Edit: An Ju
Không biết kim chủ ngủ thế nào, nhưng trái lại tôi cứ lật qua lật lại quá nửa đêm mới ngủ được, đầy đầu đều là chuyện về kim chủ. Chính vì thế mà hôm sau tôi cứ vậy mà dậy muộn, vừa tỉnh lại nhìn giờ thì đã 10 giờ sáng rồi.
Tôi lộn một cái liền nhảy ra khỏi giường, cái bọn chết bầm cùng phòng ký túc kia sao lại không gọi điện cho tôi chứ, vừa nhìn điện thoại di động, tối hôm qua tôi ấy thế mà chỉ cắm sạc điện thoại mà chưa hề khởi động máy.
Tối hôm qua tôi rốt cuộc ở đây suy nghĩ cái gì vậy…
Tôi vừa khởi động máy vừa nghĩ tiết 1 sáng nay học gì, à, là Số Học Cao Cấp.
Trốn rồi thì trốn đi, tên đàn ông xấu xa, cá mè một lứa.
Tôi gãi gãi đầu, có hơi bết, nói đạo lý, tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi vẫn rất sạch sẽ đó. Tôi đứng trong nhà vệ sinh ở nhà kim chủ, rầu rĩ một hồi, vẫn không dám dùng mấy chai lọ đặt trong đó.
Toàn bộ những thứ trên bồn rửa mặt, tôi chỉ biết được mỗi cái bàn chải đánh răng tự động.
Quên đi, chỗ này cách trường học cũng không xa, tôi tính mau chóng quay lại đó rồi tính tiếp.
Sau đó tôi bất giác mới nhớ tới một vấn đề, kim chủ đi chưa nhỉ?
Tôi vừa đi ra ngoài liền thấy một cái chén nhỏ trên bàn trà, bên trong có ít mỳ vằn thắn, bên cạnh có một mảnh giấy ghi chép.
“Nếu không ngại thì cậu cứ ăn nó nhé.”
Chữ của kim chủ cũng thật đẹp, có thể hiểu được, kẻ có tiền luôn phải ký tên lên chi phiếu, chữ xấu quá làm sao dám đưa phiếu ra chứ, không giống tôi, chẳng dính đến loại phức tạp này làm gì, xuống tay nguệch ngoạc mấy cái chữ chó cào.
Tôi nhận ra đây là mỳ vằn thắn mà tôi đã mang tới tối hôm qua, đã hoàn toàn lạnh rồi, cũng không biết là kim chủ trực tiếp lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra hay là do tôi dậy quá muộn nữa…
Chắc là lý do thứ hai đi, chứ trực tiếp lấy từ trong tủ lạnh ra ăn thì cũng quá dữ rồi…
Tôi ngu ngơ nghĩ cái này cái kia, rồi lại không hề có khúc mắc gì ăn hết bát mỳ, tôi phân vân nhìn cái bát sứ màu trắng.
Đây là kim chủ ăn còn thừa lại…
Khuôn mặt đang nằm tối hôm qua của hắn khi nói ngày mai có thể hôn mặt được không lại lẻn vào trong đầu của tôi.
Cái gì gọi là có được không… Tôi có quyền nói không được à?
Bệnh hình thức của kẻ có tiền có quyền quả thực là phản nhân loại.
Hôn lên mặt à…
Tôi chạm lên miệng mình, lần này thơm lên trán, lần sau hôn lên mặt, lần sau nữa…
Không được không được, tôi liền đập đập cái miệng rộng của mình, tôi muốn đánh tan cái ý nghĩ này đi.
Nhà kim chủ nhất định là có từ trường vô hình, nơi này không thích hợp ở lại lâu!
Trong một khoảnh khắc mở cửa ra, tôi quay đầu lại nhìn qua, lại lộn trở lại lấy bát rửa.
Sau đó đi xe đạp công cộng phóng về trường.
