôi vừa mới dứt lời liền nghe thấy Mục Cảnh nói: "Anh đưa Mục Lặc ra khách sạn, hai đứa muốn làm gì thì làm đi."

Tôi: "...."

269.

Ngay lúc đó tôi đã cảm thấy hơi bất thường rồi.

Mục Cảnh đi cả đêm không về, ngày hôm sau hắn lập tức đem Mục Lặc tiễn đi, còn nói buổi tối sẽ không quay lại, sợ làm phiền sinh hoạt của tôi và An Dạng.

Bớt thả rắm đi!!

Cái tên này chắc chắn đang ấp ủ âm mưu rồi.

Đang yên đang lành, hắn ăn no không có việc gì làm liền muốn come out? Thấy Mục Lặc đến thì cười gian xảo thiếu điều muốn lộ đuôi sói. Nghĩ tôi và An Dạng mù hết rồi hay sao chứ?

Tôi nói ngắn gọn về suy đoán của mình với An Dạng, anh chỉ đáp lại hai chữ - "Phải không?"

Mặc dù tôi vẫn biết An Dạng là tên trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng phản ứng này của anh làm tôi không thể nhịn được, phải đè anh xuống nhéo cho xệ má.

An Dạng chịu trận xong liền vồ lấy chuyện này làm cái cớ, đỏ mắt trách tôi nhéo anh đau phát khóc, còn bắt tôi phải xoa xoa hôn hôn mới hết đau.

Cao xanh ơi, tôi bắt đầu hoài nghi mình không phải là đang tìm người yêu, mà là tìm tổ tông cmnr.

270.

Khi tôi lên đến năm ba, Mục Cảnh chính thức công khai mối quan hệ của mình với Mục Lặc.

Hai người này bình thường chính là cái kiểu ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài thanh cao nhưng nội tâm hừng hực như lửa.

Vừa nói đến chuyện yêu đương liền vô cùng sến súa bồn nôn. Đến nỗi cùng nhau ăn bánh uống trà cũng phải đăng ảnh lên vòng bạn bè show ân ái.

Chí mạng ở chỗ đứa bé ngốc nghếch Mục Lặc còn viết bình luận dưới ảnh là: "Anh ơi, ảnh anh chụp đẹp quá ạ."

Còn cái nịt ý!!!

Cứ tâng bốc anh trai như vậy là hắn sẽ bay lên tận trời luôn đó, có biết không??

271.

Hai ngày trước kỳ nghỉ dài của tháng 11, An Dạng đột nhiên gọi điện cho tôi.

Anh ở bên kia đầu dây cố nén ý cười, như không có gì mà nói: "Bé ơi, mẹ anh bảo vài hôm nữa nếu em có rảnh thì đến nhà anh cùng ăn bữa cơm."

Tôi ngơ ngác cầm di động, đôi môi hết đóng lại mở nhưng chẳng phát ra bất cứ tiếng nào.

An Dạng hỏi xong thì luyên thuyên đủ thứ, nhưng tôi dường như cũng không nghe rõ, chỉ có câu cuối cùng, anh nói: "Đang hỏi em đó bé, có muốn đến nhà anh không?"

Tôi kích động hét lên: "Có ạ, đến chứ ạ, đến đến đến."

An Dạng nghe thế thì cười rộ lên, tôi cũng cười theo anh, chúng tôi cứ thế cười đến là ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ vô cùng.

272.

Tôi nhận lời mời của mẹ An Dạng, đến nhà anh ăn tối.

Trong bữa ăn, cha anh liên tục muốn cùng tôi uống rượu, An Dạng vất vả đỡ giúp tôi phân nửa, chặn tới chặn lui cuối cùng lại khiến hai cha con anh say khướt.

An Dạng uống say liền kêu gào muốn trở về căn hộ nhỏ của mình, tôi dỗ không được đành phải sống chết chiều theo anh.

Dọc đường đi, anh một hồi Kiều Kiều một hồi Tích Tích hú hét không ngừng. Lúc này tôi mới thấy, Mục Cảnh uống say vẫn còn mẹ nó rất thành thật, không đến nỗi phá làng phá xóm như bạn trai của tôi đây.

Tôi bị anh quấy đến vô cùng mệt mỏi, bèn cao giọng mắng: "Có chịu im lặng không hả? Hầu hạ anh khó quá đi, em mặc kệ anh luôn đấy."

Vậy mà An Dạng thật sự an tĩnh lại, không ồn ào la hét nữa. Tôi còn tưởng anh say đến mệt rồi, kết quả vừa tới cửa nhà đã nghe anh lẩm bẩm: "Anh hầu hạ tốt lắm mà, đừng bỏ anh đi mà."

Tôi dở khóc dở cười: "Ừm...tốt lắm, không bỏ đâu."

