Bạo Quân Độc Sủng

Chương 187

Đối diện một lúc lâu, nàng vẫn tránh mà tránh không được, cắn răng trừng hắn, tức giận ngập mắt. Thác Bạt Hoằng túm chặt lấy gáy nàng, lấy tốc độ sét đánh đáp úp về phía môi nàng. Nàng lập tức né tránh, lại không động đậy được, môi đã bị hắn tóm gọn, nàng hung hắn cán xuống. Hắn cũng không lùi mà tiến tới, chẳng để ý tới cơn đau và máu, cứ hôn quyện lấy môi nàng. Nàng phản kháng kịch liệt, cứ như một người điên vậy cố ý ngăn cản sự xâm nhập của hắn.

Chỉ trong nửa khắc, hắn tấn công không được, chỉ có thể hôn được lên môi bên ngoài, mang theo sự ngoan cường.

Nàng cảm thấy như bị dao cắt vậy, đau tới mức chân tay trói chặt, máu tanh tràn ngập miệng. Định ngăn lại cũng không ngăn được sự bá đạo của hắn. Mãi lâu sau, Thác Bạt Hoằng mới buông nàng ra, lệ khí ngập mắt, “Đây mới là từng phạt nhỏ thôi”

Diệp Vũ hận giơ tay lại bị hắn túm chặt.

“Ta đã làm theo ý ngươi ẩn nấp bên cạnh phụ hoàng ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa ghả? Ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy chứ?” Nàng tức rồi, rút tay ra thật sự muốn đấm một phát mạnh lên đầu hắn.

“Nữ nhân của ta, chọc giận ta sẽ có kết cục như vậy” Bàn tay to của hắn túm sau gáy nàng, dễ dàng kéo nàng lại gần, “Nếu có lần sau, sẽ không chỉ có thế đâu”

“Ta không phải nữ nhân của ngươi!” Nàng rống lên, để ý tới hai mắt đục ngầu của hắn.

“Sở Minh Phong giờ đã nghèo túng lắm rồi, nàng thế mà dám không xa không rời với hắn! Ta nên nói nàng ngu hay ngốc đây nhỉ?” Thác Bạt Hoằng lấy tay khẽ vuốt hai má lạnh của nàng, “Nàng cho là hắn vẫn còn có thể về Sở quốc đoạt lại đế vị nữa sao? Ngươi cho là hắn còn có thể xoay chuyển được nữa sao?”

“Phong thủy thay nhau luân chuyển, cuộc đời có lúc này lúc khác, ngươi có thể đoán trc]sơ được sau này có chuyện gì xảy ra sao/” Diệp Vũ nói khinh bỉ.

Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời, chỉ hỏi, “Nàng nói đúng lắm, phong thủy thay phiên đổi. HẮn không cho được thứ nàng muốn, nàng cần mà ta có thể cho nàng được”

Nàng nở nụ cười tươi, cười đầy khiêu khích châm chọc, “Ngươi đã cho ta thấy ngươi là một kẻ cực kỳ cuồng vọng tự phụ rồi”

Thác BẠt Hoằng nhìn nàng nặng nề. Nàng mím môi hỏi, “Ngươi có biết ta nghĩ gì cần gì, nhu cầu gì không?”

Hắn gật đầu, tự tin chẳng gì sanh kịp, “Nàng là con gái của Diệp đại tướng quân Sở quốc, lại là công chúa Linh Tê của tiên hoàng Tần quốc, đương kim Tần hoàng cũng không sễ tha cho nàng. Nếu nàng lưu lạc nhân gian, chỉ e chẳng bao lâu nữa cũng chết mà thôi. Nếu như ở bên cạnh ta, TẦn Hoàng không dám động vào một sợi tóc của nàng”

Diệp Vũ hỏi ung dung, “Thật sao?”

“Tính nết nàng thế này, trên thế gian này chẳng có mấy ai có thể cho nàng cam nguyện cúi đầu”

“Lời Vương gia nói hay quá, thế gian chỉ có một người có thể khiến cho ta cam nguyện cúi đầu hạ hạ huynh ấy mà thôi”

“Người đó là ta”

“Vương gia biết rõ ta nói là ai mà, vì sao cứ phải lừa mình dối người chứ?” Nàng cười lạnh nhạt.