Lần này đến muộn khiến lịch sử chưa bao giờ trốn học của tôi bị đánh tan, cũng vì lần này mà tôi mới biết được hóa ra giảng viên Số Học Cao Cấp biết tôi, buổi học hôm sau toàn hỏi riêng tôi.
Haizzz, thân cao quá quả thật cũng có chỗ không tốt, quá chói mắt rồi….
Hai ngày sau nữa kim chủ không liên hệ tôi, hắn rất thủ tín, hoàn toàn không hề can thiệp cuộc sống của tôi, các môn học ở năm hai đại học cũng không nhiều, đôi khi cả một buổi chiều chẳng có tiết nào, nói cũng không phải khiêm tốn chứ thành tích của tôi tốt, thứ nhất là tôi cần học bổng nên nhất định phải học giỏi, thứ hai là tôi khá là có thiên phú với các môn Khoa Học Tự Nhiên, bởi vậy dù không có tiết tôi cũng không muốn vào thư viện đâm đầu đọc sách, tôi còn phải kiếm nhiều tiền.
Nhưng tôi sợ đôi khi kim chủ lại đột nhiên giở thẻ bài* của tôi, nên tôi cũng không dám dùng quá nhiều thời gian để đi làm thêm, chỉ làm thêm một việc, đó là định kỳ chưng bày các loại đồ ăn vặt, hoa quả cho một số công ty.
*Ý ám chỉ kim chủ đang là vua giở thẻ bài của phi tử để triệu hồi thị tẩm á:v
Về sau kim chủ lại ngắt quãng liên lạc với tôi vài lần, loại công việc cũng không khác buổi đầu là bao, đều là ôm hắn, sấy tóc cho hắn và vân vân…
Thế nhưng vẫn không có hôn chúc ngủ ngon, hôn trán cũng không có chớ đừng nói chi là mặt.
Tại sao lại như vậy chứ, tôi thật vất vả mới có thể chuẩn bị tinh thần được.
Trong lòng đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Những kẻ có tiền đều là lừa đảo.
Ngắt quãng đứt đoạn suốt một tháng, kim chủ thỉnh thoảng còn bố thí cho tôi một ít đồ dự trữ trong nhà hắn như bàn chải đánh răng, khăn mặt, v…v…, hắn nói ngoài bàn chải đánh răng ra, thì đồ tẩy rửa của hắn tôi đều có thể dùng, hắn không ngại.
Thế nhưng tôi không dám dùng, tôi sợ dùng mấy thứ kia rồi sẽ khiến mặt tôi càng rửa càng trắng ra mất.
Vì vậy tôi liền lén mua một bánh xà phòng Safeguard, lặng lẽ đặt trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt.
Nhưng sau nữa tôi lại phát hiện bánh xà phòng kia được đặt cùng với mấy chai lọ của kim chủ, bên dưới cái bánh xà phòng màu trắng còn có một cái giá đỡ màu trắng.
Haizzz…
Kỳ thực nội tâm tôi tuy hoạt động tương đối nhiều, nhưng thực tế tôi nói ra rất ít, tôi sợ nói quá nhiều sẽ bị người ta nhìn ta được trên thực tế bản chất tôi khá là khờ, bại lộ chuyện tôi thật ra là một thanh niên thân cao nhưng ngốc, dần dà tần suất tôi nói chuyện với người khác càng ngày càng ít, những người anh em trong ký túc xá cũng từng nói với tôi, nữ sinh viên trong lớp ở sau lưng đồn đại tôi lạnh lùng.
Cũng thực sự là oan cho tôi quá, bộ dạng tôi như vậy nào có mặt mũi nào nói mình lạnh lùng gì đó chứ… Tôi chỉ là sợ thôi mà…
Cũng bởi vì loại tính cách này của tôi, mà trong tháng đầu tiên được bao dưỡng, số lần tôi và kim chủ nói chuyện với nhau ít đến đáng thương, tôi miễn cưỡng biết được hắn hình như là phó tổng của một công ty gì đó, thỉnh thoảng tôi cũng có thoáng nhìn màn hình máy vi tính của kim chủ, đều là những từ ngữ tôi không hiểu.
