Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 2

“Thẩm Thiên Dao, bổn vương dùng gậy ông đập lưng ông, thế nào?” Mắt phượng thon dài khẽ nheo lại, lộ ra ánh sáng âm lãnh yêu dã.

Thiên Dao sửng sờ một lúc, sau đó trên môi nở nụ cười chua xót “Thực sự yêu nàng ta đến vậy sao? Thậm chí không tiếc….. hủy hoại ta?”

“Ngươi không có tư cách so sánh với nàng.” Hắn chán ghét dời tay khỏi cằm nàng, nhận một chiếc khăn trắng từ trong tay người hầu lau tay, sau đó vứt xuống đất. “Ngươi có thời gian một ngày để cân nhắc, cúi đầu nhận tội? Hoặc là, bức bổn vương động thủ.”

“Thiên Dao vô tội.” Nữ tử hờ hững nói. Câu trả lời của nàng trước sau như một, chỉ có câu này.

Nàng quả thật có hẹn Doãn Hàm U cùng đi đến núi Phượng Hoa, nhưng thực sự chưa từng làm hại nàng ta. Thiên Dao tuyệt không thể làm con cừu thế tội để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tiếng bước chân từ xa vọng lại, một đại hán thân hình cao lớn khôi ngô xuất hiện ở cửa thiên lao, cúi đầu hành lễ “Thái tử điện hạ.”

“Xích Diễm, ngươi không ở trong cung coi chừng, chạy đến đây làm gì?” Sở Dục nhíu mi, mở miệng nói trước.

Đại hán được gọi là Xích Diễm khẽ chau mày rậm, chưa trả lời, mà chỉ cúi người xuống bên cạnh nam tử áo lam, ghé tai nói vài câu. Chỉ thấy mắt phượng của nam tử khẽ nheo lại, khiến người nhìn không rõ tâm tình, sau đó chỉ thấy hắn nhàn nhạt phun ra hai chữ “Hồi cung.”

“Cung tiễn thái tử điện hạ.” Trong địa lao nhất loạt quỳ xuống, mà một giọng nữ trong veo đột nhiên cất lên, so với tiếng xu nịnh nhún nhường không hề hợp nhau.

Nàng nói “Sở Diễm.”

Ngắn gọn hai chữ, cơ hồ khiến cho tất cả mọi người biến sắc. Ngay cả An Thanh Vương Sở Dục lúc nào cũng bỡn cợt cũng thu lại ý cười.

Sở Diễm, tên húy của thái tử đương triều, người có tư cách gọi hai chữ này trong thiên hạ đếm trên đầu ngón tay. Thế mà phạm nhân dơ bẩn bất kham này lại dám lớn mật gọi như thế.

Sở Diễm dừng bước nhưng không hề quay đầu, bóng dáng màu lam trong thiên lao âm u càng lộ ra vẻ băng lãnh cao ngạo.

“Thiên Dao không thể không chết, phải không?” Giọng nói thản nhiên như nước, giống như chỉ đang nói về thời tiết ngày hôm nay.

“Phải.”

Nàng do dự một lúc, lại một lần nữa mở miệng “Lý do?”

Hắn cười khẽ, “Quan trọng sao?”

Nàng nhàn nhạt lắc đầu bật cười, bàn tay ẩn trong ống tay áo từ từ nắm chặt lại, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ. Quan trọng sao? Thôi vậy, nàng chẳng qua chỉ muốn chết cho rõ ràng.

“Điện hạ….” Xích Diễm lại khom người, thấp giọng thúc giục.

Sở Diễm thu lại sự sắc sảo, xoay người dứt khoát rời đi. Sau đó đoàn người đi theo nối đuôi nhau mà ra. Thiếu Khanh Ngụy Thanh của Đại Lý Tự là người đi ra cuối cùng, hắn như có thâm ý nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.

Nhà giam trong nháy mắt khôi phục lại sự tĩnh mịch như chết, bóng tối một lần nữa bao phủ. Thiên Dao cuộn mình nằm trong góc, trong bóng đêm, khóe môi tự phúng nhếch lên. Ông trời thật là trêu đùa nàng một trận lớn, chỉ trong một đêm khiến nàng mất đi hai thứ quý giá nhất – bằng hữu duy nhất của nàng và tình yêu chân chính của nàng. 

Nước mắt như màn sương che lấy đôi mắt, ý thức của Thiên Dao dần trở nên mơ hồ, bóng tối… mà ngày mai, ngày mai lại phải đối mặt với sự tàn khốc thế nào nữa…..
Bình Luận (0)
Comment