273.

Vừa vào đến phòng ngủ, An Dạng đã vùng lên lột sạch quần áo của tôi.

Tôi đỡ anh về đến đây là đã không còn sức lực, đành để mặc cho anh nháo.

Anh nhẹ nhàng mơn trớn khắp người tôi, nụ hôn ướt át trải dài khắp toàn bộ cơ thể.

Những đụng chạm lúc nặng lúc nhẹ ấy khiến tôi như chìm vào hư cảnh.

Bàn tay anh đi đến đâu cũng đều sẽ để lại dấu vết đến đó, anh vừa sờ soạng vừa nắn bóp, lúc sờ đến chỗ xương sườn liền ngừng lại tỉ mỉ miêu tả một phen.

Môi anh hôn lên mắt, lên mũi cùng tai tôi, hơi thở nóng rẫy phả vào tai tôi bỏng rát.

Tình triều nhuộm lên thân thể tôi sắc đỏ, diễm lệ mà dụ hoặc.

Anh khẽ thì thầm gọi tôi "Bảo Bảo".

Ở trên giường anh luôn thích gọi tôi như vậy.

Hai từ này mang theo hơi ấm cùng khát vọng thầm kín, tựa móc câu quấn lấy trái tim tôi.

Ái tình nở hoa, kết thành dục vọng, đẩy chúng tôi xuống vực sâu không đáy. Tôi không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể trầm luân.

Chân hai chúng tôi quấn lấy nhau, nói đúng hơn là tôi câu lấy chân anh, cẳng chân vòng qua eo anh, chẳng theo tiết tấu mà nhẹ nhàng cọ xát.

An Dạng nhét một ngón tay vào trong cơ thể tôi, xúc cảm kì lạ làm tôi ngẩng cao đầu, trao cho anh một nụ hôn ướt át.

Ngón tay cắm vào càng sâu thì nụ hôn cũng càng thêm dữ dội, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng tôi chảy xuống, trơn trượt ẩm ướt đến vô cùng, An Dạng cũng theo đó mà một đường hôn xuống.

Ngón tay ở trong cơ thể tôi từ một dần biến thành hai, An Dạng càng chậm rãi đâm ra rút vào, hô hấp tôi càng trở nên dồn dập gấp gáp, hai chân vòng qua eo anh vô thức xiết chặt, dương v*t đã cương cứng cũng theo nhịp điệu đâm rút mà chọc vào bụng anh.

"Bảo bảo muốn rồi!"

An Dạng vừa nói vừa cúi xuống liếm hai điểm trước ngực tôi, anh như con thú tìm thấy miếng mồi ngon, vùi mặt vào đầu v* tôi liếm cắn không ngừng, nhưng tay vẫn không quên mà tăng nhanh nhịp vào ra.

274.

Khi bôi trơn đã làm đến ổn thoả, An Dạng đẩy tôi quỳ xuống giường.

Tôi vốn không mấy thích tư thế này.

Tôi thích chủ động quấn lấy chân anh khi làm tình, còn quỳ xuống thì chỉ có thể mặc người bày bố.

"Ngoan, thế này mới đâm vào được sâu." An Dạng nói xong liền xoay người đè tôi xuống.

"Anh đang dỗ con nít sao?" Tôi ngoan ngoãn quỳ xuống, mông đẩy lên cao.

"Phải rồi..." An Dạng chậm rãi đút dương v*t vào, hai tay tôi vô thức xiết chặt lấy ga trải giường.

Anh chờ tôi thích ứng mới bắt đầu chuyển động, vừa thúc vào vừa hỏi: "Bảo bảo năm nay bao lớn rồi?"

Tôi chỉ có thể phối hợp với anh, yếu ớt kêu lên một tiếng: "Mười bảy."

An Dạng cười rộ lên, tiếng cười anh trầm ấm, vì đẩy đưa nên hơi thở có chút hổn hển, tôi nghe mà sống lưng tê rần.

Nhưng rõ ràng là anh mới vừa cười nhạo tôi đấy, tôi không chịu thua, hờn dỗi mà đẩy người ra sau một chút, dương v*t anh lại thuận thế cắm vào càng thêm sâu.

"Bảo bảo muốn?" Anh vừa cười vừa chậm rãi trừu động.

Tôi đúng là rất muốn anh có thể nhanh lên một chút, cứ nửa vời vờn nhau thế này là muốn làm chết tôi sao?

275.

Trong phòng ngủ tràn đầy âm thanh của thân thể va chạm cùng những tiếng thở dốc rên rỉ đầy kiềm nén.

Thành thật mà nói, tôi không phải là người biết gọi giường, lúc làm tình chỉ có thể nức nở thở dốc.

