Bạo Quân Độc Sủng

Chương 122

Dưới chân nặng tựa ngàn cân vậy, mỗi bước hắn đi tới nhìn lên đôi môi trắng bệch của cô gái, xương cốt đau nhức, lệ dâng lên khoé mắt.

Từ thái y nói thêm, “Nếu hoàng quý phi qua được đêm nay, thì còn có đường sống sót”

“Cả bệ hạ cũng định dụ rắn ra khỏi hang rồi, muốn bắt được kẻ chủ mưu mưu hại hoàng quý phi, cũng không chắc sẽ biếm nàng ấy tới chỗ tạp dịch đâu” Thẩm Chiêu nói đau đớn kịch liệt, “Kết quả thế này, bệ hạ vừa lòng rồi chứ?”

“Tim trẫm đau quá” Sở Minh Phong vẫn không nhúc nhích, cả người lạnh cứng như băng.

“Bệ hạ chưa từng nghĩ tới hậu quả ư?”

“Đã nghĩ đến”

“Nếu Hoàng quý phi không cứu sống được, ngay cả có bắt được chủ mưu, lại còn tác dụng gì nữa chứ?” Thẩm Chiêu vừa buồn vừa giận nói.

“Trẫm cũng hối hận quá” Sở Minh Phong nói đầy bi thương.

Hắn kinh ngạc thấy Thẩm Chiêu thật khí phách. Thân là thần tử, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Chiêu dùng giọng này nói với mình, cũng là lần đầu tiên chất vấn mình, lần đầu tiên lấy hạ phạm thượng.

Thẩm Chiêu à Thẩm Chiêu, ngươi không muốn biểu lộ ra sự để ý, sốt ruột của ngươi với Vũ Nhi, hay là gặp phải đại loạn mới quyết không che giấu cảm xúc nữa hả?

Giọng Thẩm Chiêu càng ngày càng tức giận, “Bệ hạ cũng biết đó, Vũ Nhi ở chỗ tạp dịch ăn khổ thế nào rồi? Bệ hạ lại cũng biết, mấy ngày trước Vũ Nhi suýt chết không?”

Sở Minh Phong biết nhưng mà chẳng nói lại được gì. Từ Thái y thấy có vẻ như không đúng, kéo ống tay áo Thẩm Chiêu, “Hoàng quý phi hôn mê bất tỉnh, việc cấp bách là nghĩ cách giải độc cho hoàng quý phi”

Đối với lời khuyên của ông, họ làm như không nghe thấy, bốn mắt nhìn nhau trừng trừng như băng với lửa, không cam lòng yếu thế. Thẩm Chiêu là thần tử, nhìn thẳng Quân Thượng như thế là đại bất kính.

NHưng mà hắn cũng không muốn che giấu cảm xúc nữa, không muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa, không muốn nhìn trên nhìn dưới nữa… Vũ Nhi sống chết không rõ, hắn muốn tuỳ hứng một trận, dẫn tới bộc phát một lần, phun ra toàn bộ oán khí và hờn dỗi trong lòng.

“Bệ hạ có định đem nàng bức chết không? Bệ hạ có từng nghĩ tới cảm thụ của nàng ấy không?” Hắn ép hỏi, đã hoàn toàn quên mất quân thần chi lễ.

“Trẫm sao lại bức chết nàng ấy chứ? TRẫm làm vậy là có lý riêng của trẫm, không cần ngươi xen vào! Ngươi không phải ngày nào cũng tới chỗ tạp dịch thăm nàng, bảo vệ nàng ấy sao? Sao thế nào mà không phát hiện ra đồ ăn, thức uống của nàng ấy bị người ta bỏ độc chứ hả?”

Mày Sở Minh Phong dướn cao, vốn chột dạ, thấy thái độ hắn ác liệt như thế thì lửa giận ngập não. Thẩm Chiêu nói giận dữ, “Đem hung đồ ra công lý còn có cách khác, sao bệ hạ không lấy Vũ Nhi làm đầu hả? Giờ Vũ Nhi sống chết chưa rõ, hung thủ thì ở đâu?”