“Hôm nay trong lòng nàng chỉ có hắn, ngày mai trong lòng nàng chỉ có ta” Thác Bạt Hoằng nói chắc chắn, “Ta cũng không phải nói cuồng vọng gì đâu”

Nàng nói lạnh nhạt, “xin mỏi mắt mong chờ”

Thật không rõ, hắn dựa vào cái gì mà nhận định là mình sẽ thích hắn chứ nhỉ? Diệp Vũ nói lảng sang chuyện khác, “Hôm qua Hàn Vương bị áp giải ra kinh, Vương gia cảm thấy, hắn có an toàn tới Lương Châu không?”

Hắn nhìn ra phía trước, mắt lạnh lùng, “Cái này còn phải xem tạo hóa của hắn nữa”

Nàng không đoán được, lấy bản tính tâm địa ác độc của hắn, hắn có thể cho Hàn Vương sống khong nhỉ?

“Vương gia bố cục tinh diệu, ai cũng không thể tưởng nổi người đứng đằng sau thao túng tất cả không phải là Hàn Vương mà là Tề Vương đó”

“Nàng định nói gì?” Sắc mặt Thác Bạt Hoằng xầm xuống.

“Điện Hầu Hạ bị nổ, thực ra đều không phải là do Hàn Vương sai khiến, mà tên Tiểu Lâm Tử nào đó chỉ có chỉ chứng Hàn Vương mà thôi. Sau đó, ta đang nấu cháo ở phòng ăn nhỏ, có hai công công bắt ta lên đài Thanh Phong, đem treo ta giữa không trung. Chẳng bao lâu thì Hàn Vương tới, tiếp đó ngươi lại cùng phụ hoàng ngươi cũng tìm đến. Phụ hoàng ngươi thấy Hàn Vương đã ở đài Thanh Phong rồi, rất tin không nghi ngờ gì, nhận định Hàn Vương là kẻ hành thích vua đoạt vị, địa nghịc bất đạo, liền trừng phạt Hàn Vương ngay. Kết cục này được goi là “Gậy ông lại đập lưng ông” Tinh diệu tuyệt luân” Diệp Vũ cười nói. Liên hoàn kế tinh xảo này, nàng phải nghĩ mãi mới hiểu rõ được.

Hắn không phủ nhận cũng không thừa nhận, “Nàng có phải thấy bội phục lắm không?”

Nàng cười lạnh, “Bội phục, bội phục. Ta chỉ không rõ, vì sao ngươi lại sai hai công công kia trói ta trên đài Thanh Phong thôi? Vì sao Hàn Vương lại khéo thế mà tới đài Thanh Phong chứ?”

Thác Bạt Hoằng nhếch môi cười, “Chỉ bằng phong thư nhà của Tiểu Lâm Tử, e khó có thể khiến phụ hoàng tin Nhị hoàng huynh hành thích vua đọat vị được. Phụ hoàng đối với nàng không giống bình thường, Nhị hoàng huynh trói nàng lại, gây nguy hiểm tới tính mạng của nàng, chỉ có thế, phụ hoàng mới có thể sốt ruột, mới có thể tin nổ tung điện Hầu Hạ là do Nhị hoàng huynh làm chủ, mới có thể vì nàng mà trừng phạt Nhị hoàng huynh. Còn phần Nhị hoàng huynh xuất hiện ở đài Thanh Phong, cũng chẳng khó lắm, chỉ cần một cung nhân nói với hắn, thấy nàng bị công công bắt đi, đi về hướng đài Thanh Phong, thì hắn sẽ đi theo ngay”

“Nhưng mà dù Hàn Vương có xuất hiện ở đài Thanh Phong, phụ hoàng ngươi cũng không tất tin hắn là chủ mưu đâu”

“Cái này thì lại phải nhìn phụ hoàng có để ý, nóng ruột với nàng tới mức độ nào. Sự thật đã chứng minh, liên quan tới an nguy của nàng, hoặc là nàng đang ở trong hiểm cảnh, phụ hoàng mới mất bình tĩnh”

“Qua mấy ngày nữa, có lẽ phụ hoàng ngươi cũng cảm thấy chuyện này có điểm đáng ngờ rất mạnh, sẽ hoài nghi ngươi” Diệp Vũ hiểu ra, hắn lợi dụng Ngụy hoàng quan tâm với mình, sẽ phế bỏ Hàn Vương, không thể xoay người lại được nữa. “Ngươi không sợ phụ hoàng ngươi sẽ tính sổ sau sao?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Làm chuyện lớn, không thể có lòng dạ đàn bà, phải diệt trừ hậu hoạn”

Nàng biết, mấy ngày nữa, cung nhân liên tới án này, không phải mất tích thần bí thì cũng bị ném ra ngoài bãi tha ma. Dù có người định điều tra cũng không tra ra được hắn. Thác Bạt Hoằng mới thật tàn nhẫn làm sao.