Haizz… Kim chủ thật lợi hại…
Kim chủ chỉ cần nhìn thấy tôi là sẽ làm nũng với tôi, là làm nũng thật, cười đến mức vừa mềm mại vừa ngọt ngào, dù sao thì tôi cũng quen rồi, vẻ ngoài hắn cũng ổn, cảm giác kỳ quái lúc ban đầu cũng bất tri bất giác đã biến mất không thấy, hắn thích nhất là vùi đầu trong bụng tôi cọ tới cọ lui, để cho tôi xoa xoa đầu hắn, sau đó mỗi lần hắn gọi tôi qua nhà hắn, tôi đều sẽ ăn nhiều thứ này thứ kia hơn một chút, hy vọng có thể ăn no đến bụng biến thành cái trống, dọa hắn ta.
Nhưng có vẻ hiệu quả không cao, bởi vì mỗi ngày tôi đều hoạt động thể lực nhiều, tiêu hóa cũng quá nhanh rồi…
Cũng may kim chủ không ngại.
Cứ như vậy qua hết một tháng, cái ấn tượng lạnh lùng ban đầu hắn mang đến cho tôi đã bị nụ cười híp mắt kia thay thế hoàn toàn, tôi còn tưởng rằng hắn chính là một người dịu dàng, mềm mại như vậy, cho đến một ngày nọ.
Đó là vào tháng thứ hai tôi được bao dưỡng, như đúng giao hẹn tôi nhận được tiền lương tháng thứ 2. Tháng này tôi cầm tiền với tâm thế an yên hơn nhiều, tuy rằng tôi cũng không biết loại cảm giác yên tâm, thoải mái này từ đâu tới nhưng có tiền thì luôn vui vẻ thôi. Ngày đó, tôi làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều, vốn có một chuyến đồ ăn vặt cần phải đi đưa, dự định là buổi chiều đi, tôi xong việc sớm liền đi luôn vào buổi sáng.
Đó là một công ty giao dịch nước ngoài buôn bán linh phụ kiện ô tô, tôi đi qua nhiều lần rồi, thỉnh thoảng còn có thể ở lại canteen công ty người ta ăn cơm. Bởi vì là một chi nhánh nên không có boss tổng ở đây, bầu không khí trong phòng làm việc rất nhẹ nhàng, mỗi lần tôi tới, tất cả mọi người sẽ chào hỏi với tôi hay nói giỡn gì đó, nhưng lần này, bầu không khí rõ ràng không đúng lắm, ai nấy cũng đều im như thóc, cúi đầu như gặp phải đại địch.
Tôi cũng rất buồn bực, nhưng cũng không hỏi nhiều, thuận theo bầu không khí này mà bước chậm lại, đi tới giá để đồ ăn vặt bày đồ ra, động tác chậm hơn gấp mấy lần so với bình thường, rất sợ gây ra tiếng động gì đó không nên phát ra.
Bên cạnh giá để đồ ăn vặt là một phòng họp cửa kính, bồi với một lớp kính thủy tinh mờ, tôi mơ hồ thấy được bên trong đang có người, nhưng nhìn không rõ, ngay khi tôi sắp bày xong đồ ăn vặt rồi, một thanh âm trầm thấp truyền ra từ bên trong.
“Đây là báo cáo mà các người đưa cho tôi à?”
Tôi sửng sốt, cảm giác có chút quen tai, nhưng điều làm cho tôi càng cảm thấy kinh dị hơn chính là những lời này phát ra với âm tần không lớn, bên ngoài phòng họp vốn là yên lặng lúc này càng yên lặng hơn, ngay cả âm thanh lật tư liệu cũng biến mất.
