Hai gã sai vặt ném Diệp Vũ vào giữa chỗ mãng xà, sau đó đứng sang một bên.
Chân tay nàng bị trói, đi không được, cũng chẳng dám lộn xộn, lục phủ
ngũ tạng đã sớm bị cuộn thành một cục, đau tức mức không thở nổi, sợ tới mức chỉ muốn ngất xỉu đi. Nàng chỉ đành khóc cầu xin, “Hoàng hậu, ta
không dám nữa…. TA lập tức đình chỉ màn biểu diễn ca múa ở lầu Tiêu
Tương ngay… Hoàng hậu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta lúc này đi…. Van cầu người….”
Lúc này nàng thật sự bị doạ tới mức sợ hãi run rẩy khắp người, máu như đóng băng vậy, không lưu thông nổi.
Tô Ngọc Yên thấy nàng bị doạ thảm hại, nước mắt lưng tròng cầu xin mình,
cười đắc ý, cũng chẳng có chút không nỡ, mà ngược lại càng khiến người
ta thấy máu tanh vô tình, tàn nhẫn.
Cái gọi là mỹ nhân rắn rết,
thì Tô Hoàng hậu đúng là vậy, coi tánh mạng người khác như cỏ rác, giẫm
đạp bừa bãi. Mà thị nữ kia cũng thế, âm trầm cười đầy hưng phấn.
Cự mãng cảm giác có người, thân rắn to tướng càng uốn tới nhanh hơn, cuộn thân hình yếu ớt của Diệp Vũ vào.
Nàng từ từ nhắm mắt thét lên chói tai, thân rắn hiện lên cảm giác thật khủng bố, khủng bố kinh khủng…. Nàng đau khổ cầu xin, Tô Ngọc Yên thờ ơ, lạnh lẽo nhìn nàng bị mãng xà cuốn chặt.
Trên mặt Tô Hoàng hậu cười lạnh lẽo, nàng nhớ rõ cả đời! Vĩnh viễn không bao giờ quên được!
Mãng xà cuộn chặt nàng, đầu mãng xà ngay đằng trước nàng, khoảng cách rất
gần, còn nhìn nàng chằm chằm, như bất cứ lúc nào cũng há chiếc mồm máu
to cắn đầu nàng vậy.
Diệp Vũ có cảm giác như sắp bị mãng xà ăn
rồi, lục phủ ngũ tạng cũng bị vét sạch, không thở nổi, nỗi sợ hãi tột độ khiến nàng hỏng mất… Bóng đen ập tới, trong giây phút cuối trước khi
nàng ngất xỉu hình như có thấy Tấn Vương chạy nhanh như điện tới…
Sở Minh Hiên và Thẩm Chiêu đã tìm được địa lao, vì Thẩm Chiêu biết rõ phủ
tả tướng có một địa lao, đoán tô Hoàng hậu đem nhốt Diệp Vũ tại địa lao.
Khi thấy Diệp Vũ bị mãng xà cuốn chặt, chỉ còn lại đầu, mà nàng gần như đã
ngất xỉu rồi, Sở Minh Hiên hồn phi phách tán, hận không thể giết ngay Tô Hoàng hậu lúc đó.
Tô Ngọc Yên nhìn thấy họ thế nhưng tìm được tới đây, kinh ngạc vô cùng, hoảng hốt, rối loạn.
“Đồ rắn rết nhà ngươi, cũng xứng làm hoàng hậu sao?” Sở MInh Hiên trong cơn giận dữ quát lên, chỉ thẳng vào mặt bà ta, “Nếu nàng ấy chết rồi, bổn
vương nhất định muốn ngươi đền mạng!”
“Hoàng hậu cự mãng này chắc hẳn không ăn người đâu, còn không mau bảo cự mãng thả người ra hả?”
Thẩm Chiêu thấy tình hình như thế, cũng chấn động, không ngờ nổi tô
Hoàng hậu đoan trang cao quý lại độc ác đến vậy.
Tô Ngọc Yên nháy mắt về phía hai gã sai vặt, bọn họ phát ra loại âm thanh cổ quái, sau đó đỡ lấy đầu cự mãng, chậm rãi buông ra.
