Tay phải của Lý Hải Vân được băng bó treo trên cổ, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. An Trường Khanh vào tiền sảnh, thấy hắn thực sự hơi kinh ngạc. Y chỉ nghe Vương Phú Quý nói hai người đánh một trận, không nghĩ rằng một trận này đánh đến rất lợi hại.
Lý Hải Vân thấy y, vội vàng đứng dậy, có chút chật vật mà vái chào, hướng y tạ lỗi: "Đã liên lụy Vương phi, Vương gia không vì tối qua hiểu lầm trách cứ người chứ?"
Hắn cẩn thận đánh giá An Trường Khanh, thấy khí sắc của y không khác, cũng không nhìn ra bộ dáng có thương tích trên người, lúc này mới yên tâm.
An Trường Khanh thấy điệu bộ của hắn, biểu tình cũng rất thành khẩn, tâm tư xem náo nhiệt vơi đi. Có vẻ vị biểu ca này cũng không giống đích mẫu Lý thị, bởi vậy An Trường Khanh đối đãi hắn cũng chân thành.
"Làm sao vậy? Ta nghe nói tối qua biểu ca tranh chấp với đại ca?"
"Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm." Lý Hải Vân cười khổ một tiếng: "Cũng không gạt Vương phi, vẫn là vì hiểu lầm tối qua. Tối qua ta uống quá nhiều rượu, chính là đại biểu ca xúi giục ta đi tìm Vương phi, hắn thay ta trông chừng. Sau đó Vương phi và ta nói rõ hiểu lầm, ta vốn muốn đi tìm đại biểu ca uống rượu, không ngờ không tìm được người. Lúc đó mới phản ứng được, có thể hắn cố ý xúi giục ta đi tìm ngài, sau đó đợi Vương gia quay lại, hãm hại chúng ta."
"Vì vậy ta đi chất vấn hắn, ai ngờ hắn thật sự thừa nhận." Lý Hải Vân lộ vẻ chua xót: "Ta nhất thời khó chịu, mới đánh nhau với hắn."
An Trường Khanh kinh ngạc: "Trước nay đại ca không thích ta, hãm hại ta thì thôi. Thế nào đến biểu ca cũng......"
Lý Hải Vân buồn bực: "Bởi vì không bao lâu ta trúng song nguyên, cô phụ thường lấy việc này răn dạy hắn. Vì thế đại biểu ca mang oán với ta đã lâu. Chỉ là hiện giờ mới tìm cơ hội......"
Hắn luôn coi biểu ca như bạn tốt tri tâm, dù là yêu thích thuở nhỏ hay buồn khổ vì liên tiếp thủ tang không thể thi cử, đều thổ lộ với hắn. An Trường Dục cũng giống một đại ca đáng tin cậy khuyên hắn. Nhưng không ngờ thật ra hắn đã sớm giấu dã tâm.
"Vậy lão thái quân xảy ra chuyện gì?"
An Trường Khanh nhớ rõ, thân thể lão thái quân rất khỏe mạnh. Lúc này đời trước không nghe nói bà có tai bệnh gì, sống đến năm gần bảy mươi mới buông xuôi hai tay.
"Chuyện ta với đại biểu ca cãi vã tới tai cô phụ cô mẫu và lão thái quân. Ta báo việc này cho bọn họ, ai ngờ bọn họ không chỉ không răn dạy biểu ca, ngược lại cảm thấy ngài...... Là ngài ly gián huynh đệ chúng ta, tất nhiên ta không phục, nói phải báo việc này cho phụ thân, ai biết cô mẫu không chịu, còn răn dạy ta mấy câu. Lão thái quân cũng trách cứ ta bất kính trưởng bối. Ta không nhịn được chống đối vài câu...... Lão thái quân liền tức giận ngất đi."
Lý Hải Vân rất là khó chịu: "Ta tưởng rằng cô mẫu thâm minh đại nghĩa, không ngờ bà ấy cũng giúp thân không giúp lý. Việc này rõ ràng là đại biểu ca rắp tâm muốn hãm hại ngài và ta, bà ấy lại đẩy hết tội lên người Vương phi...... Thật sự khiến người ta tức giận, bất luận thế nào, ta sẽ báo việc này cho phụ thân."