Giờ quân thần cùng tranh chấp mặt đỏ tai hồng, hơn nữa lại vì một cô gái, còn ra thể thống gì nữa? Thái y viện nhiều người lắm miệng, chỉ một lúc mà truyền ra ngoài là thật sự. Từ thái y vội vã bảo, “BỆ hạ, vi thần đã nghĩ ra một cách giải độc ạ”

Quả nhiên chiêu này có hiệu quả nhanh chóng, họ không còn ầm ỹ nữa, cùng đồng loạt nhìn ông, hỏi ông có biện pháp gì.

Ông giả vờ giả vịt suy nghĩ chút, viết ra phượng thuốc, bảo Thẩm Chiêu đi sắc thuốc. Sau khi Thẩm Chiêu rời đi, cơn giận của Sở Minh Phong còn sót lại chưa tan, “Thẩm Chiêu này càng ngày càng chẳng coi trẫm ra gì rồi”

“Bệ hạ bớt giận, Thẩm đại nhân cũng do là quan tâm quá sẽ bị loạn đó ạ” Nói ra lời này từ thái y mới ý thức được là nói sai, lấy tay bịt miệng lại.

“Vậy hắn cũng đừng có lấy hạ phạm thượng chứ!” Sở Minh Phong tức giận hừ một cái. Tống Vân tiến vào, rồi thi lễ, “Bệ hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ thiếu có gió đông thôi ạ”

Sở Minh Phong gật đầu, “Vũ Nhi vẫn chưa tỉnh, ngay mai tái thẩm”

Tống Vân hỏi, “Bệ hạ có ở lại Thái y viện ngủ không ạ?”

Sở Minh Phong phân phó, “Ngươi đi ngự thiện phòng, trẫm và Từ thái y muốn ăn cháo lúa mạch, cứ làm nhiều chút” Tống Vân lĩnh chỉ đi, Từ thái y nghĩ, bệ hạ đã quyết định nghỉ trông đêm nay tại chỗ này rồi.

****

Diệp Vũ còn hơi thở cuối cùng, dùng nhân sâm tốt nhất trong cung để duy trì, cứ mỗi nửa canh giờ, Từ thái y lại tới bắt mạch cho nàng, khám bệnh một lần.

Giờ Tý trôi qua…. Giờ Sửu trôi qua…

Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu ngồi trên ghế, trên người khoác áo choàng, gục đầu, đang ngủ. Từ thái y nhắm chợp mắt chút, đang nghĩ ra cách giải độc tố rõ nhất. Nhưng nghĩ nát cả óc mà cũng chẳng nghĩ ra cách nào.

Dưới ánh nến thiêu đốt, rồi tàn dần. Hình như có một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào, ánh nến nhảy nhót mấy cái, rồi càng ngày càng tối, càng ngày càng tối, giống như có kẻ thổi tắt nến vậy. Ông trợn mạnh mắt, vội vã đi ra ngoài.

Hai người đang mê man thì bị tiếng động làm bừng tỉnh, cùng mơ màng nhìn lẫn nhau một cái, sau đó thì tỉnh táo hẳn, vội vã chạy tới bên giường xem nàng đã tỉnh hay chưa. Nhưng mà Diệp Vũ vẫn ngủ say như chết. Họ cùng thở dài, sắc mặt nặng nề.

Từ thái y lật mấy quyển sách lên, mới tìm ra được quyển cần tìm, lật xem rất nhanh. Bỗng nhiên ông như tìm ra được cái cần tìm, vui mừng quá mức, vội vã y theo như trên sách bốc thuốc, sau đó đi nhóm lửa sắc thuốc…

Ép buộc chừng nửa canh giờ, Diệp Vũ cũng uống xong chén thuốc đen sì. Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu không biết thuốc lần này có cho nàng tỉnh lại nữa không, cùng hướng lên trời cầu nguyện, cầu trời xanh thương xót.