Sở Minh Hiên lập tức lao tới, đỡ lấy Diệp Vũ yếu đuối đằng trước, ôm lấy nàng, đi ra cửa, đặt trên mặt đất.
Thẩm Chiêu cởi bỏ dây thừng trên người nàng, Sở Minh Hiên dò xét hơi thở nàng, may là nàng chỉ mới hôn mê.
Hắn bảo Thẩm Chiêu đỡ nàng, đoạt lấy trường kích trong tay thị vệ, nhanh
nhẹn xoay người, vung trường kích lên, đâm thủng bụng hai gã áo đen, ngã xuống bỏ mình.
Tô Ngọc Yên kinh hãi lùi lại hai bước, sắc mặt
tái nhợt, cả người run lên. Thị nữ kia tránh ở một bên bà ta, cố sức
trấn định quát, “Bọn họ là người phủ tả tướng, vương gia sao có thể….”
Sở Minh Hiên chống kích đứng thẳng, hơi cúi đầu, trong mắt sát khí đằng đằng, ánh mắt âm lệ đáng sợ.
Bỗng hắn uốn cổ tay lại, lại ra chiêu, trường kích sắc bén vọt thẳng tới thị nữ kia, đâm trúng vai phải của ả ta. Bất giác, máu phụt ra như suối,
chói mắt.
Trường kích lại bắn thẳng sang Tô Ngọc Yên, ả ta hồn
phi phách tán, từ từ nhắm chặt mắt lại, toàn thân phát run lên. Còn thị
nữ kia mắt trừng lớn, cả người cứng ngắc, gần như không tin nổi trường
kích kia lại đâm vào thân thể của ả.
Hắn rút mạnh trường kích ra, thị nữ kia không nhịn được đau nhức, ngã xuống đất.
“Tha cho ngươi một mạng là đã xuống tay nhẹ lắm rồi!” Sở Minh Hiên mặt lạnh khốc tràn ngập điên cuồng.
“Ngươi thế mà dám giết tỳ nữ của bản cung….” Tô Ngọc Yên cất giọng run run lợi hại. Hắn trừng mắt nhìn ả ta, lạnh băng nóng rực, trong mắt nóng lạnh
đan xen nhau. Sát khí thế, lệ khí thế, khiến ả ta sợ tới mức cúi đầu
xuống, không dám nhìn. Sở Minh Hiên ném trường kích đi, ôm lấy Diệp Vũ,
rời khỏi địa lao.
****
Họ đi thẳng tới y quán, tìm người
có y thuật giỏi nhất để chữa trị. Thầy thuốc bảo, Diệp Vũ do bị hoảng sợ quá độ nên phải chậm nhất một canh giờ nữa mới tỉnh lại. Trở lại phủ
Tấn vương, Sở Minh Hiên canh giữ bên giường, đợi nàng tỉnh lại.
Đợi mãi tới tận khi trời tối, khiến tính nhẫn nại của con người bị mài mòn
đi, cũng khiến cho người ta đau lòng sắp chết, lại càng khiến cho người
ta có cảm giác như đã chết được một lúc vậy.
Hắn nắm lấy tay
nàng, ngơ ngác nhìn nàng, nhưng lại nghĩ miên man… Nghĩ xem có phải nàng lại chuyển thành bệnh rồi chăng, rốt cuộc không tỉnh lại nữa, nghĩ nếu
nàng chết rồi, hắn phải làm sao đây….
Rót hết chén thuốc khiến
cho mặt nàng không còn trắng bệch nữa, nhưng nàng vẫn ngủ, không chịu
tỉnh lại, giống như vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Cứ nghĩ như vậy hắn
cảm giác như có ai đâm một đao vào ngực hắn, đau lắm, đau vô cùng.
Tới gần giờ tý nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn mừng rỡ như điên ôm lấy nàng, như đứa trẻ, vui vẻ, kích động nước mắt trào ra.
Tuy đã tỉnh, nhưng Diệp Vũ vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi, trong sợ hãi, tóm chặt lấy áo choàng của hắn, cả người run lên.
