Ngô Tuyển Thư nghe người báo tin, nói Am ni cô ngoài thành gặp hoả hoạn, vội vội vàng vàng cưỡi ngựa chạy đến. Ai biết sẽ gặp phải Lục thúc ôm Kiều Oanh. Ánh mắt dừng trên cái bụng hơi phồng của Kiều Oanh, sắc mặt gã hơi trầm xuống, nhưng vẫn vươn tay ôn hòa nói: "Kiều Oanh, đến chỗ ta."
Kiều Oanh hốt hoảng, theo bản năng đi về trước một bước. Một tay khác lại bị Ngô Lục nắm lấy, Ngô Lục cười lạnh nói: "Nàng muốn đi đâu? Trong bụng nàng còn mang con của ta, nàng không được đi đâu hết!"
Ngô Lục gần 40 tuổi, dưới gối chỉ có một con gái. Không phải ông ta không muốn khai chi tán diệp, nhưng đại phu nói ông ta khi trẻ thâm hụt quá mức, rất khó để nữ tử thụ thai nữa, vốn dĩ ông ta cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ Kiều Oanh sẽ mang thai con của mình.
Kiều Oanh vốn là vợ của hạ nhân trong phủ, một lần Ngô Lục ngẫu nhiên đụng phải ả đang đi đưa thức ăn cho mã phu, mã phu kia thấp bé xấu xí, ngày thường bảo sao nghe vậy, Ngô Lục liền nổi ý, nửa cưỡng bách nửa dỗ dành người lên giường.
Từ đó về sau Kiều Oanh thường lui tới với ông ta. Ngày nọ, Kiều Oanh khóc sướt mướt tới tìm ông, nói mã phu phát hiện, muốn giết ả. Khi đó ông ta nóng giận, liền tìm người diệt trừ mã phu. Nghĩ khi qua những ngày sóng gió, sẽ đưa người vào phủ.
Nhưng không biết kỹ nữ này thông đồng với cháu trai mình khi nào, không chờ ông ta đưa người vào phủ, Ngô Tuyển Thư đã nhanh tay giấu người ở Am ni cô. Ngô Lục tốn không ít thời gian mới tìm được.
Hai người ở trong Am ni cô củi khô lửa bốc, Ngô Lục thấy thú vị, cũng không sốt ruột đưa người về. Chỉ thường xuyên tới Am ni cô ở một đêm. Không ngờ rằng bụng Kiều Oanh lại to lên, hình như có mang, Ngô Lục tính ngày, chính là trong mấy ngày ông ta tìm được Kiều Oanh, là hạt giống của ông ta.
Trong lòng ông ta mơ ước con trai, sắc mặt càng thêm khó coi, kéo người về đẩy cho hạ nhân, nói: "Đưa người đi cho ta, cẩn thận bụng."
"Lục thúc!" Ánh mắt đảo qua thôn dân chung quanh xem náo nhiệt, Ngô Tuyển Thư đè thấp thanh âm nói: "Ông muốn vỡ lở hết ở đây sao? Nếu để phụ thân biết......"
Nhắc tới Trung Dũng Hầu, Ngô Lục rụt rụt cổ, nhưng nghĩ đến Kiều Oanh rất có thể sinh cho ông ta đứa con trai, sống lưng ông ta lại thẳng tắp, bất mãn nói: "Mặc kệ ngươi nói thế nào, người thuộc về ta, nếu ngươi thích, chờ hài tử sinh ra trả ngươi là được!"
"Ngươi!" Ngô Tuyển Thư nghẹn lời, trước nay Lục thúc của gã lăn lộn không tiếc, chỉ có bị phụ thân gã đè đầu, mới không dám làm càn ở ngoài. Gã khẽ cắn môi: "Sinh con cho ông, làm sao ta đưa nàng vào cửa!"
Ngô Lục giễu cợt: "Ồ, không nhìn ra ngươi là kẻ si tình? Thứ không sạch như vậy ngươi cũng muốn, đúng là không kén chọn."
Ngô Tuyển Thư bị ông ta nói cho mặt đỏ tai hồng, nhưng đối diện ánh mắt yếu đuối đáng thương của Kiều Oanh, cây gai trong lòng gã cũng đè xuống. Gã tiến lên hai bước, duỗi tay đoạt người, thanh âm vẫn kiềm chế: "Không bằng đưa người tới chỗ ta trước, muốn thế nào chúng ta nói sau!"