An Trường Khanh không ngờ còn có một phen rối rắm như vậy, nhưng người An gia nghĩ như vậy y không chút ngoài ý muốn. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt người An gia, y chưa từng làm đúng chuyện gì.
Bởi vậy y không quá tức giận, dò hỏi Lý Hải Vân: "Biểu ca và An gia ầm ĩ, sau này định đặt chân ở đâu?"
Lý Hải Vân nói: "Phụ thân đã hết nhiệm kỳ ở Thường Dương, hiện giờ đã khởi hành về Nghiệp Kinh, ít ngày nữa sẽ đến. Ta sẽ ở tạm nhà mới mấy ngày."
"Lần này mạo muội cầu kiến, cũng vì lo lắng chuyện hôm qua liên lụy Vương phi. Muốn tự mình tới cửa giải thích, bây giờ nếu Vương phi mạnh khỏe, ta cáo lui trước, không quấy rầy Vương phi."
Hắn nói xong vái chào thật sâu: "Việc này ta nợ Vương phi một cái tình, nếu sau này có nơi dùng đến, Vương phi chỉ cần phân phó."
Lời hắn khẩn thiết, An Trường Khanh cũng không khước từ, giữ hắn lại dùng trà, tán gẫu vài câu, mới gọi Vương Phú Quý đưa người ra phủ.
Khi Tiêu Chỉ Qua hồi phủ, vừa lúc đụng phải Lý Hải Vân ra phủ.
Lý Hải Vân tiến lên hành lễ, nghĩ thầm giải thích chuyện hôm qua vài câu, lại nghĩ đến biểu tình không để ý của An Trường Khanh hôm nay, cũng không vẽ rắn thêm chân, sau khi hành lễ bèn tránh sang một bên, chờ Tiêu Chỉ Qua đi hắn mới rời đi.
Tiêu Chỉ Qua quay đầu lại nhìn hắn, sắc mặt đen xì. Chờ tới tiền sảnh nhìn thấy An Trường Khanh. Lại đảo qua bàn, nước trà còn chưa nguội, liền biết An Trường Khanh chiêu đãi.
Hắn như lơ đãng nói: "Lúc ta về gặp được Lý Hải Vân ở cửa, sao hắn tới?"
"Vì hiểu lầm tối qua tới xin lỗi."
An Trường Khanh cũng tiện kể lại trò cười ở An phủ với chuyện An Trường Dục làm việc thất đức cho Tiêu Chỉ Qua nghe. Tiêu Chỉ Qua càng nghe càng nhăn chặt mày: "Phụ thân ngươi giở thủ đoạn không kém, cả nhà trái lại là một đám hồ đồ. Hai con trai cũng theo ông ta, một lũ xu nịnh hết sức lành nghề."
Lần đầu tiên An Trường Khanh thấy hắn chửi người như vậy, trợn mắt há hốc mồm lại không nhịn được cười nhạo: "Vậy đứa con trai còn lại thì thế nào? An tướng quốc có ba đứa con trai."
Tiêu Chỉ Qua nhìn y, vô cùng nghiêm túc nói: "Tam thiếu gia theo mẹ đẻ, đương nhiên là tốt."
An Trường Khanh phụt một tiếng cười lên, thầm nghĩ hũ nút này ngày thường không khen người, một khi khen hết sức có hiệu quả, ngay cả mẹ y cũng nịnh bợ.
Tiêu Chỉ Qua không biết y đang cười cái gì, nhưng nhìn y tươi cười liền thư giãn chân mày, nói tiếp: "Ít ngày nữa phụ thân Lý Hải Vân sẽ về Nghiệp Kinh, khả năng cao thăng nhiệm lên phủ Thiếu Khanh. Thái Phủ Tự nắm giữ thu chi vàng bạc thuế ruộng quốc khố, quyền cao chức trọng, tất nhiên Thái tử và Lão Tam sẽ cực lực mượn sức, vì tránh hiềm khích, ngày sau nên ít tiếp xúc."
