Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 57

Quả thật Tiết Vô Y không cần uổng công phái người đi chặn giết sứ thần, bởi vì có người để ý an nguy của Bắc Chiến Vương phi hơn gã.

Manh mối của bí bảo Tây Khương nằm trên người của người trong tranh, người trên tranh lại giống Bắc Chiến Vương phi như đúc. Mặc kệ An Khánh Đế động tâm hay không, việc này bị Nghiệp Kinh biết được, nhất định sẽ có người mượn việc này lấy An Trường Khanh làm bè.

Phàm trên thư viết được có năm phần thật, Tiêu Chỉ Qua nhận được tin của gã, sẽ không ngồi nhìn sứ thần của Vương Thái Hậu sống đến Nghiệp Kinh.

Có thể giúp gã giải quyết họa lớn, lại có thể bán một ân tình của Bắc Chiến Vương, cớ sao không làm?

Mà Tiết Vô Y cũng không sai, xác thật Tiêu Chỉ Qua không dám lấy an nguy của An Trường Khanh ra đặt cược.

—— tin tức mà thị nữ bên người Tiết Vô Y tự mình đưa tới. Trừ cái đó ra, còn có một bức tranh.

Thị nữ nói người trong tranh giống hệt An Trường Khanh, nhưng Tiêu Chỉ Qua chỉ nhìn thoáng qua, liền biết trong tranh tuyệt đối không phải An Trường Khanh. Đôi mắt của người trong tranh hẹp dài hơn, môi cũng mỏng hơn, làm cả người có chút lạnh nhạt, ngay cả nốt ruồi đỏ nhỏ dưới mắt trái, cũng không thể trung hoà lạnh lẽo trong mắt người này.

Không giống An Trường Khanh tí tẹo nào. Chỉ nhìn tướng mạo, hẳn là người cực kỳ quạnh quẽ.

Không giống Nhạ Nhạ của hắn, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Tiêu Chỉ Qua nhìn bức họa chậm chạp không nói gì, Tễ Tuyết không tự ti không kiêu ngạo nói: "Tướng gia bảo ta đưa một câu cho Vương gia: Chỉ cần tướng gia còn sống một ngày, Tây Khương tuyệt không làm địch nhân của Đại Nghiệp."

Tiêu Chỉ Qua chắp tay sau lưng, rũ mắt trầm tư một lát, nói với nàng: "Trở về nói cho tướng gia của các ngươi, giao dịch nói lúc trước, bổn vương đáp ứng."

Sau đó hắn chỉ vào bức tranh kia: "Tranh này có vẻ là phỏng theo, ta giữ lại."

Quả thực bức tranh này do Tiết Vô Y vẽ lại, bản chính sớm bị gã cất đi. Tễ Tuyết hơi khom người, để lại bức tranh, giống như khi tới không một tiếng động mà rời đi.

Nhưng Tiêu Chỉ Qua lại nhìn bức tranh kia trầm mặc hồi lâu. Hắn không cảm thấy Tiết Vô Y sẽ lấy âm mưu vụng về như thế lừa hắn, bức tranh này và bí bảo Tây Khương, có tám chín phần là thật.

Khuôn mặt tương tự, thậm chí ngay cả vị trí lệ chi dưới mắt cũng y hệt, lấy trùng hợp mà nói, thật sự lừa mình dối người.

Tiêu Chỉ Qua trầm tư, cảm thấy vấn đề hơn phân nửa liên quan đến mẫu tộc của An Trường Khanh. An gia là nhân sĩ sinh sống ở Nghiệp Kinh, mà sau đó xuất hiện tân quý, không có khả năng có quan hệ gì với Tiết Thường hoặc Tây Khương. Vậy chính là có liên quan đến mẫu tộc.

Mẫu thân của An Trường Khanh...... Vốn là thanh quan nhân ở thanh lâu, không rõ cha mẹ.

Trong lòng có tính toán, