Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 72

Editor: Lemon

Thân thể Ngu Hạ đầu xuân tốt lên rất nhiều. Nàng cũng muốn trở về Phượng Nghi Cung, ở bên người Lưu Tứ sớm chiều ở chung, tâm tình Ngu Hạ cũng cảm thấy phức tạp.

Nàng phát hiện bản thân chưa bao giờ thấu hiểu Lưu Tứ.

Lúc Xuân Đào tiến cung, vô cùng vui vẻ nói với Ngu Hạ nàng phải rời khỏi kinh thành.

Ngu Hạ hỏi Xuân Đào: “Ngươi bỏ được nhị gia nhà ngươi sao?”

Xuân Đào cười hì hì nói: “Sao không bỏ được, ta với hắn không phải cùng một loại người, cho dù ở bên nhau cũng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn. Hiện giờ ta muốn rời đi, ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Lúc trước trong nhà lục đục với nhau, cuộc sống tranh tới đấu đi ta cũng quá chán rồi.”

Ngu Hạ có chút hâm mộ nhìn Xuân Đào.

Xuân Đào kỳ thật cũng nghe nói tới chuyện của Ngu Hạ cùng Lưu Tứ. Nàng thu liễm ý cười nói: “A Hạ, sống thì phải học được buông bỏ, ngươi tra tấn bản thân, tra tấn bệ hạ là việc ngu xuẩn nhất. Ta muốn rời đi là bởi vì rời đi sẽ làm ta vui vẻ, ngươi hỏi bản thân xem, nếu rời khỏi bệ hạ ngươi sẽ vui vẻ sao? Hắn sẽ vui vẻ sao?”

Đại khái sẽ không.

Ở bên cạnh Lưu Tứ, trong lòng Ngu Hạ tuy rằng có vượt bất kham, nàng nhớ nhà, nhưng nàng lại biết rõ, nếu rời khỏi nơi này, trở về Lan Quốc, nàng cũng sẽ nhớ nơi này.

Trên đời nơi nào có chuyện thập toàn thập mỹ.

Ngu Hạ nói: “Ta phải ngẫm lại đã. Nói không chừng ngày nào đó liền nghĩ thông suốt.”

Xuân Đào nói: “Ta cũng nghe nói một chút sự tình, Hà Tuyết nói cho ta, nàng thực lo lắng ngươi, nhờ ta khuyên ngươi một chút. Công chúa, bệ hạ có lẽ có chỗ không hoàn mỹ, nhưng hắn đối với ngươi xác thật là thật lòng, ngươi nếu thích hắn, vì sao không thể buông bỏ?”

“Thích?” Ngu Hạ cong cong môi, “Thích ta, chính là dùng một cung điện cầm tù ta? Giám thị ta? Mê hoặc ta? Này hẳn không phải là thích, mà là……”

Chính nàng cũng không biết này hẳn là cái gì.

Xuân Đào ôm Ngu Hạ: “A Hạ, bệ hạ có lẽ không hiểu như thế nào là thích một người, ngươi vì sao không thể dạy hắn? Nếu ngươi yêu cầu tôn trọng, ngươi liền nói cho hắn biết, nói hắn tôn trọng ngươi, nếu ngươi muốn tự do, ngươi cũng nói cho hắn. Hắn sẽ đáp ứng ngươi, bất quá tiền đề là không chạm đến điểm mấu chốt của hắn.”

Này đó đạo lý tất cả mọi người đều hiểu được, nhưng mà khi làm lại khó như lên trời.

Ngu Hạ nhàn nhạt cười cười: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta hiện tại còn tốt.”

Ít nhất thân thể so khoảng thời gian trước khá hơn nhiều, chậm rãi khôi phục.

Chạng vạng, Ngu Hạ lẳng lặng ngồi trên giường đọc sách, Lưu Tứ sau khi cùng các đại thần nghị sự, từ thư phòng về tới bên này. Tuy rằng bên ngoài trời giá rét, Tử Thần Điện lại là ấm áp một mảnh, Ngu Hạ mặc váy áo quây ngực, xương quai xanh tinh xảo, tóc dài đen nhánh được búi lên.