"Khó mà làm được!"
Ngô Lục nhưng không ngu, lập tức duỗi tay đoạt Kiều Oanh. Hai người ngươi đẩy ta xô, không biết ai bỗng thả sức lực, Kiều Oanh kẹp ở giữa không đứng vững ngã xuống một bên, hơi gồ lên bụng vừa lúc đụng phải cục đá.
"Bụng ta!" Ả đau đến cong người, đôi tay gắt gao ôm bụng.
Ngô Lục vội vội vàng vàng đỡ ả, trên đất nhiễm một mảnh máu, sắc mặt ông ta trắng nhợt: "Con của ta......"
Ngô Tuyển Thư cũng hoảng sợ, quát: "Mau đi tìm đại phu!"
Các thôn dân vốn chỉ xem náo nhiệt, hai nam tranh một nữ, mà nữ nhân. Ai biết đang xem đến sôi nổi, đã ầm ĩ đến mạng người.
Không biết là ai trong đám người kêu một tiếng: "Quan lão gia, quan lão gia ở đây, xảy ra án mạng rồi ——"
Ngô Tuyển Thư nghe thấy liền biết không tốt, muốn trốn trên xe ngựa, nhưng người tới đi rất nhanh, Kinh triệu doãn đưa người vội vã tới: "Sao lại xảy ra án mạng?"
Hắn nghe nói ngoài thành có người phóng hỏa liền vội vàng đuổi tới, rốt cuộc sắp cuối năm rồi, nếu xử lý không tốt hắn lại mất vị trí đứng đầu. Ai ngờ người còn chưa tới, đã nghe thấy có người hô lên có án mạng, hắn đến cỗ kiệu cũng không ngồi, một đường thở dốc chạy tới.
Ai biết tới nơi, chỉ thấy một nữ tử ôm bụng ngã trên đất.
Kinh triệu doãn chỉnh mũ quan, bày ra uy nghiêm: "Ở đâu có người chết?"
Người bên cạnh nói: "Hai nam nhân này tranh một nữ nhân, làm người ta ngã, sợ là sảy thai."
Lúc này Kinh triệu doãn mới phát giác trên dưới váy của nữ nhân này nhiễm không ít máu, ra hiệu sai dịch đưa người đi chữa trị trước, Kinh triệu doãn híp mắt nhìn hai nam nhân đưa lưng về phía mình, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi, quay đầu lại!"
Trán Ngô Tuyển Thư toát mồ hôi, đưa mắt ra hiệu với Ngô Lục. Ai ngờ Ngô Lục cũng một bộ dáng chim cút, muốn chui đầu vào lưng quần.
Kinh triệu doãn thấy hai người họ không chịu quay đầu, càng thêm khó chịu, bảo sai dịch áp giải người đến đây.
Sai dịch không chút khách khí mà áp giải hai người, hai người này cũng rất kỳ quái, không giãy giụa, chỉ dùng sức lấy tay che mặt. Kinh triệu doãn càng cảm thấy hai người này sợ làm ra thủ đoạn gì. Lạnh lùng nói: "Bỏ tay xuống, lộ mặt ra, tên họ là gì ——"
Sau khi sai dịch mạnh mẽ bỏ tay hai người đột nhiên im bặt.
Ngô Tuyển Thư cùng Ngô Lục nhìn thẳng hắn, sắc mặt ba người đều một lời khó nói hết.
Da mặt Kinh triệu doãn run rẩy một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được biểu tình thích hợp, khom lưng thấp giọng hỏi: "Hai vị......"
Sắc mặt Ngô Tuyển Thư biến hóa, nói: "Chỉ là chút hiểu lầm......"
Ngô Lục cũng liên tiếp phụ họa: "Đúng đúng đúng, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Ai ngờ lời này bị đám người xem náo nhiệt nghe thấy được, lập tức có người ồn ào nói: "Đại nhân đừng bị hắn lừa gạt, hai bọn họ đều nhìn trúng tiểu quả phụ ở Am ni cô, vừa rồi còn tranh giành cơ. Cũng không biết đứa bé trong bụng tiểu quả phụ kia là của ai......"
Ngay sau đó lại có người nói chân tướng tiểu quả phụ Kiều Oanh vào Am ni cô, Kinh triệu doãn càng nghe tâm càng lạnh, trong lòng biết việc này e không che giấu được.
