Sở Minh Phong hoàn
toàn không đoán được nàng nhảy sẽ đẹp đến thế, càng không ngờ lúc nàng
khiêu vũ lại mị hoặc lòng người hơn cả những cô gái khác đến thế, càng
kinh ngạc cho sự cả gan làm loạn của nàng.
Nàng là vưu vật trời sinh! Là độc dược của đàn ông! Là yêu nghiệt mà không một người đàn ông nào có thể ngăn nổi!
Điệu nhảy này khiến cho tất cả đàn ông dục hoả đốt người, muốn ngừng không
được, kể cả hắn! Như vậy là do Thuỵ vương bắt nàng khiêu vũ ư?
Xem tới đây lục phủ ngũ tạng Thẩm Chiêu đã rung động nóng bừng, trong cái
đầu nhỏ bé kia của nàng tới tột cùng là dạng gì mà lại nghĩ ra kiểu múa
kỳ lạ, câu hồn như thế chứ? Nàng có gan lớn nhảy trước mặt cả văn võ
trong triều, thậm chí chẳng thấy quẫn bách hay xấu hổ, nàng tột cùng là
cô gái thế nào đây? Thật thần kỳ!
Cuối cùng, Diệp Vũ xoay người, đối mặt với Lâm Trí Viễn, hai tay nắm đầu hắn uốn éo, như đang đùa với hắn vậy.
Hắn mặc cho nàng đùa bỡn, chẳng có động tác vũ đạo nào, chỉ phối hợp với
nàng mà thôi. Tay nàng mơn trớn mặt hắn, cằm và ngực nhẹ nhàng, chậm rãi lại có lực như mang theo ngọn lửa nóng bỏng, trêu chọc tâm hoả của nam
nhân; sau đó nàng khoác hai tay lên vai hắn, đầu và vai hơi áp xuống,
chân giơ cao bước từng bước múa khoa trương, rồi lại dậm chân tại chỗ,
như đôi tình nhân quấn quít si mê vậy.
Cuối cùng, nàng chậm rãi rời hắn đi, xoay người, giống như lúc đến đi về phía bên kia vũ đài…. Như vậy là xong.
Loại vũ đạo gợi cảm này, nếu mặc bó sát và đi giày cao gót lại càng tăng
thêm phần gợi cảm mê người, cũng có cảm giác nhưng cổ đại không có giày
cao gót, nàng đành chấp nhận vậy.
Tiếng vỗ tay như thuỷ triều, càng ngày càng cao.
***
Nếu không phải có mặt Sở Minh Hoàng, văn võ trong triều đã chẳng còn ra thể thống gì, ai cũng đều xông lên tranh hỏi cô gái khiêu vũ là ai rồi.
Thuỵ vương ngoắc, Diệp Vũ biết dụng ý của ông ta, xuống vũ đài, đi tới, hạ mình hành lễ.
Tối nay nàng trang điểm khác hẳn, là kiểu trang điểm kinh người mà chưa từng có cô gái thành Kim Lăng nào giống nàng.
Đôi môi anh đào đỏ tươi tinh xảo, kiều diễm ướt át, má phấn hồng, mặt mày
trang điểm có chút khoa trương, vành mắt màu hồng vàng, lấp lánh sáng,
khiến cho đôi mắt càng sâu hơn, đầy thâm thuý hơn.
Trang điểm như thế, dù có thay đổi hoàn toàn, lại rực rỡ yêu dã, kinh hãi thế tục, tuyệt đối chọc mù mắt người xem.
Nếu tìm từ hình dung cách trang điểm của nàng và thần thái ấy, thì đó được gọi là yêu mị như mây khói đi.
“Bệ hạ đã biết chưa ạ, vị cô nương này là trưởng nữ của Diệp tướng quân, mà ca múa ở lầu Tiêu Tương đều do một tay nàng ấy bố trí đó” Thuỵ vương
cười ha hả, cứ như rất vừa lòng với diễn xuất của nàng lắm vậy, “Vũ Nhi, trước mặt bệ hạ, hẳn nên tự xưng là Thần nữ mới đúng”
“Hoá ra là trưởng nữ của Diệp tướng quân!” Sở Minh Phong ra vẻ như lần đầu mới gặp vậy, trên mặt dấu kín nụ cười tán thưởng, “Nhảy rất giỏi, thưởng!”
Lúc này, bên hông thuộc hạ của hắn có đeo ngọc bội Long Phượng Văn, đặt vào lòng bàn tay nàng, con ngươi đen sáng lấp lánh, toát ra bản tính háo
sắc của đàn ông, “Nàng khiêu vũ, biên đạo vũ, trẫm vui vô cùng”
Mắt thấy vậy, Thuỵ vương biết mỹ nhân kế đã thành công, cười to, “Mau mau tạ ơn” Nàng nói ôn nhu, “Tạ bệ hạ ban thưởng”
Lúc ở cùng một chỗ với hắn, hắn lạnh khốc âm lệ, khiến người ta sợ hãi, mà
hiện giờ khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn mỉm cười lại có vẻ nhu
hoà chút.