Bỗng Sở Minh Phong ôm lấy nàng, Từ Thái y và Thẩm Chiêu hỏi hắn định làm gì, hắn không đáp lại, chỉ ôm chặt lấy nàng, hai má dán sát má nàng.

Thẩm Chiêu cứ ngây ngốc nhìn, biết bệ hạ lo lắng nàng rốt cuộc có tỉnh lại hay không nữa nên mới ôm lấy nàng. Nếu có thể được, hắn cũng nguyện ôm nàng, không cho nàng rời đi, không cho thân thể nàng chết dần biến thành lạnh băng.

“Vũ Nhi à, trẫm van cầu nàng, mau tỉnh lại đi, có được không?” Giọng Sở Minh Phong ướt sũng nước mắt đau thương và bi thống.

“Chỉ cần nàng tỉnh lại, trẫm đều theo ý nàng…. Nàng muốn thế nào thì cứ làm y thế…”

Mày cau chặt lại, lông mi cong dài trùm hết mắt hắn, hai hàng lệ chảy xuống. Thẩm Chiêu động lòng, bệ hạ thế mà rơi lệ vì nàng.

Nam nhi cao bảy thước, thiên tử tôn sư, nhưng lại rơi lệ vì phụ nữ, có thể thấy bệ hạ đã có tình cảm rất sâu. Từ thái y khuyên bệ hạ buông nàng xuống, nhưng hắn không chịu, vẫn cứ ôm lấy nàng.

Chẳng bao lâu ngón trỏ Diệp Vũ khẽ động, họ cũng không phát hiện ra, cho đến khi mày nàng nhíu lại, khẽ hừ một tiếng, họ mới nghe thấy. Sở Minh Phong buông nàng ra, vừa mừng vừa sợ gọi nàng.

Nàng hơi hé mắt, cảm giác như đã ngủ rất lâu rất lâu, mí mặt rất nặng, ngực như bị một khối đá lớn đè nặng, thở không nổi, tạng phủ đau âm ỉ. Mắt thấy Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu đều ở trước giường, trên mặt nở nụ cười sung sướng, nàng như có vẻ lọt vào trong sương mù.

Từ thái y bắt mạch cho nàng, cười bảo, ‘Cám ơn trời đất, bệ hạ, hoàng quý phi cuối cùng cũng từ Quỷ Môn quan trở lại rồi”

“Thật sao?” Sở Minh Phong vui quá không kìm nén được, vui vẻ cầm tay nàng, “Vũ Nhi, Diêm Vương địa phủ nói nàng dương thọ chưa hết, sẽ không nhận nàng nữa”

“Đây là sao?” Nàng lạnh nhạt rút tay về, phát hiện sương phòng này không phải phòng chỗ tạp dịch.

“Nơi này là Thái Y viện” Mặt hắn cứng đờ, lại bởi vì quá vui sướng mà không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.

“Từ đại nhân, hoàng quý phi uống chén thuốc kia thì mới tỉnh, thật thần kỳ quá” Thẩm Chiêu bất giác bội phục y thuật của Từ thái y.

“Đây là canh hồi hồn” Từ thái y giương mày dướn mặt cười, ra vẻ thần bí.

“Trong cơ thể vũ Nhi vẫn còn có độc nữa sao?” Sở Minh Phong cười hỏi. Bỗng Diệp Vũ cong cả người lại, nôn ra một ngụm máu tím đen. Thẩm Chiêu vội vã bưng một ly trà nóng tới, để cho nàng súc miệng. Từ thái y cười ha hả bảo, “Lần này phun ra máu độc, độc trong cơ thể hoàng quý phi cũng gần như không còn, lại uống thêm ba chén nữa thì khỏi”

Bốn người cùng nhìn nhau cười cười. Thẩm Chiêu cười tán, “Từ đại nhân có thể nói là thần y đương thời”

Từ thái y xua tay ngượng ngùng, “Qua một nửa thời gian nữa thì trời đã sáng, Thẩm đại nhân, hay là đến phòng ta nghỉ một chút đi”

Thẩm Chiêu hiểu ý, ánh mắt đảo qua Diệp Vũ và bệ hạ, gật đầu đồng ý. Sau khi họ rời đi, Diệp Vũ nằm xuống, thấy Spr Minh Phong cởi áo, cau mày bảo, “Bệ hạ nên về điện Trừng Tâm đi ngủ đi”

“Trẫm bị ép đã quá nửa đêm rồi, lại vừa mệt vừa nhọc, mệt mỏi quá rồi” Hắn cởi nhanh y bào xuống.