***

Xe ngựa vào cửa cung, dừng lại ở một nơi hẻo lánh, Diệp Vũ thay xong quần áo ở trên xem chạy về tẩm phòng. Đẩy cửa phòng ra, thấy cảnh trước mắt, khiến nàng đứng ngơ ngác cả người. Ngụy hoàng thế như đang ngồi ở trong phòng, bên cạnh là An Thuận.

Toi rồi!

Nàng tâm niệm nghĩ nhiều cách, từ từ quỳ xuống, cố trấn định, “Nô tì bái kiến bệ hạ”

Khuôn mặt Ngụy hoàng lạnh lùng, đang chậm rãi uống trà, cũng không cho nàng đứng lên.

“Diệp Huyên to gan, đi đâu? Ngươi có biết bệ hạ đã đợi bao lâu rồi không?” An Thuận quat shoir.

“Bệ hạ, nô tì tiến cung tới nay đã được một thời gian rồi, lại vẫn chưa đi dạo ở hoàng cung lần nào. Hôm nay rảnh rỗi, nô tì liền nghĩ chẳng bằng đi dạo trong cung một vòng” Trong lúc nguy cấp, Diệp Vũ đành lấy cớ này, “Đã khiến bệ hạ phải đợi lâu, là lỗi của nô tì, nô tì xin nguyện lĩnh phạt ạ”

Ngụy hoàng cười to lên tiếng, ‘Ngươi nguyện lĩnh phạt, trẫm cũng còn chưa định phạt ngươi đâu kìa”

Nàng thở phào, nói hờn dỗi, “Hù chết nô tì rồi, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, thế mà dám dọa nô tí như thế”

Ông thấy biểu hiện nhẹ nhàng và quyến rũ của nàng như vậy, trong lòng bất giác rung động, tự mình đỡ nàng dậy, “Hoàng cung lớn như vậy, đi mệt chứ?”

“Nô tì không sao” Nàng lại đỡ lại ông ngồi xuống, “Sau này không thấy nô tì, bệ hạ cũng đừng có đợi nô tì nữa, nô tì sẽ giảm thọ đó ạ”

“Hết cách thôi, trẫm không sao, chẳng qua thấy trong người khó chịu khổ sở thôi” Ông lấy ngón tay cái khẽ vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của nàng.

“Bệ hạ đói bụng chưa ạ? Bệ hạ muốn ăn gì, nô tì đi làm ngay ạ”

“Bữa tối cũng vừa tới, chẳng bằng về điện Thừa tư đi” Ngụy hoàng đứng dậy, nắm tay nàng, “TRên đường về, trẫm ngẫm nghĩ xem đêm nay ăn gì cho ổn nào” Hai người đi ra khỏi tẩm phòng, An Thuận đi phía sau, đóng chặt cửa phòng lại.

Hôm sau, sau giờ trưa, gió tuyết lớn, tất cả đều là một màu trắng tuyết, không tới nửa canh giờ, trước ngự thư phòng đã ngập tràn một màu tuyết trắng.

Ngụy hoàng vốn đang phê duyệt tấu chương, bỗng dừng bút, đi tới trước cửa, nhìn ra bên ngoài tuyết bay như lông ngỗng, xuất thần.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, ông vẫn đứng im, gương mặt bình tĩnh nhìn không rõ cảm xúc. Diệp Vũ đứng sau bên trái ông, phỏng đoán tâm tư ông. Có phải ông ấy đang lo lắng cho sự an nguy của Hàn Vương đi Lương Châu không? Bất luận thế nào, tóm lại cha con vẫn là cha con, máu mủ tình thâm, phụ thân quan tâm, lo lắng cho con là chuyện rất bình thường, là tự nhiên.

“Bệ hạ đang lo cho an nguy của Hàn Vương sao ạ?”Nàng hỏi nhẹ nhàng.

“TRời đông giá rét thế này, tuyết lại rơi nhiều…” Ngụy hoàng thì thầm.