An Trường Khanh "ồ" một tiếng, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vương gia muốn tránh hiềm khích, hay là không muốn ta lui tới với biểu ca?"
Tiêu Chỉ Qua hơi cứng sắc mặt, im lặng một lát, mới thong thả nói: "...... Ta không thích hắn."
Tươi cười trên mặt An Trường Khanh lớn hơn nữa, nheo mắt nói: "Vương gia không thích, vậy về sau ta ít lui tới với hắn là được."
Môi Tiêu Chỉ Qua mím thành một đường thẳng tắp lặng lẽ cong lên, không mặn không nhạt mà "ừ" một tiếng.
An Trường Khanh thấy thế cũng không nói với hắn chuyện của Lý Hải Vân, ngược lại nói: "Hôm sau mẫu thân và Ngọc Nhi sẽ đến thôn trang. Hộ vệ ở thôn trang đều là người nhà nông hộ, ta muốn điều mấy thị vệ trong phủ đến thôn trang trông nom. Nói với Vương gia một tiếng trước."
"Việc nhỏ này, ngươi làm chủ là được, không cần nói cho ta." Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua hơi sâu: "Ta có chính sự muốn nói với ngươi."
"Hở? Chính sự gì?" Mắt An Trường Khanh lộ nghi hoặc.
"Nơi này không tiện nói chuyện." Tiêu Chỉ Qua nói rồi cùng y trở về chính viện. Trở về phòng, đóng hết cửa lại, mới lấy phương thuốc điều dưỡng Hồ Thị Phi viết, cùng với cao và mấy tiểu côn thanh ngọc đặt lên bàn.
"Đây là phương thuốc điều dưỡng ta hỏi đại phu. Mỡ với khí cụ ta đều chuẩn bị tốt, sau này mỗi ngày ngươi luyện tập theo phương pháp điều dưỡng trên phương thuốc."
"???"An Trường Khanh mê mang, cầm lấy phương thuốc trên bàn nhìn mấy hàng, tức khắc sắc mặt đỏ lên, như bị phỏng tay ném phương thuốc về mặt bàn: "Làm cái này làm gì?"
"Việc nam tử, rốt cuộc khác đạo âm dương, điều dưỡng cho tốt, mới có thể không thương thân." Tiêu Chỉ Qua hết sức nghiêm túc, như đang nói đại sự quân cơ.
An Trường Khanh nhìn đồ vật trên bàn, lại nhìn hắn. Trong lòng thầm mắng, người đứng đắn này mà không đứng đắn lên thật khiến người khác không chống đỡ được. Cầm phương thuốc xem qua một lần, lại thu những thứ khác vào trong ngăn tủ thứ hai ở đầu giường, thấp giọng nói: "Ta biết rồi."
Tiêu Chỉ Qua vẫn chưa yên tâm, dặn dò nói: "Phải luyện tập theo phương thuốc này hàng ngày, chờ ngươi học tốt, mới có thể viên phòng."
An Trường Khanh vừa nghe tức khắc bực bội, mặt đỏ lên trừng hắn: "Ai muốn cùng ngài viên phòng?!"
Nói xong liền tức giận đẩy cửa ra ngoài.
Lưu lại Tiêu Chỉ Qua ngơ ngác trong phòng. Tối qua rõ ràng còn hỏi muốn viên phòng không, sao hôm nay liền thay đổi......
***
Ra năm, tháng giêng đã qua một nửa, còn lại một nửa cũng không giữ được, khi đám người phản ứng lại, đã vào hai tháng. Mùng tám tháng hai là kinh trập, chính là xuân lôi hưởng, vạn vật sinh sôi thời tiết tốt. Qua kinh trập, sau đó là tiết hoa triêu.
Thời tiết năm trước, băng tuyết tan, mưa xuân lất phất, vạn vật sinh sôi, đầu đường nhuộm xanh. Phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu chuẩn bị tiết hoa triêu.
Nhưng mùa đông năm nay chung thủy không đi, ngày xuân cũng chậm chạp không tới, tuyết đọng trên tường cũng chưa tan.
An Trường Khanh ngồi bên lò sưởi, ngắm nhìn tuyết đọng trên nóc nhà, biết được lúc này giống như đời trước. Trước đó Tiêu Chỉ Qua đã từng tiến cung một lần, hướng An Khánh Đế góp lời: Chiêu cáo các nơi, bảo bá tánh gần đây ít ra cửa, chuẩn bị tốt phòng lạnh ngự đông.
Nhưng mà An Khánh Đế triệu tiên sư Thái Thanh Quan mình tín nhiệm, bảo tiên sư bói quẻ tính toán tại chỗ, tiên sư nói ít ngày nữa sẽ tuyết hóa xuân về, lời ven đường toàn là nói bậy, không thể tin.
Tiêu Chỉ Qua góp lời bị bác bỏ không nói, còn bị An Khánh Đế răn dạy một phen.
An Trường Khanh nghe xong, trong lòng nổi tư vị khó nói. Bỗng có loại cảm giác số mệnh, tai họa gặp đời trước, chung quy vô pháp tránh.
Tiêu Chỉ Qua an ủi y, đồ ngự đông tích trữ trước đây có thể cứu trợ không ít bá tánh, nếu thật sự giống mộng cảnh y gặp, hắn sẽ lại nghĩ cách, đến lúc đó triều đình cũng không thể bỏ mặc.
An Trường Khanh nghĩ đến kho hàng chất đầy y lương than lửa, lúc này mới an tâm một chút.
Rõ ràng đã đầu xuân, thời tiết bên ngoài lại càng ngày càng lạnh, An Trường Khanh lo lắng mẫu thân cùng muội muội ở thôn trang, phái người đến thôn trang Dư thị và An Nhàn Ngọc cư trú đưa đủ lương thực và than lửa. Ngay chiều hôm đó khi hạ nhân vương phủ đưa đồ trở về, bầu trời bỗng rơi mưa đá lớn bằng nắm tay.
Mưa đá lộp bộp nện xuống, mái ngói không kiên cố liền bị đập thủng.
An Trường Khanh nhìn hạ nhân bên ngoài dựa theo dặn dò của y trước đó tìm phòng tránh né, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng không bao lâu, lại chậm rãi nhấc lên.
Chuyện đời trước thật sự quá xa xăm, y chỉ nhớ tai hoạ bắt đầu bằng một trận mưa đá, nhưng mưa đá rơi xuống ngày nào giờ nào, y lại không nhớ rõ. Vào tháng hai, mỗi ngày lo lắng đề phòng mà đợi.
Hiện giờ rốt cuộc đã rơi, khiến y nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại lo lắng tình hình thôn trang bên ngoài.
Mưa đá lộp bộp gần hai canh giờ mới ngừng, sau đó liền rơi tuyết lớn. Gió Bắc gào thét, tuyết xoáy bay trong gió. Hạ nhân sớm có chuẩn bị thừa dịp nóc nhà chưa bị tuyết phủ, dựng thang bò lên sửa mái ngói.
Mà lúc này, trên đường phố Nghiệp Kinh càng binh hoang mã loạn.
Nhà ở không vững chắc, nóc nhà đều bị đập thủng, chủ nhà đang vội vàng tu sửa; cũng có người đi đường không tránh kịp bị đập thương, trước y quán thành Nghiệp Kinh đầy người đứng chờ. Cũng có người thấy thời tiết dị thường, sớm ngửi được tiên cơ, ngầm bắt đầu mua than lửa......
Mà trong hậu cung, An Khánh Đế tức giận. Gọi người áp giải tiên sư xuống hỏi tội, lại hạ một khẩu dụ, triệu Tiêu Chỉ Qua vào cung.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tâm của Nhạ Nhạ, kim dưới đáy biển......
Nhạ Nhạ::)