Nhưng An Dạng lại rất thích cùng tôi nói chuyện, mỗi lần anh đâm vào chỗ sâu nhất sẽ ngả ngớn trêu đùa tôi vài câu, tâm trí tôi bị anh dẫn dắt đến mơ màng, nhưng vẫn theo bản năng mà nghẹn ngào đáp lại.

An Dạng rút dương v*t ra khỏi cơ thể tôi, anh thay đổi tư thế, lật người tôi lại theo chính diện cắm xuống, chân tôi rốt cuộc cũng có thể quấn lên lưng anh.

"Bảo bảo nói đi, cuối cùng là bao lớn rồi, hửm?" Anh vừa ra sức đâm thọc vừa ngả ngớn hỏi tôi.

dương v*t to lớn của anh chạm đến điểm mẫn cảm trong tôi, lại còn không ngừng hung hăng cọ xát, khoái cảm dữ dội như thuỷ triều ập tới khiến tôi không thể không phục tùng anh.

Tôi bị đâm đến run cả người, chỉ có thể yếu ớt đáp: "Ưm...hơn...hơn hai mươi tuổi."

An Dạng lại cười, lực đâm vào vẫn không giảm bớt chút nào. Anh nắm cổ chân tôi lên cao, vừa hôn vừa liếm mắt cá chân tôi, vừa đâm mạnh vào trong cơ thể.

Tôi bắt đầu hoài nghi rằng tên khốn này vốn chỉ giả vờ say.

276.

"Bảo bảo không phải còn chưa thành niên sao?" An Dạng càng động lại càng dùng sức, điểm mẫn cảm nơi huyệt khẩu bị anh nghiền ép liên tục, tôi vừa tê vừa sướng, không tự chủ được càng co bóp dữ dội, chỉ có thể nức nở cầu xin anh tha thứ.

An Dạng nhìn thấy tôi như vậy lại càng thêm hưng phấn, anh trêu đùa đến nghiện, ghé sát vào tai tôi khàn khàn hỏi: "Anh như này có phải đang phạm tội hay không?"

Tôi nghẹn ngào thút thít: "Không mà...Ưm...Em thành niên rồi mà...Nhẹ thôi anh, đau em."

An Dạng cúi người hôn lên khoé mắt tôi, tay vẫn còn đang xoa nắn mông tôi: "Anh xin lỗi, sẽ không vậy nữa."

Sẽ không cái gì chứ? Sẽ không nhẹ hả? An Dạng cái đồ khốn này!!

Anh như không biết mệt mà mãnh liệt đâm thúc không ngừng, cứ một lần rồi lại thêm một lần. Rốt cuộc tôi nhịn không được nữa, chỉ có thể xoắn chặt hậu huyệt rồi bắn ra.

277.

An Dạng dày vò tôi đến hơn nửa đêm mới chịu ngừng, tôi dỗi lắm, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại giơ chân muốn đá anh, nhưng chưa kịp đá đã bị anh nắm lấy cổ chân kéo vào trong ngực.

"Ngoan, anh giúp bé tắm rửa nha."

Tôi mệt đến tay chân rã rời, chỉ có thể run giọng mắng: "Anh cút đi."

An Dạng vô cùng có lệ mà an ủi: "Em bé đừng giận mà."

Anh cúi đầu, đưa miệng kề sát vào tai tôi thủ thỉ.

Tôi "hứ" một tiếng, định dùng mỹ nam kế sao, đừng có mơ nhé.

An Dạng cười tủm tỉm, dụi dụi vào cổ tôi, "Hứ anh luôn hả?"

Ông cứ hứ đấy, làm gì được ông.

278.

Vào đêm trước khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đến KTV tụ tập cùng Mục Lặc và Mục Cảnh.

Mục Lặc lo rằng anh trai mình sẽ uống quá nhiều, nên cả buổi vẫn luôn giữ khư khư hai chiếc cốc trong tay, Mục Cảnh cuối cùng chỉ có thể giả vờ đáng thương mà xin xỏ.

Tôi vốn muốn hát cùng An Dạng, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy trên màn hình hiển thị bài "Yêu".

An Dạng hỏi tôi có muốn hát không, tôi hỏi lại anh, anh muốn hát không?

An Dạng: "Muốn anh hát cho em nghe sao?"

Tôi nhẹ gật đầu: "Muốn ạ."

An Dạng vuốt tóc tôi: "Ừm, anh hát cho em nghe."

279.

An Dạng hát rất hay, chất giọng anh trầm ấm, và đôi mắt kia luôn nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi vẫn nhớ như in cao tam năm ấy cùng Mục Cảnh ngồi trong KTV nghe bài hát này, trái tim tôi khi đó đầy đong đầy chua xót cùng tuyệt vọng.