“Không được lên!” Nàng hạ giọng quát, tuy giọng rất mỏng, những vẫn kiên quyết cự tuyệt.

“Vũ Nhi….. “ Hắn run run, “Nàng cứ mặc trẫm bị đông lạnh như vậy sao?”

“Bên cạnh có sương phòng, bệ hạ nên tới phòng bên cạnh đi ngủ đi” Nàng nói phụng phịu, cho dù chân tay mệt mỏi, cũng muốn ngăn cản hắn đi lên.

Sở Minh Phong nhìn nàng, có chút vô tội, có chút đáng thương, có chút khẩn cầu, Diệp Vũ cường ngạnh trừng hắn, chỉ là không mềm lòng, kiên quyết, cứ mặc hắn đứng chịu đông lạnh vậy.

Giằng co một hồi, lòng nàng dần mềm lại, nghĩ cách phải làm sao đây? Hắn nhận thấy nàng mềm lòng, không nói hai lời nhảy lên giường, chui vào trong chăn, ôm lấy nàng.

“Bỏ móng vuốt của ngươi ra ngay!” Diệp Vũ quát khẽ.

“Ah” Hắn ngoan ngoãn buông tay.

“Lùi ra!”

“Ah”

“Lùi ra sau một chút nữa!”

“Lùi ra thêm chút nữa thì ngã đó” Sở Minh Phong cười hề hề trông đáng thương.

“Ngã xuống là tốt nhất !” Nàng nói hung tợn.

“Nương tử ý chí sắt đá làm sao!” Hắn kháng nghị yếu ớt.

“Ta có thể dành nửa chiếc giường cho ngươi, nhưng cấm không được chạm vào ta!” Diệp Vũ bá đạo hạ lệnh.

“Trẫm tuân chỉ” Hắn đáp ứng sảng khoái. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lùi lại sang một bên. Hai người cùng nằm song song, phân chia rõ ràng, nàng trẫm tĩnh lại, rồi nhanh chóng tiến vào ngủ say.

Sở Minh Phong khó có thể ngủ say. Cô gái âu yếm gần ngay trước mắt, lại không thể đụng vào, không thể âu yếm, chẳng có thiên lý tý nào. Nhưng mà ai bảo hắn đã làm sai chứ? Hắn chỉ có thể giải khát trong mơ thôi.

Mấy ngày nay, hắn chịu đựng sự tưởng nhớ cuồng nhiệt, chịu đựng sự lo lắng khát cầu, chờ mà, hầm nào, cuối cùng cũng đợi cho tới tối nay, cũng có kết quả thế này: nàng cự tuyệt hắn ra ngoài ngàn dặm.

Đau đớn, yêu thương cắn sạch tim hắn, tóm lại hắn đã để mặc cho lửa tình trêu chọc, ôm nàng say ngủ vào trong lòng. Gần như là ôm nhau cùng ngủ. Ngủ gần một canh giờ hắn mới dậy đi vào triều sớm.

Diệp Vũ ngủ khá lâu, mới được Từ thái y đánh thức, bảo nàng uống thuốc. Sau khi uống thuốc, Tống Vân tới thỉnh giá, bảo bệ hạ đang ở đại đường phía trước, đang thẩm vấn phạm nhân.