Lưu Tứ sớm đã thành thói quen bị Ngu Hạ lạnh nhạt, nàng thấy hắn luôn luôn đều là coi thường.

Cứ việc như thế, Lưu Tứ vẫn muốn Ngu Hạ lưu lại bên người hắn. Chỉ cần nàng còn ở đây là đủ rồi.

Hắn ngồi xuống, giơ tay nhéo nhéo mặt Ngu Hạ: “So khoảng thời gian trước nở nang một ít.”

Mỗi ngày bị đút tổ yến nhân sâm còn có các loại đồ bổ, thân thể của nàng cũng dần dần bị dưỡng trở về.

Ngu Hạ đẩy hắn tay ra “Ta mệt mỏi, muốn đi ra ngoài một lát.”

Lưu Tứ đi theo phía sau Ngu Hạ: “Trẫm đi với nàng.”

Hà Tuyết cầm áo choàng mặc vào cho Ngu Hạ, Lưu Tứ nói: “Trẫm đi cùng Hoàng Hậu, ngươi không cần theo.”

Ngu Hạ có chút tức giận “Ta không cần ngươi đi theo.”

Lưu Tứ nhướng mày: “Chân mọc ở trên người trẫm, nàng có thể khống chế trẫm?”

Lưu Tứ cũng nhìn ra Ngu Hạ đang từ từ nguôi giận, Ngu Hạ kỳ thật cũng không phải người mang thù, chỉ là việc phát sinh gần đây tác động lớn đến nàng.

Hắn biết, chỉ cần Ngu Hạ thích hắn, nàng chung quy sẽ có một ngày hồi tâm chuyển ý.

“Nếu nàng nhớ cố quốc, trẫm có thể cho sứ thần Lan Quốc lại qua đây.” Lưu Tứ nói.

Ngu Hạ nhớ tới chuyện này còn có chút tức giận, nàng xoay người lại: “Để cho bọn họ lại đây? Sau đó ngươi tiếp tục châm ngòi ta cùng Lan Quốc? Lần trước ngươi làm ta mất hết mặt mũi trước mặt đường huynh, làm cho bọn họ cảm thấy ta bất trung bất hiếu, đã quên cố quốc cùng người nhà, lần này ngươi còn muốn tiếp tục làm chúng ta quan hệ tan vỡ?”

Lưu Tứ tất nhiên muốn Ngu Hạ cùng Lan Quốc quan hệ tan vỡ.

Chỉ là hắn lần này không có khả năng làm giống như lần trước.

Lưu Tứ ôm lấy Ngu Hạ: “Ngọc Chân, là trẫm sai rồi, trẫm xin lỗi nàng.”

Nước mắt Ngu Hạ nháy mắt tràn đầy hốc mắt, nàng giãy giụa một chút: “Ai…… Ai muốn ngươi xin lỗi……”

“Nàng rõ ràng muốn.” Lưu Tứ hôn lên cánh môi Ngu Hạ “Ngọc Chân, nói cho trẫm, có phải nàng còn yêu trẫm?”

Hai hàng thanh lệ chảy xuôi xuống dưới, Ngu Hạ nói: “Không…… Ta mới không yêu ngươi, ta chán ghét ngươi.”

Lưu Tứ gắt gao ôm nàng ôm vào ngực: “Nhưng mà trẫm rất yêu nàng, tha thứ cho trẫm được không?”

Lưu Tứ chưa từng thấp hèn như bây giờ. Hắn trước nay đều là tâm cao khí ngạo, trước nay đều là tự cao tự đại, chỉ có giờ này khắc này, ở trước mặt Ngu Hạ, Lưu Tứ rốt cuộc thấp hèn: “Nàng không tha thứ cho trẫm, trẫm rất khổ sở.”

Ngu Hạ giãy giụa một chút: “Ngươi……”

Nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lưu Tứ, hắn nóng bỏng như lửa, phảng phất muốn đem nàng thiêu cháy, cho dù nàng lạnh như băng cũng rất khó ngăn cản Lưu Tứ hôn môi nàng như vậy.