Cô gái nào có mạnh mẽ, kiên cường, gan dạ hơn mà bị loại kinh hãi này có ba hồn bảy vía cũng bị tan mất.
“Ổn rồi, ổn rồi…Vũ Nhi, bổn vương ở cùng nàng, đừng sợ” Sở Minh Hiên an ủi ôn nhu, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Mãng xà….” Nàng hoảng sợ kêu lên, chui vào tận lòng hắn.
“Mãng xà đã chết rồi, ổn rồi…. Ở đây là phủ Tấn vương, không sao, đừng sợ…”
Hắn kiên nhẫn trấn an, cứ lần này tới lần khác, chẳng thấy phiền lòng, cho
tới khi nàng bình tĩnh lại chút, mới dỗ nàng uống chén thuốc. Nhìn nàng
như đã chết, luồng sát khí lại kêu gào trong cơ thể hắn. Hận muốn giết
sạch những kẻ hại nàng!
Hắn ôm lấy nàng đỡ nằm xuống, nàng cuộn tròn nằm trong lòng hắn, dần dần không run nữa, chậm rãi ngủ.
Vỗ về khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của nàng, vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, hắn khắc chế bản thân kiệt lực.
Ở phía sau hắn chỉ có thể yêu nàng, sao còn có ý tưởng khác nữa chứ?
Sáng hôm sau Diệp Vũ tỉnh lại, thấy Sở Minh Hiên nằm ở bên cạnh thì hoảng
sợ, trong thời gian ngắn, nghĩ không ra sao họ lại cùng ngủ một giường
chứ.
Sở Minh Hiên võ nghệ cao cường, nàng vừa động chút thì hắn
đã tỉnh lại. Thấy nàng có chút chống cự, hắn hỏi, “Chuyện hôm qua, còn
nhớ rõ không?”
Hôm qua ư? Con mãng xà kia lại hiện ra trong đầu nàng, nàng co rúm người lại hoảng sợ, cũng không còn sợ y như tối qua nữa.
“Thầy thuốc có nói nàng bị kinh hãi tột độ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày thì sẽ khỏi thôi” Hắn ngồi dậy, ôm nàng vào lòng.
“Vậy chỗ địa lao kia là chỗ nào? Sao Vương gia lại tìm được thế?” Nàng nằm
trong ngực hắn, tuy cảm thấy thân mật như vậy là tìm đường chết, song
không chống cự nổi sự bá đạo của hắn.
Hắn nói tóm tắt lại cho
nàng những chuyện đã qua, không phải không nghĩ thấy sợ mới nói, “May
Thẩm Chiêu biết rõ phủ Tả tướng, nếu không hậu quả chắc không tưởng nổi” Hắn xoa xoa đầu nàng, lưng nổi lên tia lạnh lẽo, “Nếu không thế, có lẽ
chúng ta đã âm dương xa cách rồi”
Diệp Vũ đang nghĩ vì sao Thẩm
Chiêu và Tấn vương lại cùng đi tìm mình thế nhỉ? Vì sao hắn lại biết phủ Tả tướng có địa lao chứ? Sở Minh Hiên nhìn nàng trìu mến, “Con mãng xà
kia là được người nuôi, cũng không ăn thịt người, có lẽ hoàng tẩu cũng
chỉ muốn doạ nàng thôi”
Tối qua, Thẩm Chiêu trước khi rời đi đã nói với hắn như thế.
Nếu Tô Ngọc Yên mà ném Diệp Vũ vào đám rắn độc kia, lúc họ chạy tới nơi thì chắc nàng đã mất mạng, không cứu được nữa.
Hắn nghĩ ngợi, cũng đúng. Nhưng hắn tuyệt đối không dễ tha cho Tô Hoàng hậu tâm địa độc ác như rắn rết kia, nhất định phải cho ả ta trả giá thật
nặng!
“Ta đúng là mạng lớn, đợi được Vương gia và Thẩm đại nhân” Nàng nói giễu, không phải không thấy chua xót.
“Nếu có chuyện nữa, nàng cũng không chết được, bổn vương cũng sợ tức mức đã
đánh mất nửa cái mạng rồi” Hắn cười buồn bã, “Đúng rồi, vì sao hoàng tẩu lại bắt nàng thế? Tẩu ấy đã nói gì với nàng thế?”
“Hoàng hậu bảo màn biểu diễn ca múa ở lầu Tiêu Tương là đồi phong bại tục, muốn cấm
biểu diễn tất cả. Ta không đồng ý, hoàng hậu cho ta biến mất trên thế
gian này!”
“Ca mùa ở lầu Tiêu Tương thì có quan hệ gì với nàng
chứ?” Sở Minh Hiên giận tím mặt, giận tới mức nắm chặt tay, “Ả ta không
xứng là hoàng hậu! Bổn vương nhất định sẽ bẩm chi tiết với mẫu hậu, để
cho mẫu hậu khiển trách ả ta”
Chuỵện đã phát triển tới mức này,
nàng lại bị kinh hoảng như vậy, bị mệt như vậy, phải lấy lại công đạo,
Tấn vương vì nàng, sẽ bẩm báo tình hình cho Tôn thái hậu, để cho Tôn
thái hậu khiển trách hành vi dã man đoạt mạng người như cỏ rác của Tô
Ngọc Yên. Còn nữa, nếu nàng không thích đánh trả lại, khiến cho Tô Ngọc
Yên biết sợ, chỉ e Tô Ngọc Yên lại tiếp tục ra tay tàn độc nữa. Tiếp đó
cũng chẳng còn may mắn nữa.
Đôi mắt hắn hiện lên lạnh lẽo thấu
xương, oán hận nói, “Cũng chỉ có nguyên nhân này. Đấu tranh trong hậu
cung còn giết người tàn khốc hơn cả chiến trường, nàng chẳng qua chỉ bố
trí ca múa ở lầu Tiêu Tương mà thôi, thế mà ả ta đã dám ra tay tàn độc
với nàng, đáng giận lắm!”
Nàng lo lắng hỏi, “Thái hậu sẽ khiển trách tô Hoàng hậu thế nào?”
Cơn giận của Sở Minh Hiên chưa tan, “Bổn vương nhất định phải bảo mẫu hậu trách phạt ả ta thật nặng vào”
Diệp Vũ nghĩ Tô Hoàng hậu có bị phạt, tự mình bỏ qua dĩ nhiên là ổn. Nhưng
nếu bà ta không cam tâm mà ghi hận trong trong thì sao? Nếu bà ta đem
mọi thù hận đổ hết lên đầu mình, thì lần sau có còn ra tay quá nặng nữa
không? Chuyện này, đúng là đau đầu thật.
TẤn vương muốn nàng tĩnh dưỡng trong vương phủ hai ngày, Diệp Vũ lại nói cả đêm qua không về nhà, sợ mẫu thân lo lắng.
Hắn bảo tối qua đã sai người tới nói với Diệp phu nhân rồi, nàng nói mình
đã hết sợ, kiên quyết muốn về nhà, hắn đành bất đắc dĩ đồng ý, dặn nàng
hai ngày đừng làm quá sức.
Về đến nhà, Thiến Hề hỏi nàng đến tột
cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không muốn mẫu thân lo lắng, thuận miệng
đáp vài câu, rồi đi lầu Tiêu Tương.
Tài ca múa cực giỏi của hai
vũ nam ở lầu Tiêu Tương là Phùng Tề và Lưu chân, vì nhảy múa giỏi mà
chấn động toàn thành, họ ngày đêm luyện vũ, tinh thần bình tĩnh, khí sắc hơi xấu. Diệp Vũ quở trách họ, bảo họ phải cố gắng ăn uống và ngủ nghỉ
đảm bảo, nếu khong ăn uống, tới lúc đó té xỉu trên đài thì sẽ doạ người
lắm.
Đêm nay nàng bỗng nhớ tới, hôm qua đồng ý nhảy một điệu múa
mừng thọ với Tôn thái hậu, chỉ còn có một tháng, biết nhảy múa thế nào
cho ổn đây?