*****

Diệp Vũ vẫn còn rất suy yếu, ngồi trên ghế, hai cung nhân đỡ nàng đi vào đại đường. Sở Minh Phong, Thẩm Chiêu đều có mặt, Văn Quý phi cũng có đó, ngoài ra còn có thái y của Thái Y viện và cung nhân nữa.

Nàng nhìn Văn Quý phi, thầm nghĩ, lần trúng độc này Văn Quý phi là chủ mưu sao?

Văn hiểu Lộ mặc cung trang màu xanh ngọc, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt đông lạnh. Thấy Diệp Vũ được đỡ đi ra, khoé miệng ả ta khẽ cong lên, đôi mắt đẹp toé tia lạnh lẽo.

Ả biết hôm qua Diệp Vũ bị trúng độc, được đưa đến Thái Y viện, Từ thái y cứu một đêm, bệ hạ cũng đã đợi ở Thái y viện một đêm. Vốn ả nghĩ đến chuyện bệ hạ đem biếm Diệp Vũ tới nơi tạp dịch, là vì tâm tư đã phai nhạt với Diệp Vũ rồi, đoán chừng thời kỳ tới sẽ không còn sủng ái Diệp Vũ như vậy nữa. Như thế xem ra, bệ hạ không những giảm bớt tâm tư với Diệp Vũ mà ngược lại còn nặng tình hơn trước.

Diệp Vũ không rõ, thẩm vấn phạm nhân vì sao lại ở Thái y viện chứ? Tống Vân liếc mắt nhìn bệ hạ một cái, nhận được chỉ thị của bệ hạ, nói luôn, “Bệ hạ, tất cả mọi người liên qua đều đang đợi ở hầu ở bên ngoài điện ạ”

“Truyền” Giọng Sở Minh Phong lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Vũ ấm áp triền miên.

“Bệ hạ thẩm vấn phạm nhân, vì sao lại truyền nô tì tới ạ/” Văn Hiểu Lộ cười hỏi, thấy bệ hạ nhìn Diệp Vũ với ánh mắt miên man như thế, bất giác nắm chặt tay lại.

“Sẽ biết ngay thôi” Hắn lạnh giọng nói.

Một lát sau, một công công dẫn một nam một nữ tiến vào. Một nam môt nữ này quỳ trên mặt đất, cúi đầu, hai tay bị trói lại.

Tống Vân quát, “Ngự tiền nói dối là khi quân phạm thượng. Các ngươi cứ nói hết sạch ra, lấy công chuộc tội, nếu không thì chém cả nhà”

Từ thái y nhận ra người nam kia nói, “Hắn không phải là Tiểu An tử ngự hiệu thuốc chuyên sắc thuốc, đưa thuốc đó sao?”

Nam tử nói, “BẨm bệ hạ…. Nô tài là Tiểu An Tử ngự hiệu thuốc, phụ trách việc sắc thuốc và đưa thuốc… Đã nhiều ngày nay, ngày nào Từ đại nhân cũng lấy một gói thuốc phong hàn đưa cho nô tài sắc, còn dặn nô tài phải thật cẩn thận, nếu sai một ly sẽ mất đầu như chơi… Nô tài không dám chậm trễ, đúng hạn sắc thuốc, sắc xong rồi thì lập tức đưa ngay tới chỗ tạp dịch….”

Mày kiếm Sở Minh Phong khẽ nhúc nhích, “Trên đường đưa thuốc có gặp ai không?”

Tiểu An Tử đáp, “Nô tài đồ kinh Thính phong các, lúc chạng vạng có gặp Tiểu Linh ở Thính Phong các ạ” Hắn chỉ cung nữ bên cạnh lại nói tiếp, “Nàng nói nàng ấy là Tiểu Linh. Nàng bảo với nô tài, cố ý đợi nô tài ở Thính Phong các, tới tận lúc hoàng hôn cùng tán gẫu với nô tài, ngắm tịch dương”

“Còn có việc này nữa sao/” Sở Minh Phong hỏi sẵng, là hỏi cung nữ Tiểu Linh.