Trong khoảng thời gian đó tới nay, Ngu Hạ cũng dần dần thấy được Lưu Tứ xem so với trước càng thêm toàn diện.

Lưu Tứ cũng không phải người ôn nhu, hắn không thiện lương, không rộng lượng, nhưng là Lưu Tứ cũng không phải tiểu nhân, hắn tuy rằng tàn bạo, đại đa số tình huống Lưu Tứ cũng không lạm sát kẻ vô tội.

Đối mặt cổ hủ quan viên ngay thẳng, cho dù bọn họ thực phiền, chỉ cần bọn họ là vì nước vì dân lương thần hữu ích, Lưu Tứ cũng sẽ kiên nhẫn nghe kiến nghị của những người này, hắn tuy rằng nắm quyền, thích làm việc theo ý mình, nhưng ở chỗ hắn không hiểu, Lưu Tứ cũng không sẽ tự cho là thông minh làm theo ý mình.

Lưu Tứ tuy rằng bá đạo, tuy rằng có chút biến thái cố chấp, nhưng hắn cũng là một quân vương quyết đoán, hắn có một mặt rất xấu, cũng có một mặt tốt.

Ít nhất hắn thực lòng tốt với nàng, cho nàng hết thảy ôn nhu.

Ngu Hạ bắt lấy ống tay áo Lưu Tứ: “Ngươi buông ra ta…… Ngươi đã nói sẽ không bao giờ cưỡng bách ta.”

Lưu Tứ nhẹ liếm khóe môi nàng “Trẫm nói qua.”

Tay hắn đi tới đi lui tuần tra khắp cơ thể Ngu Hạ “Nhưng mà trẫm không tính giữ lời.”

Ngu Hạ thiếu chút nữa bị hắn khí khóc: “Ngươi……”

Lưu Tứ cười nhẹ một tiếng, ôm nàng vào lòng: “Ngốc công chúa. Chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không? Trẫm phụ trách với ngươi, đối sẽ đối với nàng thực tốt, sủng nàng trong lòng bàn tay, sủng nàng hơn cả mẫu hậu huynh trưởng nàng.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một quả bình an khấu, bình an khấu xanh biếc oánh nhuận, có chứa nhiệt độ cơ thể Lưu Tứ: “Đây là nàng đưa cho trẫm, trẫm vẫn luôn giữ, đây là thứ quan trọng nhất của trẫm. Lúc trước nàng nói với trẫm nàng vĩnh viễn thích trẫm, đời này chỉ ở bên cạnh trẫm.”

Lời ngon tiếng ngọt vẫn quanh quẩn bên tai, chỉ là nàng cùng hắn đã ly tâm.

Nước mắt Ngu Hạ vẫn luôn chảy, nàng tiếp nhận bình an khấu trong tay Lưu Tứ.

Lúc ấy nàng là thật sự thích Lưu Tứ. Ngu Hạ yêu cầu một tình yêu ấm áp lại bao dung, Lưu Tứ lúc trước tốt với nàng như vậy, nàng nghĩ lầm đây là chân thật, tình cảm như vậy giống như là một viên hoa quả xinh đẹp, lúc bỏ vào miệng thật thơm, nhưng lúc nếm được mùi vị mới phát hiện, hóa ra đây là một quả có độc.

Ngu Hạ nói: “Lúc trước ngươi gạt ta, ta cũng là bị ngươi gạt.”

Nàng ném cái bình an khấu vào hồ nước: “Lưu Tứ, nếu ta đã nhớ rõ hết tất cả, ta liền không nên thích ngươi.”

Lưu Tứ nắm lấy bả vai Ngu Hạ, ngăn chặn cánh môi nàng, Ngu Hạ giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn là bị Lưu Tứ hôn đến hít thở không thông.

Không khí bị hắn đoạt lấy, hết thảy đều bị hắn đoạt lấy, Ngu Hạ cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu óc choáng váng một mảnh, tới khi nàng phản ứng lại Lưu Tứ đã nhảy vào hồ nước.