Thanh âm kia tiếp tục vang lên: “Tháng trước đã phê duyệt thêm 35% dự toán, tháng này thành tích lại giảm xuống 10% là như vậy à?”
Thanh âm kia thật quen tai, nhưng tôi không nghĩ ra được là đã nghe ở đâu rồi.
Thanh âm này mỗi lần vang lên thêm một chữ, tình cảnh bên ngoài lại hơn một phần yên tĩnh, mắt thấy đám người hận không thể ngừng thở luôn cho rồi, giọng nói kia vang lên: “Xử lý thế nào buổi tối tôi sẽ gửi mail cho các người, còn mấy % kia tôi sẽ xem xem tháng này các người còn có thể phá hoại tới mức nào, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thể lau sạch sẽ mông mấy người*, tan họp đi.”
*Câu này theo như t thu thập trên các diễn đàn và ý hiểu cá nhân thì ý là phải biết chịu trách nhiệm ấy, xử lý xong những rắc rối của bản thân thì mới có tư cách đàm tiếu chuyện người. Ở đây có thể hiểu là ‘mấy người ko dọn được bãi chiến trường của bản thân mình thì tôi dọn, dọn xong là xác định xách đ*t đi luôn’.
Trong đầu vang một tiếng “Đinh”, thanh âm này hình như…
Sau đó tôi đã nhìn thấy kim chủ từ sau cánh cửa thủy tinh mờ bước ra, vẻ mặt tôi khiếp sợ, tay vẫn đang cầm một gói Mỹ Hảo.
Lúc hắn và miếng rong biển bốn mắt nhìn nhau, tôi không ngừng nghĩ thời điểm này là ‘mỹ hảo’ hay không ‘mỹ hảo’ đây…
*Tên đồ ăn vặt ’Mỹ Hảo’ ở đây là ‘rong biển khô Mỹ Hảo’ nha các bác. Hình ở cuối chap cho bác nào có hứng thú. Còn ‘mỹ hảo’ ở bên trên thì có thể hiểu là ‘tốt đẹp’, t để nguyên cho nó vần hề hề.
Thế nhưng kim chủ thấy tôi rồi mà ngay cả vùng giữa đôi lông mày cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút, bước chân cũng không dừng lại một giây nào, cầm một cặp văn kiện rời đi không hề quay đầu lại.
Trong nháy mắt, phòng làm việc bùng phát từng tiếng oán than dậy đất, cái gì mà lại phải tăng ca, cái gì mà ăn không nổi cơm rồi các thứ…
Nhưng tôi chưa từng nghe vào bất cứ câu nào, trong đầu chỉ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng không có hơi người của kim chủ, gương mặt đó từ từ khớp với khuôn mặt mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, hắn lúc đầu cũng đã nói áp lực công việc của hắn lớn, bao dưỡng tôi là muốn thả lỏng, vậy thực chất hình tượng lạnh lùng như vậy mới là hình tượng bình thường của hắn hay sao?
Vừa rồi chưa có chào hỏi hắn…
Quên đi, không chào hỏi mới đúng chứ, tôi là ‘khụ’ được bao nuôi…
Tâm tình tự nhiên có chút không tốt.
Lúc này chị gái trước mặt thấy tôi ngây người hồi lâu, vỗ tôi một cái, nói: “Tiểu Vạn, em làm sao thế?”
Tôi như vừa bừng tỉnh mộng, cấp tốc bày xong mấy túi đồ ăn vặt còn lại, trả lời: “Không có gì, em đi trước đây chị Quyên.”
Chị gái kéo tôi lại, hỏi tôi bận không, tôi nói không bận lắm, bởi vì hôm nay tôi làm rất nhanh nên công việc cũng xong rồi.
Chị gái mời tôi cùng các chị gái nhân viên khác đi ăn cơm trưa, bảo hôm nay bị áp lực quá rồi, cần nam sắc để giải tỏa tâm trí.
Các chị gái đều rất xinh, tôi cũng hiểu các chị ấy cũng không phải có ý này, mang theo tâm tư nói không rõ giải không được mà đồng ý.
Canteen ở công ty này tôi ăn vài lần rồi, đồ ngon, còn miễn phí cho nhân viên, trên đường đến tối mở miệng hỏi chuyện về kim chủ.
Mặt tròn nhỏ của chị gái sắp nhăn lại thành cái bao rồi nói kim chủ là phó tổng trên tổng công ty, mỗi tháng sẽ đến các công ty phân bộ thị sát một vòng, mỗi lần tới đều là như vậy, quản lý phòng thị trường tiêu thụ đã sắp thành ông chú 50 tuổi rồi, mỗi tháng khi hắn tới đều sẽ lau nước mắt đi ra từ phòng họp.
Tôi cảm thấy mê man, lẽ nào kim chủ mềm mại mỗi ngày tựa đầu lên bụng tôi làm nũng muốn được ôm thực ra là một khối đá cứng ngắc trong công việc sao?
Không được, không được, tôi không tưởng tượng ra được…
Vừa đến canteen, mặt các chị gái rất nhanh đều xụ xuống, canteen vốn phải là chỗ náo nhiệt nhất lại yên tĩnh như nhà thờ tổ, tôi liếc mắt liền thấy kim chủ đang ngồi ăn trong góc phòng.
Nhóm các chị gái bi thống chết lặng, nhỏ giọng oán trách sao lần này hắn lại ăn ở canteen chứ. Những mọi người vẫn là bị cơm trưa miễn phí đánh bại, thành thật lấy cơm ngồi xuống ăn cùng nhau, đến đũa cũng không dám đụng tới cạnh bát sợ phát sinh ra tiếng nào.
Tôi tinh thần không yên lấy một phần mỳ vằn thắn ngồi chung với nhóm các chị, ăn mà không ra vị.
Kim chủ yên tĩnh ăn, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn điện thoại rồi nhắn trả lời một tin, hắn ngồi trong góc phòng, không chỉ không ai dám ngồi cùng bàn với hắn, ngày cả ba bàn xung quanh hắn cũng không ai dám ngồi.
Chị gái nhỏ giọng nói với tôi: “Thật ngại quá, Tiểu Vạn, các chị cũng không nghĩ tới sếp lần này lại đến ăn ở canteen.”
Tôi bật miệng hỏi: “Bình thường hắn ăn ở đây vậy?”
Chị gái bĩu môi: “Hắn đâu cần ăn đâu, hắn được làm bằng sắt đó, công việc là khiến cho hắn vui rồi.”
Tôi qua đêm ở nhà kim chủ cũng nhiều lần rồi, nhưng không có một lần nào chạm mặt hắn, tôi 5h30 là đã dậy rồi mà còn chưa từng chạm mặt.
Tôi dần dần càng ăn càng không ra vị, cuối cùng bưng bát mỳ vằn thắn nhỏ, dưới ánh mắt chăm chăm của tất cả mọi người ở canteen, đi tới ngồi đối diện với kim chủ.
Kim chủ dừng đũa một chút, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ăn.
Tôi cũng không biết nói gì, cũng cúi đầu ăn.
Lặng lẽ liếc mắt một cái, hắn đang ăn cơm gà chiên giòn kèm salad, bên trên salad màu trắng có phủ một tầng hành thái, hắn đã ăn được một ít salad rồi, nhưng tất cả hành thái đều bị hắn gạt qua một bên chưa từng động vào.
Hắn không ăn hành, mỗi lần ăn mỳ vằn thắn hắn đều nhặt hết hành ra, lâu dần, lúc tôi ăn mỳ vằn thắn cũng không còn cho hành nữa.
Nhưng thực ra là tôi không hề kén ăn.
Giữa đôi mày khẽ nhúc nhích, hắn nhặt ra miếng gà cuối cùng, bên cạnh là một nhúm hành thái xanh mướt. Cơ thể của tôi lúc đó tựa như thoát khỏi sự kiểm soát của ý thức, hai tay tự ý đặt bát mỳ vằn thắn của tôi trước mặt hắn, bưng lại đĩa cơm gà chiên giòn.