"Em còn nhớ hay không, mùa hè trong kí ức."

Bây giờ ngẫm lại, khi ấy buồn khổ đến thế chắc do người hát không phải là anh.

"Ngã rẽ cuối đường anh không chọn, cuối cùng ai đã đến?"

Cả căn phòng ngập tràn trong những lời ca của An Dạng.

Tôi đưa mắt nhìn sang hai người đang nắm tay nhau ngồi sát bên tôi, rồi lại nhìn đến người đang đứng hát trên sân khấu.

May mắn thay, chúng tôi cuối cùng cũng đến được với nhau.

280.

Tôi và An Dạng đều đã tìm được việc làm, nhưng cả ngày bôn ba bận rộn khiến chúng tôi chẳng có dịp trò chuyện cùng nhau.

Vậy nên gần đây chúng tôi cứ cãi nhau suốt.

Chỉ một chút việc nhỏ cũng có thể châm ngòi cho một cuộc nổ lớn.

Cuối cùng đến An Dạng cũng không chịu nổi, hờn dỗi phụng phịu hỏi tôi là thích điều gì ở anh.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Vì anh lớn lên đẹp trai mà lại còn tốt tính đó."

An Dạng ngẩng đầu, trong mắt anh lấp lánh ý cười.

Tôi tiếp tục: "A, nhưng quan trọng nhất là tại vì anh có tiền nha."

Anh nghe xong lập tức ngây người, hai chúng tôi đực mặt nhìn nhau một lúc lâu rồi lại cùng nhau phá lên cười.

281.

"Vậy xem ra anh có thể dùng tiền để dụ dỗ em rồi." An Dạng cười cười bước tới.

"Cũng chưa chắc đâu nha." Tôi quẳng cho anh một cái liếc mắt, "Có những thứ có tiền cũng không mua được đâu đấy."

"Ví dụ như?" Anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi vuốt ve.

"Em nè."

"Thật à?"

"Chứ anh nghĩ sao hả?"

An Dạng còn rất phối hợp mà hỏi: "Vậy bao nhiêu tiền mới chịu bán cho anh?"

"Cũng không đắt lắm đâu."

Lúc nãy vừa mới nói là không thể mua được bằng tiền mà giờ tôi đã vội vàng tự vả mặt mình rồi, "Bằng giá của An Dạng thôi à."

Anh giả vờ kinh ngạc trợn to hai mắt: "Em còn dám hét giá cao như vậy?"

Tôi lườm anh toét mắt.

Anh lập tức cười rộ lên, kề sát đến hôn nhẹ lên má tôi:

"Được thôi, vậy anh An Dạng đưa cho em, còn anh chỉ cần mỗi Kiều Tích thôi."

Tên tôi là Kiều Tích, năm nay 27 tuổi, không còn độc thân, đã có bạn đời rồi.

Bạn đời của tôi thích gọi tôi là "Bối Bối", tôi bảo với anh cái tên này xấu quá chừng, nghe cứ như tên linh vật hồi Olympic Fuwa ý.

Bạn đời của tôi rất không hài lòng. Anh bảo không phải.

Sau đó anh liền giải thích, bởi vì tôi không cho phép anh gọi tôi là "Kiều Kiều" hay "Tích Tích", nên anh mới phải vắt óc nghĩ ra cái tên này.

Tôi: "Bởi vì mấy cái tên kia khó nghe mà"

Bạn đời của tôi rất là bất lực, anh dúi đầu vào ngực tôi làm nũng, tóc cọ hết lên cổ tôi, "Thôi em im đi cho anh nhờ"

Hừ, nể tình anh là bạn đời của tôi.

Anh tiếp tục thủ thỉ: "Em là bảo bối của anh còn gì, vậy nên mới gọi là Bối Bối"

"Thế sao không gọi Bảo Bảo luôn đi?"

Bạn đời của tôi cười đến là gian xảo: "Bảo Bảo thì chỉ những lúc trên giường mới có thể kêu thôi nha"



Anh cút liền cho em.

À lại quên nói, bạn đời của tôi tên là An Dạng.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi yêu đơn phương anh ấy rất nhiều năm, trải qua bao vất vả mới đến được với nhau.

Chúng tôi cãi vã không ít, khoe ân ái lại càng nhiều, hiện tại vẫn giống trước đây, sẽ nắm chặt tay nhau cùng bước trên đường đời.

Nếu phải dùng một bài hát để hình dung về chúng tôi, tôi cảm thấy "Yêu" của Mặc Văn Uý khá là phù hợp.

Không phải nói đến ca từ mà chính là tựa đề bài hát.

爱.

Ái.

Yêu.

Chân tình một đời, dành hết cho anh.

HOÀN CHÍNH VĂN.
Bình Luận (0)
Comment