Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 31

An Dạng nhìn thấy một cậu bé ở căn nhà nhỏ phía ven đường đối diện.

Kiều Tích không giống như những đứa trẻ khác trong tiểu khu, em sẽ không bám dính lấy hắn khóc lóc đòi chơi cùng, mà chỉ lặng lẽ dõi theo hắn bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.

An Dạng từ trước đến giờ vẫn luôn ước ao muốn có em trai hoặc em gái, mà Kiều Tích lại là kiểu trẻ con mà hắn thích nhất.

Em an tĩnh và ít nói, có một đôi mắt rất có thần cùng làn da trắng nõn, lúc cười lên đáng yêu hệt như thiên sứ. Chỉ tiếc là em chẳng thích bám hắn chút nào, dỗ mãi mới chịu gọi hắn là anh trai.

An Dạng thích cậu em trai này lắm, hắn thích nắm tay dắt em qua đường, thích cúi đầu hỏi em muốn ăn gì, thích cái cách Kiều Tích chăm chú nhìn vào mắt hắn mỗi khi trò chuyện.

Hắn luôn muốn có em trai hoặc em gái, và Kiều Tích xuất hiện hệt như một món quà mà thượng đế dành tặng cho hắn.

An Dạng đối xử với Kiều Tích như em trai ruột, hắn sợ em yêu sớm, sợ em học theo thói hư tật xấu của mình, vậy nên mỗi lần đánh nhau hắn đều cố gắng trốn tránh Kiều Tích, chỉ dám lén lút đánh thôi.

Trần Tuấn Phàm nói hắn quá nhạy cảm, trẻ con tuổi này có đứa nào mà không phản nghịch đâu chứ?

Thành tích của Kiều Tích rất tốt, cư xử với mọi người đều rất lễ phép nhã nhặn nên rất được lòng các nữ sinh. Tuy tự bản thân em không nhận thấy được, nhưng bắt đầu từ cấp 2 đã có rất nhiều bạn nữ thích trộm nhìn em rồi.

An Dạng nhìn thấy hết những điều này, hắn nhẫn nhịn thật lâu mới dám cùng Kiều Tích nói một câu, "Không cho phép yêu sớm, ít nhất phải đợi lên tới cấp ba."

An Dạng thật sự rất sợ rằng hắn sẽ dạy hư Kiều Tích, hắn lo sợ đến mức không kiềm chế được mà bắt đầu cấm cản em đủ chuyện.

Đó là cậu bé mà hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, là cậu bé mà hắn muốn bảo vệ suốt cả đời.

Về sau, An Dạng bắt đầu chuyện tâm học hành, thành tích cũng theo đó mà vững bước tăng lên. Hắn hy rọng rằng mình có thể đuổi kịp bước chân của Kiều Tích, không muốn bị bỏ lại phía sau em.

Lúc biết Kiều Tích thích đàn ông, phản ứng đầu tiên của An Dạng là – tại sao người kia không phải hắn chứ?

Vì sao không thể là hắn? Người ở bên cạnh bầu bạn với em ấy luôn là hắn....Vậy tại sao lại không thích hắn cơ chứ?

Kiều Tích thích Mục Cảnh, nhận thức này khiến An Dạng thống khổ không thôi.

Ngay cả khi mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết, dù An Dạng biết người Kiều Tích thích từ trước đến nay vẫn luôn là mình, nhưng hắn vẫn như có phản xạ mà đề phòng Mục Cảnh.

Hắn vốn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, chỉ có thể dành tất cả ôn nhu cho một mình Kiều Tích mà thôi.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai An Dạng, Kiều Tích hỏi hắn sao lại thất thần rồi.

"Làm tình mà anh cũng có thể phân tâm?" hơi thở của Kiều Tích đứt quãng, dương v*t to lớn kia vẫn còn đang cắm trong cơ thể em.

Lúc vừa bắt đầu, An Dạng làm rất nhanh, đâm rút điên cuồng khiến em nói không nên lời, nhưng càng về sau hắn càng cắm càng chậm, Kiều Tích ngẩng đầu lên mới phát hiện đôi mắt An Dạng đang nhìn vào mình ngẩn ngơ.

Mới đầu em còn tưởng rằng hắn đang say mê ngắm mình, sau mới nhận ra có điểm không thích hợp – tên khốn này rõ ràng là đang ngẩn người.

Kiều Tích tức giận nắm tóc An Dạng kéo xuống, hắn thuận thế đẩy người về phía trước, dương v*t trong cơ thể dường như lại lớn thêm một vòng, tay Kiều Tích run lên, khẽ cất giọng rên rỉ.

"Bé cưng." An Dạng lấy lại tinh thần, hắn vùi đầu vào cổ em, đè người vẫn đang giãy dụa dưới thân lại đâm càng thêm sâu, "Rên thêm vài tiếng nữa cho anh nghe đi, hửm?"