Hồ Thái Dịch thường xuyên truyền ra tin cung nữ chết đuối, đủ thấy được có bao nhiêu sâu, sắc mặt Ngu Hạ biến đổi “Bệ hạ!”

Đã là chạng vạng, trên mặt nước một vòng một vòng gợn sóng, cái bình an khấu kia thật sự quá nhỏ, ném ở trong nước rất khó tìm được, huống hồ đáy nước còn đen như vậy.

Trái tim Ngu Hạ hung hăng bị nhéo một cái, nàng hô: “Người tới! Bệ hạ rơi xuống nước!”

Lúc này xung quanh cũng không có cung nhân, một người cũng không có, mặt nước lại dần dần yên tĩnh lại, Lưu Tứ một chút giãy giụa cũng không có.

Ngu Hạ cởi áo ngoài, cũng nhảy vào trong nước.

Lưu Tứ hoàn toàn không nghĩ tới Ngu Hạ cũng sẽ nhảy vào, hắn vốn dĩ muốn dọa nàng một chút, không nghĩ tới nàng ngược lại nhảy xuống nước dọa hắn.

Hắn kéo Ngu Hạ lên bờ.

Cả người Ngu Hạ ướt dầm dề, vẫn luôn ho khan không ngừng, Lưu Tứ ôm nàng trở về tẩm cung.

Tử Thần Điện nháy mắt lại vội lên, vẫn luôn vội đến nửa đêm, Ngu Hạ bị rót một chén nước thuốc, Lưu Tứ chọc chọc cái trán nàng: “Có phải nàng ngốc hay không, cho dù trẫm thật sự chết đuối nàng có thể cứu ta sao?”

Ngu Hạ vẫn luôn khóc, vành mắt đỏ hồng. Lưu Tứ thật sự đau lòng, đem nàng ôm vào lòng, hôn hôn cái trán nàng: “Xin lỗi, là trẫm sai rồi, trẫm không nên khi dễ nàng.”

Ngón tay nàng gắt gao nắm Lưu Tứ, trong lòng Ngu Hạ ngũ vị tạp trần, bản thân nàng cũng rất khó miêu tả, nàng đến tột cùng có tâm tình gì.

Lưu Tứ nói: “Trẫm không tìm được bình an khấu, trẫm ngày mai sẽ tìm nó ra, Ngọc Chân, những thứ nàng đưa trẫm đều quý trọng nó.”

Một khắc nhìn thấy Ngu Hạ đem bình an khấu ném văng ra kia, Lưu Tứ thật sự tuyệt vọng, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể một lần nữa có được trái tim Ngu Hạ. Thẳng đến thấy Ngu Hạ lo lắng cho hắn, Lưu Tứ mới hiểu được nàng chỉ là khẩu thị tâm phi.

Là hắn quá ngốc, mỗi lần cũng không biết nên vãn hồi như thế nào.

Ngu Hạ chôn mặt vào ngực Lưu Tứ, Lưu Tứ vài tháng không có cùng Ngu Hạ tiếp xúc thân mật, đột nhiên chạm vào thân thể ấm áp của nàng, rất nhiều ký ức hiện lên trong lòng, hắn cắn môi Ngu Hạ, đem nàng ôm lên, đặt ở trong lòng mình.

Triền miên nửa buổi tối, Lưu Tứ hôn hôn gương mặt Ngu Hạ: “Ngọc Chân, có phải nàng đã tha thứ cho trẫm?”

Ngu Hạ không nói gì.

Ban đêm im ắng.

Lưu Tứ lại ôn nhu thâm nhập, trái tim Ngu Hạ bị hắn làm cho rung động. Nàng vốn tưởng nàng khả năng vĩnh viễn đều làm không thể nhìn nhận tình cảm của bản thân, nàng vẫn là thực thích Lưu Tứ.

Loại thích này quá mức phức tạp, nhưng mà mặc kệ như thế nào, thích một người so với căm hận một người thì vui sướng hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment