Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 16

Nhưng Thục phi thật ra án binh bất động, tề Quý Phi ngược lại nhẫn nại không được.

Nguyên Hi Đế thanh tâm quả dục, một chút đều không giống hoàng đế tuổi trẻ khác, hắn rất ít tới hậu cung, cũng không có triệu phi tần đi tẩm cung hắn.

Tề Quý Phi không có chịu qua sủng hạnh, nàng cho rằng chỉ có mình không có chịu qua sủng hạnh. Chuyện này nói ra cũng cảm thấy mất mặt, càng sẽ làm đám người Thục phi chê cười, tề Quý Phi cũng không có nói với bê ngoài.

Mắt thấy Nguyên Hi Đế liên tiếp hai ngày đều đi chỗ Ngu Hạ, nàng có chút kiềm chế không được.

Tề Quý Phi ở trong cung đi tới đi lui, nàng nhịn không được nói: “Vị Ngọc Chân công chúa này đến tột cùng trông như thế nào? Cư nhiên có thể đem bệ hạ mê chết đi sống lại, liên tiếp hai ngày đều đi chỗ nàng?”

Cung nữ nói: “Nô tỳ nghe nói ngọc thật công chúa mạo mỹ, có lẽ không bì kịp nương nương nhưng tương đương đám người Thục phi, hẳn là cực mỹ.”

Tề Quý Phi thiếu kiên nhẫn: “Đúng không? Bổn cung muốn đi nhìn một cái, thật là cái hồ ly tinh, dung mạo bổn cung cũng không kém nàng.”

Tề Quý Phi trang điểm chải chuốt một phen liền đi Phượng Nghi Cung tìm hiểu.

Thái Hậu biết tề Quý Phi lỗ mãng, bên người mà không có ai nhìn Tề Quý Phi chắc chắn sẽ làm ra việc hồ đồ, bởi vậy Thái Hậu thả không ít nhãn tuyến bên người Tề Quý Phi.

Lúc Tề Quý Phi trang điểm đã có người chạy tới Vĩnh Thọ cung, nói cho Thái Hậu biết Tề Quý Phi tính toán đi Phượng Nghi Cung.

Thái Hậu sau giờ ngọ đang định đi ngủ, nghe được Tề Quý Phi muốn đi Phượng Nghi cung sắc mặt lập tức thay đổi: “Phái người đem nàng ngăn lại.”

Tề Quý Phi còn chưa tới Phượng Nghi Cung, ma ma bên người Thái Hậu liền tới ngăn cản.

Tề Quý Phi tất nhiên quen thuộc lão ma ma trước mặt, cho dù là nàng cũng phải cho người bên Thái Hậu ít thể diện.

Ma ma nói: “Quý Phi nương nương, Thái Hậu triệu ngài đi Vĩnh Thọ cung.”

Tề Quý Phi không biết Thái Hậu là có ý tứ gì, bất quá Thái Hậu kêu nàng đi qua nàng không thể không chạy nhanh qua.

Vừa đến Vĩnh Thọ cung, Tề Quý Phi không có nhìn thấy Thái Hậu, một vị ma ma khác ra tới: “Nương nương, Thái Hậu kêu ngài ở trong viện quỳ, ngài quỳ đủ nửa canh giờ thì đi vào thôi.”

Tề Quý Phi khó hiểu, dựa vào cái gì bắt nàng quỳ?

Nàng đến tột cùng phạm vào sai lầm gì?

“Dựa vào cái gì? Bổn cung làm gì sai?” Tề Quý Phi hướng bên trong nói to, “Bổn cung muốn gặp Thái Hậu.”

Có hai ma ma đè bả vai Tề Quý Phi lại, cứng rắn đem nàng ấn trên đất: “Nương nương, nô tỳ cũng là muốn tốt cho ngài, ngài trực tiếp xông vào Thái Hậu trừng phạt càng nặng hơn thôi.”

Tề Quý Phi thân thể kiều quý, hiện tại là tháng sáu, mặt trời chói chang nhô lên cao, phơi không đến ba mươi phút nàng liền hôn mê bất tỉnh.

Ma ma đem nàng đưa vào cung, nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, muốn thỉnh thái y lại đây hay không? Nương nương bị cảm nắng rồi.”

Thái Hậu lạnh lùng nhìn chăm chú Tề Quý Phi: “Hất bát nước lạnh.”

Nước hất vào mặt, Tề Quý Phi bị kích thích đến run run, mở mắt ra.

Thật ra không có bị cảm nắng, chỉ là thể lực chống đỡ hết nổi.

Nhìn thấy Thái Hậu, Tề Quý Phi lòng có bất mãn nói: “Cô cô, ta đến tột cùng làm sai cái gì?”

Thái Hậu từ trên đi xuống nói: “Ai gia thật ra còn muốn hỏi ngươi một chút, vô duyên vô cớ vì sao phải đi Phượng Nghi Cung?”

“Cái hồ ly tinh kia kéo bệ hạ hai buổi tối, ta muốn đi xem thử.” Tề Quý Phi nói, “Cô cô, chẳng lẽ người không hiếu kỳ?”

Thái Hậu hận rèn sắt không thành thép, càng thêm chán ghét Tề Quý Phi: “Cấm túc một tháng, tháng này ngươi ở Dao Hoa suy nghĩ cho rõ đi, không suy nghĩ rõ thì đừng tới gặp ai gia.”

Tề Quý Phi bị đuổi ra ngoài.

Nàng bị nước dính ướt đầu tóc, một thân chật vật, cũng không có tâm tư đi Phượng Nghi Cung đành phải trở về cung của mình.

Chờ Tề Quý Phi rời đi, ma ma bên người Thái Hậu nói: “Cùng là tỷ muội, nhị tiểu thư hành sự so Quý Phi ổn thỏa hơn nhiều.”

Thái Hậu nói: “Trong một bụng bò ra không đại biểu giống nhau như đúc, Quý Phi ngu dốt bất kham, nếu có một phần mười ngoan ngoãn của muội muội nàng cũng sẽ không làm ai gia chán ghét đến vậy.”

Nhắc tới cái này, Thái Hậu lại nghĩ tới Thái Tử Lưu Mạc quá cố. Lưu Mạc cùng Lưu Tứ đều là Thái Hậu sinh ra, ở trong lòng bà Lưu Tứ lại không bằng một phần mười Lưu Mạc.

Thái Hậu thở dài: “Càng kém cỏi người càng may mắn, Quý Phi là trưởng nữ Tề gia, mặc kệ như thế nào ai gia hiện tại cũng không thể bỏ nàng, đem nàng trở thành không khí.”

Xem thần sắc Thái Hậu ma ma cũng biết Thái Hậu nhớ tới Thái Tử, bà an ủi nói: “Thái Hậu nương nương, ngài đừng hao tổn tinh thần, có lẽ qua lần này Quý Phi liền hiểu dụng tâm của ngài.”

Thái Hậu nói: “Lấy tư chất nàng cả đời cũng không hiểu. Quý Phi hành sự lỗ mãng, tính tình cao ngạo, lần nếu nàng đi Phượng Nghi Cung liền không thể thiếu tác oai tác phúc, hôm nào truyền tới Lưu Tứ tai để Lưu Tứ lấy cớ khiển trách nàng. Nàng như thế nào không hiểu, Ngọc Chân công chúa cùng Lưu Tứ như nước với lửa, Lưu Tứ cũng sẽ không để một nữ tử ngoại bang ngồi lên chi vị Hoàng Hậu. Uy hiếp lớn nhất của nàng là Thục phi cùng Hiền phi.”

Ma ma nói: “Quý Phi hiện tại không nghĩ ra, để cung nữ ma ma bên người nàng nói vài lời chắc chắn nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Thái Hậu gật gật đầu: “Bất quá Ngọc Chân công chúa vẫn luôn tránh ở Phượng Nghi Cung cũng kỳ cục, chờ qua hai ngày hậu cung an tĩnh một chút ai gia sai người kêu nàng lại đây.”

***

Ngu Hạ đối với việc xảy ra trong cung Thái Hậu hoàn toàn không biết gì cả, nàng ở trong cung không có một chút nhãn tuyến, nơi này của mình ngược lại có rất nhiều nhãn tuyến. Cho dù có tinh lực nàng cũng không ham thích cùng người khác cung đấu.

Lưu Tứ ngày đó ở Phượng Nghi Cung xử tử một thái giám, liên tiếp ba ngày sau hắn đều không có tới chỗ Ngu Hạ.

Lưu Tứ bất quá có tới, chỉ là Ngu Hạ ở trong cung ngủ cả ngày, Liên Yên mới đầu cảm thấy Ngu Hạ vẫn luôn ngủ đối với thân thể không tốt, người đều phải thường đi ra ngoài đi lại một chút, càng ngủ thân thể càng kém.

Nàng khuyên Ngu Hạ vài lần, Ngu Hạ ngược lại nói nàng ở Lan Quốc chính là như vậy, thường xuyên ngủ một giấc chính là vài ngày, có một lần nàng ngủ hơn nửa tháng. Nghe Ngu Hạ nói như vậy Liên Yên cũng không tiện khuyên nữa, dù sao cung phi hằng ngày nhàm chán, việc hậu cung lại không cho Ngu Hạ chưởng quản, Ngu Hạ muốn ngủ thì để cho nàng ngủ đi.

Truyền tới trong tai các cung lại đổi thành hương vị khác.

Người trong cung đều nói Ngu Hạ chịu đựng không được hoàng cung Cảnh Quốc, cả ngày đầu bù tóc rối ở trên giường lấy nước mắt rửa mặt.

Chạng vạng hôm nay Ngu Hạ khó có lúc thanh tỉnh. Mùa hè nóng bức, trong Phượng Nghi Cung lại rất mát mẻ, Ngu Hạ quần áo đơn bạc ghé vào trên giường đọc sách.

Nàng ngủ thời gian dài như vậy xương cốt đều lười, cả người cũng lười nhác vô lực.

Liên Yên bưng một mâm điểm tâm đặt trước mặt Ngu Hạ: “Chủ tử ăn một chút gì đi, nô tỳ làm cho người sữa bò hầm tổ yến, chờ chưng xong liền đưa tới.”

Ngu Hạ lười biếng duỗi duỗi tay, tay chọt chọt điểm tâm liền không muốn đụng vào sách, nàng nói: “Chờ hầm hầm xong ta lại ăn.”

Sữa bò hầm tổ yến rất mau liền đưa tới, Ngu Hạ lười nhác trở mình, lúc này mới tiếp nhận chén tổ yến.

Liên Yên nói: “Chủ tử, ngài ngủ lâu như vậy lại không ăn cái gì, thân thể không có ảnh hưởng sao?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Không có, ta khi còn nhỏ, mẫu phi cũng sợ tới mức hoảng lên, thỉnh thái y còn có rất nhiều danh y dân gian tới xem, đại phu đều nói bệnh thích ngủ hiếm thấy, ngày trước cũng không phải không có ai giống vậy, thân thể cũng không đáng lo ngại.”

Nàng ăn nửa bát tổ yến, lại ăn hai miếng bánh in. Sau khi ăn xong Ngu Hạ muốn lau miệng, nhất thời không có tìm được khăn, Liên Yên từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lau cho Ngu Hạ: “Nương nương muốn uống trà gì?”

Bởi vì cửa sổ mở ra, rèm trân châu thường xuyên bị gió thổi động, các loại hạt châu va chạm thanh âm cũng dễ nghe, Liên Yên cùng Ngu Hạ đều không có chú ý tới có người đi vào.

Lưu Tứ nhìn về phía hai người.

Ngu Hạ ánh mắt ôn nhu, nàng đối với người khác luôn rất tốt, lúc trước Lưu Tứ là con tin nghèo túng tất cả mọi người có thể khinh nhục hắn, cho dù Giang Thái công chúa trong lòng ái mộ dung mạo hắn tuấn lãng, ở trước mặt mọi người khác lại phải biểu hiện ra chán ghét với hắn. Chỉ có Ngu Hạ, nàng không có giả tạo, đối với tất cả mọi người đều ôn nhu, cũng không phải trên cao nhìn xuống thương hại, chỉ là đem hắn trở thành một người bị thương bình thường, thực thuần túy ngây thơ.

Ngây thơ như vậy lại làm cho hắn vô số đêm khuya nổi lên ý niệm làm bẩn nàng, muốn đem nàng thành của riêng. Hắn một thân huyết tinh, nàng một thân thuần khiết.

Ngu Hạ đỏ mặt: “Ta đã quên ở trên người không có khăn tay.” Lớn như vậy còn để cung nữ lau miệng cho nàng, Ngu Hạ ngẫm lại liền mặt đỏ.

Liên Yên nói: “Ngày khác nô tỳ làm mấy cái khăn tay cho chủ tử.”

Lúc này hai người mới nghe được tiếng bước chân, Liên Yên nhanh quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Tứ.

Lưu Tứ thân hình thon dài, nhìn thấy gương mặt âm trầm này Ngu Hạ muốn cười cũng cười không nổi, huống chi nàng không muốn cười, gương mặt phiếm hồng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Nàng từ trên giường bước xuống, chân trần dẫm lên sàn nhà: “Bệ hạ.”

Lưu Tứ bắt lấy nàng, đem nàng khiêng trên vai đưa tới phòng ngủ.

Liên Yên thấy Lưu Tứ vẻ mặt không vui, chỉ là nhằm vào Ngu Hạ mà đến không cho cung nữ các nàng có cơ hội xì hơi, trong lòng thở dài chạy nhanh thu thập đồ vật lui xuống.

Ngu Hạ bị Lưu Tứ ném lên giường.

Xương cốt nàng đều đau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

Lưu Tứ nắm lấy cẳng chân nàng kéo nàng trở lại: “sợ hãi trẫm như vậy? Hử?”

Ngu Hạ bắt lấy khăn trải giường, trên giường một mảnh tán loạn, cả người nàng bị Lưu Tứ đè dưới thân.

Lưu Tứ nắm nàng cằm: “Cho cười với trẫm.”

Ngu Hạ sợ tới mức đầu óc trống rỗng, làm sao cười cho nổi.

Hắn thô lỗ vuốt ve khóe môi Ngu Hạ: “Không cười với trẫm?”

Ngu Hạ miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, còn không có cười ra nước mắt đã rơi xuống.

Lưu Tứ cắn cánh môi nàng.

Vốn định cắn nàng thật mạnh, làm nàng bị thương, máu tươi đầm đìa, nhưng cuối cùng vẫn ôn nhu cọ xát.

Tác giả có lời muốn nói: Tiết tấu không tính mau, nhưng cũng không chậm, nữ chủ muốn đi tìm cái chết tất phải có trải chăn, nàng ngay từ đầu là ôm hy vọng trở về, nếu không có việc gì làm nàng chịu không nỗi nàng sẽ không tìm chết.
Bình Luận (0)
Comment