Nghiệp Kinh ai không biết, gia phong của phủ Trung Dũng Hầu cực kỳ đứng đắn, dù con cháu không tiền đồ, nhưng cũng không ăn chơi trác táng như các phủ khác. Thê thiếp của Trung Dũng Hầu hòa thuận nhiều con cháu càng được mọi người ca tụng.
Nếu giờ do hắn mà chuyện hai thúc cháu chơi một nữ nhân bị truyền ra ngoài, đường làm quan của hắn cũng chấm dứt.
Tâm Kinh triệu doãn như lửa đốt, trên mặt vẫn bày ra uy nghiêm: "Thả người trước. Người phóng hỏa là ai?"
Các thôn dân thấy hắn rõ ràng không muôn truy cứu, tức khắc không thú vị tản ra, sai dịch áp giải bà điên kia đến: "Chính là bà ta."
Bà điên mặc xiêm y rách tung toé, tóc rối tung như ổ gà, khi bị sai dịch áp giải còn ha hả cười ngây dại. Kinh triệu doãn nhíu mi: "Lửa do bà ta phóng?"
Sai dịch còn chưa kịp đáp lời, liền thấy bà điên này vốn an phận bỗng la lên một tiếng, hung ác nhào về phía Ngô Lục, thê lương kêu: "Trả mạng cho con trai ta!"
Ngô Lục không kịp trốn tránh, lập tức bị bà ta cắn lỗ tai, tức khắc kêu lên như heo bị giết.
Sai dịch vội vàng kéo ra, nhưng bà điên kia gắt gao không chịu nhả, cắn rớt một tai của Ngô Lục. Thôn dân vừa mới tản ra nghe tiếng nháy mắt xúm lại, nhìn Ngô Lục lăn lộn trên đất kêu rên, không biết là ai bỗng nhiên nói: "Đây không phải nam nhân thông dâm với Kiều Oanh sao?"
Còn có kẻ lắm chuyện nói: "Ta biết hắn là ai! Hắn là Lục lão gia của cái gì hầu phủ ấy! Lúc ta làm việc ở Nghênh Xuân Lâu từng gặp hắn!"
Vừa nghe lão gia của hầu phủ, mọi người liền kinh ngạc.
Kinh triệu doãn nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, thầm nghĩ xong rồi. Sợ là việc này hoàn toàn không giấu được!
Vội vội vàng vàng bảo sai dịch nâng người lên xe ngựa, Kinh triệu doãn cũng không rảnh lo chuyện khác, mang theo một đám người nhanh chóng rời đi.
......
Đám người tan đi, An Trường Khanh mới kêu mã phu trở về. Tận mắt nhìn thấy một tuồng như vậy, tâm tình của An Trường Khanh rất tốt, nghĩ việc này không bao lâu sẽ truyền khắp Nghiệp Kinh, mà phủ Trung Dũng Hầu gia phong thanh chính nghiêm minh, rốt cuộc phải kéo xuống lớp da người kia.
Đời trước, An Trường Khanh hận người nhà đó bao nhiêu, hiện tại thống khoái bấy nhiêu.
An Phúc còn tấm tắc cảm khái: "Kiều Oanh này cũng lợi hại, có thể dụ được hai thúc cháu. Nhưng chờ việc này truyền ra, e rằng ả không được kết cục tốt."
"Ở ác gặp ác."
Phủ Trung Dũng Hầu xảy ra chuyện, ả là đầu sỏ gây tội, Trung Dũng Hầu sẽ không bỏ qua cho ả.
An Trường Khanh rũ mắt, trong mắt không có một tia ấm áp. Đời trước An Nhàn Ngọc nhận hết tra tấn, một xác hai mạng chết thảm, đời này, phải cho ả nếm thử khổ sở muội muội y đã từng chịu.
***
Trở về vương phủ, vừa lúc gặp An Nhàn Ngọc tới tìm y. Nàng cầm hai chiếc hà bao, tươi cười thanh thoát, ở vương phủ mấy ngày, nàng quá tự tại, sự e dè trên người cũng giảm bớt, càng thêm hoạt bát.
"Đây là muội và mẹ thêu. Huynh và Vương gia mỗi người một cái."
An Trường Khanh nhìn khuôn mặt nàng hơi đỏ, không nhịn được xoa đầu nàng: "Không phải nói để mẹ nghỉ ngơi nhiều sao? Đừng mệt nhọc."
An Nhàn Ngọc chu môi: "Muội nói mẹ cũng không nghe, muội chỉ có thể giành thêu nhiều hơn."