“Nếu bệ hạ lo lắng, hay sai người đi xem Hàn Vương thế nào đi, hoặc là đưa áo rét, cái ăn cho Hàn Vương, để cho ngài ấy có thể đi được trên đường chút”

“Huyên Nhi, Thao Nhi hại ngươi, ngươi không hận hắn sao?” Ông quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc. Diệp Vũ mỉm cười, “Hàn Vương chẳng qua là hồ đồ nhất thời, nô tì cảm thấy giờ khắc này chắc ngài ấy đã hối hận với hành vi của mình lúc trước, nên chắc vô cùng hối hận ạ”

Ông nói chậm rãi, “Bản tính con trẫm thế nào, trẫm biết chứ. Thao Nhi tài cán không thua gì Hạo Nhi, vẫn không phục để Hạo Nhi làm thái tử, bởi vậy, nó chỉ mong ngóng có ngày Hạo Nhi bị phế thôi”

Nàng đánh bạo hỏi, “Nếu có một ngày, bệ hạ sẽ tha thứ cho thái tử chứ ạ?”

Ông nhìn tuyết rơi ngày một lớn, “Chuyện tương lai, trẫm không biết”

Nàng không hề mở miệng, chỉ nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài. An Thuận bưng trà nóng tiến vào, nàng nhận lấy, dâng trà nóng, “Bệ hạ, làm ấm thân mình đi đã ạ”

Ngụy hoàng xoay người, đi về ngự án, tiếp nhận ly trà, chậm rãi uống. Một người vội vã tiến vào, tiếng chân bước nặng trịch cư có ngàn quân vậy.

Diệp Vũ nhìn lại, Thác Bạt Hoằng liếc nhìn nàng một cái, rồi khom mình hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Phụ hoàng, nhi thần có việc gấp cần bẩm tấu”

“Chuyện gì?” Ngụy hoàng đặt ly trà xuống.

“Nhi thần nhận tấu, Nhị hoàng huynh trên đường đi Lương Châu, gặp phải toán cướp, bị cướp…giết…” Giọng Thác BẠt Hoằng đầy nặng nhọc.

Nàng kinh ngạc ngây người, không thể ngờ được chuyện mình đoán đã xảy ra nhanh vậy một nhát đã xong.

Sắc mặt Ngụy hoàng thay đổi kịch liệt, không dám tin, lẩm bẩm, “Thao nhi… đã chết…”

“Bệ hạ, xin bảo trọng long thể” An Thuận lo lắng mãi.

“Thao Nhi…” TRên mặt Ngụy hoàng ngập tràn đau thương, “Vì sao có cướp chứ?”

“Nghe nói, trên đường đi đó luôn có cướp hoành hành, Nhị hoàng huynh bất hạnh gặp phải…” Thác Bạt Hoằng nói đầy đau lòng.

Ngụy hoàng lảo đảo hai bước, tròng mắt trợn ngược lên, thở không nổi, ngã vật hôn mê. Ba người cùng lên đỡ ông, vội vàng đưa về điện Thừa tư.

***

Hôn mê nửa canh giờ, Ngụy hoàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Lâm Thái y nói bệ hạ ngất là vì bị kích động quá độc, bi thương quá độ, chỉ cần tĩnh dướng ba ngày thì không sao.

Ông nằm trên giường, ánh mắt nhìn về trước, trong mắt vẫn bất động, đắm chìm trong nỗi chết chóc đau thương.

Diệp Vũ đứng một bên, Thác Bạt Hoằng thì quỳ gối trước giường, vô cùng thành khẩn, sám hối kịch liệt đau đớn, “Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh gặp nạn như thế, nhi thần khó nghĩ quá… Đều là lỗi của nhi thần, nếu như Nhi thần không có tra ra chân tướng, Nhị hoàng huynh sẽ không bị…”

Vệ Vương Thác BẠt Hạo nói lạnh nhạt, “Nhị hoàng huynh cũng đã đi rồi, ngươi có nói thế này thì còn tác dụng gì nữa hả? Giả mèo khóc chuột”

“Tam hoàng huynh, NHị hoàng huynh gây ra chuyện đại nghịch bất đạo, Tứ Hoàng huynh phụng mệnh tra ra chân tướng, có gì sao sao?” Công chúa Sùng Ninh Thác Bạt Ngưng nói trách móc, “Tứ Hoàng huynh cũng không ngờ được Nhị hoàng huynh lại có ngày gặp nạn thế, ai cũng không ngờ được vậy”

“Ngươi là con gái, thì biết gì” Thác BẠt TRạch coi thường trách.