***
Đêm dài, mọi vật yên tĩnh. Diệp Vũ vừa
nhắm mắt lại, thì có tiếng động nhỏ khẽ vang lên. Lòng nàng run rẩy, mở
mắt ra, quay đầu lại cả người giật bắn lên, không dám thở nữa – đó là gì thế?
Cả phòng tối om, theo ánh trăng mờ tỏ từ cửa sổ rọi vào
phòng, dưới ánh trăng quỷ dị, một con mãng xà cực lớn đang chậm rãi đi
tới, đầu rắn há to, mắt nhìn chằm chằm người trên giường, như có thế
thần tốc lao tới cắn chết nàng vậy.
Sợ hãi bao trùm lấy nàng,
nàng không thể khắc chế được hét ầm lên, muốn chạy, muốn tìm một cái
động chui vào, không để mãng xà thấy, nhưng nàng không nhúc nhích nổi,
tay chân không theo ý mình… Tim đập kịch liệt, đập lên tới tận cổ họng,
sợ hãi bóp chặt lấy cổ nàng, thở không nổi…. Nàng sắp chết, mãng xà sẽ
không tha cho nàng, sẽ ăn thịt nàng….
Đột nhiên nàng mở choàng
mắt, tim đập loạn xạ, thở hổn hển, toàn thân lạnh ngắt. Cơn ác mộng vừa
rồi như thật khiến người ta như lại vào một thế giới kỳlạ, đáng sợ….
Diệp Vũ tự thôi miên, đừng sợ, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, chỉ do cợ hãi
quá mức mà thôi, mấy ngày nữa sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
Đợi
cho bình tĩnh chút, nàng bỗng cảm thấy chuỵện cấm không cho Tô Ngọc Yên
ra tay sát hại nàng nữa, nàng có nên ở lại thành Kim Lăng không đây?
Nàng cũng không phải Diệp đại tiểu thư chân chính, vì sao lại phải ở lại chỗ này để bị Sở hoàng và KIm công tử cưỡng bức, làm việc cho họ chứ?
Vì sao không chu toàn giữa các nam nhân, bước từng bước kinh tâm chứ? Vì sao nàng không thể vừa đi vừa rời xa nơi này chứ?
Công tử Kim có nói cho nàng ăn thuốc giải, ai biết được chứ? Ai biết hắn có thật sự hạ tình độc với nàng không chứ? Biết đâu hắn ta lại lừa nàng thì sao…
Đúng, nhất định là lừa nàng rồi! Nàng phải rời khỏi Kim Lăng, nếu không
có một ngày bị chỉnh chết, thật không đáng!
Hạ quyết tâm, nàng lập tức đứng lên, thu dọn quần áo và ngân phiếu, ngân lượng, mang theo bọc gọn nhẹ bước ra khỏi tẩm phòng.
Trong chuồng có ngựa, nhưng việc dẫn ngựa đi gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho người ta phát hiện ra thì không đi nổi.
Vì thế, nàng chuồn từ cửa hông ra, bước nhanh tới, tìm một khách sạn mua một con ngựa.
Ánh trăng trong veo đầy lạnh lùng, rải trên mặt đất như sương khói vậy. Đã
là giờ tý, trên đường không một bóng người, chỉ có ánh đèn thưa thớt lác đác ven đường. Xa xa truyền đến tiếng chó sủa, khiến cho đêm càng tĩnh
mịch và quỷ dị hơn. Diệp Vũ rốt cuộc hơi sợ, song bước trên đường là một còn phố phồn hoa, chỉ có hai khách sạn.
Bỗng đằng trước xuất hiện hai nam tử dâm đãng, chặn nàng lại. Vừa thấy chúng thì biết ngay là những kẻ du côn lưu manh rồi.
“Các ngươi muốn gì?” Diệp Vũ lùi lại, chúng ép sát từng bước, nàng nói uy hiếp, “Các ngươi bước tới, ta kêu lên đó”
“Kêu đi ha, bổn đại gia cho ngươi kêu đó” Gã lưu manh dáng cao lớn cười dâm đãng tiến tới gần.