Kỳ thật nàng không thích thêu hoa, so với làm nữ hồng, nàng tình nguyện đọc nhiều sách hơn. Nhưng mẫu thân cứ nhắc mãi sao nữ nhi có thể không làm nữ hồng, sau khi đến nhà chồng sẽ bị khinh bỉ. Nàng đành phải làm theo.
"Vất vả cho muội muội rồi." An Trường Khanh nói: "Hôm trước kim phô* mang tới trang sức mới, đợi lát ta bảo An Phúc đưa đến cho muội. Muội và mẹ chọn dùng."
(*phô: cửa hàng, cửa tiệm) An Nhàn Ngọc lập tức vui mừng, đưa hà bao cho y: "Muội đi về trước."
An Trường Khanh nhìn nàng tung tăng, khóe miệng không khỏi ngậm một nụ cười. Y nhìn bầu trời xanh biếc trên đỉnh đầu, rõ rõ ràng ràng cảm nhận được, hết thảy, đều chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Cầm hai hà bao, An Trường Khanh đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Khi tìm kiếm, Tiêu Chỉ Qua đang đánh quyền trong viện, An Trường Khanh không lên tiếng, cười tủm tỉm đứng một bên nhìn. Tiêu Chỉ Qua đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của y, đánh xong một bộ quyền mới đi đến phía y: "Xử lý xong rồi?"
An Trường Khanh cười ha hả kéo hắn vào phòng, vừa đi vừa nói trò khôi hài trước Am ni cô cho hắn, dứt lời, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ngày mai sẽ có trò hay xem."
Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm một lát, nói: "Còn chưa đủ."
An Trường Khanh khó hiểu: "Cái gì không đủ?"
Tiêu Chỉ Qua giải thích cho y: "Thúc cháu tranh giành tình cảm ầm ĩ ra chỉ là gièm pha, nhưng không đủ rung chuyển phủ Trung Dũng Hầu."
Hắn đưa một phong thư đã sớm chuẩn bị xong cho An Trường Khanh: "Ngươi phải học mượn lực đả lực."
An Trường Khanh nhận phong thư mở ra, thấy bên trong liệt kê đủ loại chuyện xấu mà phủ Trung Dũng Hầu làm ra, lại nhìn phần ký tên, không có ghi ai viết, cũng không ghi người nhận.
"Thư này phải dùng thế nào?"
"Trước đây Trung Dũng Hầu có một vợ cả, là đích thứ nữ nhà Ngự sử Trung thừa. Vị phu nhân này gả đến ba năm, vì bệnh qua đời."
"Giữa hai chuyện này có quan hệ gì?" An Trường Khanh suy đoán nói: "Hầu phu nhân trước đây chết có kỳ lạ?"
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua nhu hòa mà nhìn y: "Từ khi tiền Hầu phu nhân qua đời, Ngự sử Trung thừa và phủ Trung Dũng Hầu không lui tới. Cho đến nay, vị Ngự sử Trung thừa này, đã thăng nhiệm Ngự sử Đại phu."
Trong này tiết lộ quá nhiều tin tức. An Trường Khanh suy tư lúc lâu: "Ý của ngài là...... đưa thư này đến tay Ngự sử Đại phu, mượn tay ông ta, đối phó phủ Trung Dũng Hầu?"
Ngự sử Đại phu đứng hàng tam công, có trách nhiệm giám sát đủ loại quan lại. Nếu ông ta ra mặt tham tấu, đến tai thiên tử, chuyện ở phủ Trung Dũng Hầu sẽ không thành nhỏ được, nếu lại nhổ củ cải khỏi bùn, dính dáng đến chuyện cũ năm xưa...... Cũng đủ làm Trung Dũng Hầu tốn sức.
An Trường Khanh càng nghĩ càng hưng phấn, đáy mắt phiếm hưng phấn sáng rọi.
"Ngày mai rồi đưa." Tiêu Chỉ Qua từ trong tay áo rút phong thư khi nãy, lấy ra một bao giấy dầu bỏ vào trong tay y, nói: "Khen thưởng."
An Trường Khanh kinh ngạc mở ra, phát hiện là một túi kẹo đậu phộng bóng mượt.
Tác giả có lời muốn nói:
# Cuối cùng tặng được kẹo đậu phộng #
Túng Túng: Nhạ Nhạ thật thông minh, thưởng một túi kẹo đậu phộng (âm thầm vui vẻ)