“Đúng, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết phụ hoàng bị bệnh, cần tĩnh dưỡng, huynh ở trong này lại nói ồn ào, ta cũng không khách sáo với huynh nữa!” Nàng ta tức nói.

Ngụy hoàng chậm rãi giơ tay lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, An Thuận hiểu ý, bảo họlui trước. Thác Bạt Ngưng nói ôn nhu, “Phụ hoàng cần tĩnh dưỡng cho tốt, ngày mai nhi thần lại tới thăm phụ hoàng”

Mắt Thác Bạt Hoằng đảo qua Diệp Vũ, như nói với nàng: nhìn phụ hoàng cho tốt, đừng để phụ hoàng nghĩ linh tinh.

An Thuận khẽ nói với nàng, “HẦu hạ cho tốt, ta đi xem thuốc đã sắc được chưa?”

Nàng gật đầu, đứng lặng bên cạnh giường. Một lúc sau, Ngụy hoàng mới hỏi đầy đau thương, “Huyên Nhi, Thao Nhi có hận trẫm không?”

“Hàn Vương trên đường đi Lương Châu nghĩ gì, nô tì không dám đoán, nhưng nô tì nghĩ, cha con tóm lại vẫn là cha con, trong lúc hồ đồ mới làm sai, sau này tất sẽ hối hận. Ngài ấy cam tâm tình nguyện đi Lương Châu trước, thì sao mà hận bệ hạ được chứ” Nàng khuyên nhủ.

“Hy vọng là thế” Ông nói trầm trầm.

“Bệ hạ đừng nghĩ linh tinh nữa ạ” Diệp Vũ đau khổ khuyên lơn, “Bệ hạ còn gánh trên vai trọng trách quốc gia, xã tắc vạn dân, nên tĩnh dưỡng long thể cho tốt đi ạ”

Ngụy hoàng không nghĩ linh tinh nữa, cứ thế ông tĩnh dướng ba ngày, nàng cũng đợi ở tẩm điện thiên tử ba ngày. Kế hoạch ban đầu là muốn đi thăm Minh Phong, giờ không đi được, chỉ đành phải lựa lúc khác.

Sau khi lâm Thái y bắt mạch xong, bảo bệ hạ khỏi hẳn rồi, cũng cẩn thận nhắc nhở, cứ mỗi ngày uống một chén thuốc.

Quốc sự chính vụ ba ngày tích tụ, Ngụy hoàng ngồi ở ngự thư phòng cả ngày, tấu chương chất cao như núi kia mới được công công chuyển đi. Sau bữa tối, An Thuận bẩm tấu có Tề Vương cầu kiến.

Diệp Vũ đứng ở một bên ngự án, thấy Thác Bạt Hoằng đi nặng nhọc tiến vào điện, cung kính hành lễ, chẳng dám qua loa.

“Chuyện gì?” Ngụy hoàng khịt mũi.

“Hôm trước nhi thần tự mình đi một chuyến, đã tìm được thi thể của Nhị hoàng huynh rồi. Trước mắt thi thể Nhị hoàng huynh đang để ở phủ của nhi thần ạ” Thác Bạt Hoằng ra vẻ tình ruột thịt tâm tình.

Ngụy hoàng lập tức ngồi thẳng người, hỏi quan tâm, “Thao Nhi có khỏe không?”

Nàng nghĩ, Thác Bạt Hoằng giỏi giả vờ thật đó.

Hắn bẩm tấu, “Thi thể Nhị hoàng huynh rất sạch sẽ, phụ hoàng đừng lo. Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh gặp bất trắc, nhi thần nghĩ tới, hay khôi phục lại tước vị cho Nhị hoàng huynh, làm đại đang để an ủi vong linh”

Ngụy hoàng gật đầu, “Tang lễ Thao Nhi, cứ để con làm đi”

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ làm ổn thỏa”

“Đi thôi”

“Nhi thần xin cáo lui”

Mắt Thác Bạt Hoằng khẽ lướt qua Diệp Vũ, nàng coi như không thấy.

***

Ban ngày sau, lễ tang Hàn Vương được cử hành, cả hoàng cung một mảnh trắng xóa. Thác Bạt Hoằng làm chuyện này rất gọn gàng đẹp đẽ, khiến Ngụy hoàng khá vừa lòng. Nhưng mà từ ngày ngất ấy, sức khỏe phụ hoàng cũng không còn được như trước nữa, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, phê duyệt tấu chương được nửa canh giờ thì đã buồn ngủ, hoặc là đau đầu kịch liệt. Diệp Vũ nghĩ mãi, chắc ông u buồn thành tật, hay trong người đã sớm có bệnh rồi?