“Bổn đại gia đã mấy ngày chưa được sướng rồi, giờ tối thế này lại bắt được
một con bé tuyệt sắc” Gã lưu manh hơi gù xoa mũi, “Huynh đệ, cô nàng này là ta đã thấy cực lung linh, cực kiều diễm rồi, chúng ta cùng thay
phiên nhau hưởng thụ đi nào”
“Có phải vậy không? Lên đi”
Nàng xoay người bỏ chạy, song bọn chúng tốc độ còn nhanh hơn, một trước một
sau chặn nàng lại, ép nàng tới tận góc tường. Đang nóng ruột, đi đêm thế mà lại gặp phải hai gã háo sắc,
Trong tình thế nguy cấp, Diệp Vũ đành nói, “Các ngươi tha cho ta đi, ta cho các ngươi tiền”
Nghe vậy, hai mắt chúng sáng lên, cười dâm đãng, “Bổn đại gia vừa giật tiền lại vừa cướp sắc”
Nàng quăng tay nải nặng về phía chúng, song chúng phản ứng rất nhanh, trốn
không được, tiếp đó tóm lấy nàng, đè nàng trên mặt đất….Nàng giãy dụa
mạnh mẽ, kêu to, loại sợ hãi quen thuộc và tuyệt vọng lại ập tới, xét
nát lòng nàng.
Làm sao đây? Một gã đè tay chân nàng, một gã xé
rách quần áo nàng, bọn chúng cười dâm tà chói tai, khiến nàng hỏng mất,
nước mắt trào ra. Chẳng lẽ ông trời cứ trơ mắt nhìn nàng bị hai kẻ du
côn lưu manh xé nát sao? Không… Ai tới cứu nàng đây? Đã nửa đêm, còn có
ai tới cứu nàng nữa chứ?
Tuyệt vọng như nước bao trùm lấy nàng…
Chẳng biết tại sao hai gã lưu manh bỗng dừng tay, đứng lên. Diệp Vũ lặng
người, ngây ra một lát rồi ngẩng đầu nhìn – phía sau lưng hai gã lưu
manh phụt lên dải máu, một gã áo đen đứng bất động vững chắc như núi,
cầm kiếm dài trong tay, đeo mặt nạ vàng, cặp mắt tràn ngập sát khí. Công tử Kim!
Bất chợt cả người như mềm xuống, nàng dựa vào tường,
cuối cùng hết sợ hãi. Hai gã lưu manh nhìn hắn một lát, biết không thể
chọc vào, bỏ trốn mất tăm.
Công tử Kim tra kiếm vào vỏ, cởi áo choàng, quăng cho nàng. Nàng chùm áo choàng của hắn lên người, cả người run rẩy đứng lên.
Hắn đưa tay ra trước mặt nàng một cái, nàng ngửi được một mùi hương thanh đạm, hôn mê.
Thời điểm mở mắt ra, nàng đã ở trong gian phòng bí mật từng bị ngược đãi hai lần, công tử Kim ngồi trước bàn, cả người thẳng tắp, vững như núi, liếc nhìn nàng, dưới ánh nến, hai mắt đỏ sậm.
Diệp Vũ âm thầm cân
nhắc, hắn xuất hiện đúng lúc, chỉ là do mình may mắn thôi; nhưng hắn vì
sao lại xuất hiện đúng lúc chứ? Chẳng lẽ ban đêm hắn cũng âm thầm theo
dõi mình sao?
“Ngươi định rời khỏi thành Kim Lăng sao?” Tiếng hắn nói không nóng không lạnh, chẳng thấy tức giận, “Ngươi bỏ được nương
ngươi, đệ đệ ngươi sao?”
Hắn đoán được ý đồ của nàng, cũng không ngạc nhiên, nàng không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.
Công tử Kim đi tới, ngồi ở mép giường, đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ họng
nàng, “Thế gian này, còn ai chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta nữa
chứ!”
Nàng ngước mặt lên, trợn trừng nhìn, “Muốn chém muốn giết, tuỳ người!”
Ánh mắt hắn tràn ngập lệ khí, hai lông mày như hai thanh kiếm sắc bén,
“Ngươi cho là trong cơ thể ngươi đã hết độc tình rồi sao? Tối nay để cho ngươi nhìn rõ lợi hại của độc tình thế nào!”