“Bẩm bệ hạ… Đúng là có chuyện này ạ…..” Tiểu Linh run rẩy kịch liệt, khớp hàm rung lạch cạch, nói lắp bắp.

“Vẫn còn không chịu nói thật?” Tống Vân lớn tiếng quát.

Văn Hiểu Lộ có dự cảm không ổn, cuối cùng đã biết vì sao bệ hạ lại cho truyền mình tới Thái y viện rồi.

Từ lúc Tiểu Linh bước vào, ả đã nhận ra Tiểu Linh. Tiểu Linh là cung nữ điện Phượng Tê, tuy không gần gũi hầu hạ ả, nhưng Linh nhi thường xuyên kéo Tiểu Linh làm việc, rất có tài. Chẳng lẽ Tiểu Linh và án Diệp Vũ trúng độc là có liên quan tới nhau ư?

Tiểu Linh hoảng sợ run lên, “Bẩm bệ hạ, nô tỳ chỉ là ở Thính phong các cùng trò chuyện việc nhà với Tiểu An Tử thôi, không có chuyện gì khác…. Nô tì biết, cung nữ và công công qua lại với nhau là tội chết…. Nô tì biết tội rồi, nô tì đáng chết…”

“Người đâu, đại hình! Bấm ngón tay, ngón chân ả ta!” Sở Minh Phong sắc mặt tối sầm lại.

“Nô tì xin khai….nô tì xin khai…” Ả ta sợ tới mức mặt trắng bệch, “Nô tì chính là phụng mệnh làm việc…. Nô tì và Tiểu An Tử là đồng hương, biết Tiểu An Tử có tâm tư khác với nô tì…. TRưa nào, vào giờ Dậu, Tiểu An Tử cũng mang thuốc tới chỗ tạp dịch, giờ Dậu, nô tì cố ý chờ Tiểu An tử ở Thính Phong các. Nô tì mang chút xíu độc ở móng tay, thừa lúc tiểu an Tử không chú ý, sẽ thả ngón tay có kịch độc xuống chén thuốc… Bệ hạ minh giám, nô tì chỉ phụng mệnh làm việc thôi…. Nô tì dù có trăm ngàn lá gan cũng không dám mưu hại người khác mà…”

“Kịch độc Theo lời ngươi nói, có phải là Hoa Hồng Tuý không?” Tống Vân quát hỏi.

“Là Hoa Hồng Tuý ạ” Tiểu Linh co rúm người lại.

“Ai sai người bỏ kịch độc vào trong chén thuốc?” Sở Minh Phong chẳng chút để ý, giọng lạnh băng tới cực điểm.

Tiểu Linh định nói lại thôi, cuối cùng cũng nói ra kẻ chủ mưu, “Là…Là….Quý phi ạ…”

Văn Hiểu Lộ biến sắc, tức giận, “Ngươi nói láo!” Ả ta bước nhanh tới, nói bi phẫn, “Bệ hạ, con tiện tỳ này vu oan cho nô tì, nô tì không sai ả hạ độc, xin bệ hạ minh giám” Sở Minh Phong nói lạnh lẽo, “Trẫm dĩ nhiên là rõ, cũng sẽ không làm oan cho người khác”

Diệp Vũ nhìn cảnh này lạnh lẽo bình thản, hôm nay, Sở Minh Phong quyết ý báo thù rửa hận cho mình sao? Quả nhiên là Văn quý phi hạ độc thủ ư?

Văn Hiểu Lộ căm tức nhìn Tiểu Linh, nói lạnh lùng, ‘Tiện tì, bản cung không sai ngươi hạ độc… Bản cung đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại hãm hại bản cung chứ? Là ai sai ngươi vu hãm bản cung? Nói!”

Tiểu Linh bị bộ dạng hung ác của ả làm cho sợ hãi co rúm lại, “Quý phi, là ngài sai nô tì làm vậy….. Nô tì có gan thỏ, sao dám mưu hại người khác chứ ạ? Nô tì ngu như lợn, sao lại nghĩ ra cách hạ độc như thế chứ ạ?”

Tống Vân nói, “Bệ hạ, Hoa Hồng tuý là loại độc đứng đầu bảng ba loại kịch độc của Tây Vực, còn quý hơn cả nhân sâm vương, Tiểu Linh chỉ là cung tì đê tiện, lấy Hoa Hồng Tuý từ đâu chứ?”

Từ thái y gật đầu nói, “Hoa hồng tuý là kịch độc đầu bảng, trong kinh có bán loại dược liệu kịch độc hiếm này không hẳn là không có. Cho dù cung nhân có tiền mua cũng mua không được”

Tiểu Linh dập đầu, khóc cầu xin, “Xin bệ hạ minh giám, nô tì phụng lệnh quý phi hạ độc, nô tì đáng tội chết… Nô tì khẩn cẩu bệ hạ bỏ qua cho người nhà nô tì đi ạ…”

“Bệ hạ…” Văn Hiểu Lộ quỳ mạnh xuống đất, đôi mắt đẹp loé lên chút hoảng sợ, nói bi thương, “Nô tì xin thề với thiên tuế, nô tì không có sai cung nhân hạ độc…. Nhất định là có kẻ khác sai ả ta hạ độc, bảo ả nói xấu nô tì…Xin bệ hạ nắm rõ…”

“Đúng vậy không?” Sở Minh Phong thái độ nhàn nhã nói, “Nàng ta là cung tì điện Phượng Tê, không nghe lời ngươi làm việc, thì nghe ai hả? Chẳng lẽ nghe lệnh một phi tần khác tới vu hãm ngươi sao?”

“Đúng, nhất định là phi tần khác đã mua chuộc Tiểu Linh, bảo Tiểu Linh hạ độc, vu hãm cho nô tì….” Ả ta giật mình hiểu ra nói, “Bệ hạ, mua chuộc cung tỳ, vu oan hãm hại, chuyện này không phải là không có khả năng ạ”

“Theo ý ngươi, là ai mua chuộc Tiểu Linh hả? Là ai vu hãm cho ngươi?” Hắn có vẻ hưng phấn hỏi tiếp.

Ả ta túm lấy cổ tay Tiểu Linh, đôi mắt đẹp mở to, lớn tiếng hỏi, “Tiện tỳ! Baả cung chưa bao giờ sai ngươi hạ độc hại người, là ai muốn người vu hãm bản cung? Nói!”

Tiểu Linh kinh sợ mãi, môi run rẩy, lông mi cũng run rẩy, “Quý phi, là ngài sai nô tì hạ độc… Tuy ngài đỗi đãi nô tì không tệ, nhưng mà hạ độc hại người là tội chết… Giờ chuyện đã bại, nô tì có ăn gan hùm gan báo cũng không dám giấu… Đây chính là tội chết khi quân ạ…”

Văn Hiểu Lộ quát to đánh thép, ‘BẢn cung nói cho ngươi biết, tưởng nói xấu bản cung à, không dễ vậy đâu! Nếu không nói, bản cung chém ngươi thành trăm mảnh, người nhà ngươi cũng sẽ bị liên luỵ, trở thành cô hồn dã quỷ!”

Tiểu Linh khóc nói, “Xin bệ hạ minh giám… Lúc đầu nô tì không dám hạ độc, quý phi lấy tánh mạnh người nhà nô tì ra uy hiếp nô tì… Nếu nô tì không thuận theo lời quý phi sai làm, quý phi sẽ gây bất lợi với người nhà nô tì….”

“Nói vớ vẩn! Bản cung không có uy hiếp ngươi!” Văn Hiểu Lộ căm giận nói, chuyển sang Sở Minh Phong, “Bệ hạ, ả ta ngậm máu phun người, nô tì không có sai ả hạ độc, không có lấy tánh mạng người nhà của ả ra uy hiếp ả, xin bệ hạ minh giám cho…”

“Ái phi và cung tì cứ cãi nhau vậy, trẫm cũng thấy thật khó, hay là cứ thẩm vấn tiếp đi” Sở Minh Phong mắt lạnh băng không chớp, nhìn về phía Tống Vân.

Tống Vân phất tay ý bảo tiểu công công đứng ở cửa, tiểu công công lập tức đi nhanh ra ngoài, một lát sau mang hai cung nhân vào. Tống Vân giới thiệu nói một người là kẻ quét chỗ công công, còn một người là cung nữ Tiểu Đào của điện Phượng Tê.

Tiểu Đào chẳng chút hoang mang nói, “BẨm bệ hạ, lúc trước nô tì phụng dưỡng ở điện Phượng Tê, có phụ trách việc quét tước trong ngoài điện. Sau khi quý phi xẩy thai, nô tì bị an bài tới quét ở điện Không, Hạnh nhi, Tiểu Nhu và nô tỳ ở cùng nhau ạ”

Tống Vân lại nói xen vào, ‘Bệ hạ, Hạnh Nhi và Tiểu Nhu phụ trách chuyện giặt dũ chăn đệm, màn chiếu của điện Phượng Tê, quý phi xẩy thai không lâu thì đã chết đột ngột đó ạ”

Thẩm Chiêu nói lãng bãng, “BỆ hạ, thần kiểm tra chuyện thực hư qua thi thể của cung nữ Hạnh nhi, Tiểu Nhu. Hai người này không phải là chết đột ngột mà là do bị sát hại. Huyệt sau gáy các nàng ấy đã bị người ta đâm vào một cây ngân châm mảnh dài”

Từ thái y nói thêm vào, ‘Ngân châm đâm vào huyệt phong phủ, đâm hết cả châm, chắc chắn là chết không thể nghi ngờ”

Tống Vân nói với Tiểu Đào, “Ngươi đã thấy cái gì, cứ bẩm báo cho rõ”

“Bẩm bệ hạ, ngày ấy, nô tì bị nhiễm phong hàn, đầu váng mắt hoa, mời nghỉ tạm trong phòng” Thần thái Tiểu Đào có chút thong dong, “Nô tì ngủ chừng một canh giờ, miệng đắng lưỡi khô, đứng lên uống trà. Đúng lúc đó, nô tì thấy Linh Nhi cô cô đi qua trước cửa, vào phòng bên cạnh. HẠnh Nhi và Tiểu Nhu ở ngay phòng bên cạnh nô tì, sau khi nô tì uống trà xong định ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng động lớn ở phòng bên, như là tiếng ghế đổ xuống đất vậy. Nô tì cảm thấy kỳ lạ, mới đứng dậy, định ra xem có chuyện gì xảy ra. vừa định mở cửa, nô tì nhìn thấy LInh Nhi cô cô đi qua cửa sổ. Đợi nàng ấy đi xa rồi, nô tì nhìn Hạnh Nhi và Tiểu Nhu thì không ngờ các nàng ấy đã tắt thở rồi ạ”

“Lúc trước thẩm vấn ngươi, vì sao ngươi lại giấu diếm?” Tống Vân hỏi.

“Tống công công, lúc trước nô tỳ bệnh phong hàn chưa khỏi hẳn, lại bị bệnh mơ hồ, sợ nói ra tình hình thực tế sẽ bị hoạ sát thân, nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện mới giấu diếm chân tướng ạ” Tiểu Đào nói, ‘Nếu bệ hạ không tin, xin mời Linh Nhi cô cô ra nói cùng nô tì”

Lát sau, Linh Nhi tiến vào, quỳ xuống hành lễ. Thẩm vấn đến đây, Văn Hiểu Lộ lại không rõ tâm tư bệ hạ, vậy thì ngu lắm. Diệp Vũ vừa mới cứu sống, bệ hạ đã khẩn cấp tính sổ rồi. Nghĩ đến đây ả ta nghiến răng trèo trẹo, nhìn về phía thị tì thân cận Linh Nhi thêm sâu, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng ta, cấm không được nói lung tung.
Bình Luận (0)
Comment