Lâm Thái y ngày nào cũng tới bắt mạch, lại vẫn không tìm ra nguyên nhân chính của bệnh, không rõ là y thuật không đủ cao minh hay là do bệnh Ngụy hoàng không dễ phát hiện, không dễ trị.

Đêm nay, Ngụy hoàng ngồi trên giường xem tấu chương, nhìn nhìn thế mà lại ngủ mất. Diệp Vũ ở bên hầu hạ, do dự không biết có nên đánh thức ông không, hay là để cho ông ngủ một chút. Đúng lúc đó, An Thuận bưng trà sâm vào, thấy tình hình vậy, hạ giọng gọi hai câu. Ngụy hoàng bừng tỉnh, gỏi giờ nào.

“Bệ hạ, hay là nên đi ngủ đi ạ, cứ ngồi vậy sẽ cảm lạnh mất” An Thuận khuyên nhủ.

“mấy bản tấu chương này không thể kéo dài, trẫm nhất định phải phê duyệt kịp thời. Canh giờ còn sớm, trẫm sẽ nhìn nửa canh giờ nữa” Ngụy hoàng uống trà sâm, cầm lấy một quyển tấu chương. Diệp Vũ linh hoạt, nói, “Bệ hạ, hay nô tì hát một khúc nho nhỏ, nhảy một điệu vũ, giải sầu cho bệ hạ nhé”

Hai mắt ông sáng ngời, “Vậy tình được, đúng lúc trẫm cũng muốn nâng cao tinh thần”

An Thuận cười nói, “Nô tài cũng có phúc được thưởng thức kỹ thuật nhảy, giọng hát của Diệp cô nương rồi”

Nàng cười nhẹ nhàng, nghĩ chút, quay lưng lại giường, nhẹ nhàng hạ người xuống, vặn vẹo eo mềm mại, bắt đầu múa. Dáng người tinh tế thon thả, mềm mại như mây, kỹ thuật nhảy cũng thong thả mềm mại dịu dàng.

Giọng ca thánh thót dịu dàng cất lên chậm rãi,

“Mang đi nhất trản đèn trên thuyền chài, làm cho nó ấm áp của ta hai mắt… Nguyệt lạc ô đề, luôn ngàn năm phong sương…” -> cái này mình để nguyên không dịch.

Là bài “Trở lại như xưa”.

Tuy không có nhạc khí để đệm vào, nhưng điệu nhảy này, khúc ca này đã biến thành hoàn mỹ vô cùng. Kỹ thuật nhảy của nàng xa hoa, tiếng ca tựa như âm trời, lời ca đẹp đẽ như thơ, khiến người ta say mê.

Ngụy hoàng ngơ ngác, chìm đắm trong mộng ảo nàng dệt. Cô gái này, dung mạo thanh thoát kiều mỵ, giống như Uyển Nhi năm đó, đẹp tới mức khiến người ta rung động, khiến người ta không kháng cự nổi.

Ông chậm rãi đứng dậy, đi về phía nàng. An Thuận thấy vậy lặng lẽ rời khỏi tẩm điện. Ông ngây người, thấy Uyển Nhi như cười mãi hỏi ông, “Bệ hạ có thích không?”

Uyển Nhi, trẫm rất nhớ nàng, nàng có biết không? Trẫm sẽ không buông tay ra nữa…

Ngụy hoàng kéo nàng lên long tháp, nàng kinh hoảng nói, “Bệ hạ, nô tì…”

Ông đột nhiên ôm chầm lấy nàng, ôm rất chặt, hạ giọng nỉ non, “Đừng đi… Trẫm rất nhớ nàng…”

Bệ hạ, nô tì là Diệp Huyên…” Diệp Vũ không dám dùng sức đẩy ông ra.

“Tương tư khổ sở như thế, trẫm không bao giờ nhịn được nữa”

Ông ôm lấy nàng kéo nằm xuống, tìm lấy nôi nàng… Nàng cố sức tránh né, đẩy hai tay ông ta ra… NHưng ông tacó thái độ cường ngạnh quyết không tha, dùng sức áp chế nàng, thậm chí còn túm chặt lấy tay nàng, khiến nàng không thể phản kháng được…
Bình Luận (0)
Comment