Rốt cục kim chủ cũng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, não tôi như bị nước vào, xúc một thìa lớn cơm gà với salad lẫn hành nhét hết vào miệng, nhai nhai, không cẩn thận bị sặc, trong canteen yên tĩnh vang lên tiếng ho khan kinh thiên động địa của tôi.
Ai da… Tôi thật đúng là ngu mà…
Chờ đến khi tôi thuận khí lại, lúc quay đầu lại thì kim chủ ngồi đối diện không biết đã đi từ lúc nào rồi, bát mỳ vằn thắn trước mặt đã không còn.
Trong lòng tôi có chút chua xót.
Chị gái chạy tới hỏi tôi sao lại quen biết kim chủ.
Tôi nói dối kim chủ là ân nhân giúp tôi vào đại học, ở lại cũng không ở lại được nữa, khẩn trương đi mất.
Suốt mấy tiết học buổi chiều, tôi như mất hồn mất vía, ngay cả bạn nữ trong lớp báo cho tôi về cuộc thi đấu bóng rổ gì đó tôi cũng không biết, cứ nhìn điện thoại mà không biết đang chờ cái gì, dù sao thì cuối cùng cũng chẳng đợi được gì.
Buổi tối, tôi rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn mua một phần mỳ vằn thắn, quen đường biết lối lật cái bình chữa cháy lên lấy chìa khóa vào nhà kim chủ.
Cứ đợi như vậy suốt bảy tiếng đồng hồ.
Nửa đêm, 12h kim chủ mới về.
Hắn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, lúc lấy mắt kính xuống, tơ máu trong mắt nhìn thấy rất rõ.
Tôi đứng đó không biết nói gì, ngây người một lúc mới bưng bát mỳ vằn thắn trong tay nói: “Anh…có đói bụng không?”
Kim chủ đứng ngây ở cửa đã lâu, sau đó liền nở nụ cười ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi tới.
Tôi mau chóng đi tới, kim chủ nói: “Đi không nổi, đỡ tôi đến ghế sofa ngồi xuống đi.”
Tôi gật đầu, mau chóng quay lưng về phía hắn rồi ngồi xổm xuống, kim chủ lại kéo tôi lại, nhẹ giọng hỏi: “Bế kiểu công chúa có được không?”
Mặt tôi có chút đỏ, tôi chưa từng bế ai kiểu công chúa cả, trù trừ múa may một hồi, hẳn là nhìn ngu lắm, kim chủ cũng không vội, cứ nhìn tôi múa may liên tục, tôi rốt cục quyết định thấp người xuống móc tay bế kim chủ lên nhưng vì dùng sức mạnh quá làm cho hai người suýt chút nữa cùng ngã xuống.
Tôi vội vàng nói xin lỗi.
Kim chủ lắc đầu, tựa đầu lên vai tôi, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Haizzzaa…
Tôi ôm kim chủ tới bên cạnh sofa, muốn đặt hắn lên ghế sofa, kim chủ lại ôm cổ tôi không buông, nói: “Cậu cứ ngồi xuống như vậy là được, tôi chỉ muốn như vậy thôi.”
Tôi đây có thể nói không được à? Tôi liền ôm kim chủ rồi cả người cứng nhắc ngồi trên ghế sofa. Hắn không nói lời nào, tôi cũng không biết nói gì. Cứ ngồi như vậy đến khi hai chân tôi đều mất đi cảm giác rồi, kim chủ giật giật, tôi còn tưởng rằng hắn đang khó chịu, vừa định điều chỉnh lại tư thế, bên tai đã bị cái gì đó mềm mềm chạm một cái.
Kim chủ hôn tôi một cái.
Hắn nói: “Tôi có thể rơi vài giọt nước mắt không?”