Kiều Tích giận đến hai mắt hồng hồng, em rướn người cắn vào môi An Dạng, run run mắng hắn cút đi.

An Dạng vuốt ve phần đùi trong của Kiều Tích, banh rộng hai chân em rồi hung hăng đẩy vào.

Vách thịt mềm mại đang bao chặt lấy hắn co rút không ngừng, đôi mắt Kiều Tích đã mơ màng ánh nước, hắn yêu thương cúi người hôn lên cặp mắt kia khiến lông mi em nhẹ nhàng run rẩy.

"Mở mắt ra nhìn anh!" An Dạng nói, hắn nắm dương v*t của Kiều Tích trong tay, tinh dịch rỉ ra từ phía trước được hắn sử dụng thay cho chất bôi trơn mà ve vuốt.

Tay hắn sờ đến điểm kết hợp dâm mỹ giữa hai người, ngón tay hắn đẩy nhẹ vào cùng côn th*t khiến Kiều Tích co rúm người lại, em rên lên một tiếng, cả người tê dại như có dòng điện chạy qua, hậu huyệt vừa tê sướng vừa sướng hút chặt lấy dương v*t, điểm mẫn cảm co bóp không ngừng.

Miệng Kiều Tích mấp máy, nước bọt trong miệng chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi miệng, An Dạng đưa tay lên xoa nhẹ, chà xát kéo ra một sợi chỉ bạc giữa môi răng.

Hắn trầm thấp cười lên một tiếng, đưa ngón tay cho vào miệng Kiều Tích, bắt chước động tác giao hợp mà đâm chọc vài cái, sau đó lại dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi đỏ hồng của em, nước bọt theo đó chảy ra càng nhiều, An Dạng như kẻ chết khát cúi đầu liếm mút, liếm hết lại như chưa đã thèm mà gặm cắn môi em.

Miệng bị ép phải mở ra, tiếng rên rỉ ngâm nga lúc nặng lúc nhẹ tựa khúc tình ca.

Thân thể Kiều Tích ửng hồng do động tình, bị dày vò quá độ khiến em khóc lên thút thít, vốn muốn xin tha nhưng lại không thành.

Người phía trên càng đánh càng hăng, hắn gặm cắn từ sau gáy đến đầu vai em, để lại một dãy dấu hôn xanh xanh tím tím, bên trong vừa mềm vừa xốp khiến động tác dưới thân càng thêm kịch liệt

Kiều Tích dường như đã đồng thời bắn ra với hắn.

An Dạng không đành lòng rút dương v*t ra khỏi, lỗ nhỏ bị đâm đến sưng đỏ không khép lại được, hậu huyệt mấp máy khiến tinh dịch bên trong chảy ra thành dòng.

Trên người cả hai đều là mồ hôi cùng dâm dịch, Kiều Tích bị bắt nạt đến thảm, em nằm trên người An Dạng run rẩy một lúc lâu mới được hắn bế lên đưa vào phòng tắm.

Kiều Tích mơ màng hỏi: "Vừa rồi anh ngẩn người cái gì vậy ạ?"

"Ừm..." – An Dạng một tay mở vòi sen, một tay cố ý vuốt ve eo Kiều Tích, vòng eo em vô cùng mẫn cảm, mỗi lần bị trêu đùa liền run rẩy không thôi, hắn nói: "Nghĩ tới em đó. "

"A?" Kiều Tích uể oải đáp lại, hiển nhiên là không tin.

Tay An Dạng quấn lên tóc em, "Anh nhớ đến năm mười tuổi, lúc anh băng qua đường thì gặp được em."

Kiều Tích giữ lấy tay không cho hắn quấy, bĩu môi ý ra hiệu anh cứ tiếp tục ba hoa đi.

An Dạng cười, cúi người ngậm lấy bờ môi em: "Em bé chu mỏ dĩa huông quá à."

Kiều Tích: "Em mới không có."

"Vậy tại sao lúc đó em lại khóc?"*

*Đọc lại mấy chương đầu nha mọi người, lúc anh lớn lần đầu gặp em bé thì hỏi tên bé viết như nào, chọc em bé tủi thân đến khóc luôn

"Em không có khóc."

"Ồ...."

"Không khóc thật mà."

"Anh biết."

"Biết cái rắm ý."

An Dạng phì cười, không nói gì chỉ hôn nhẹ trán em.

Tại sao hắn lại ngẩn người ư?

Hắn chỉ nghĩ, may mắn biết bao, ngày hôm đó hắn đã băng qua đường, đi về phía đối diện, rồi gặp được Kiều Tích.

- --- Thế gian bao người, anh đã tìm thấy em.

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment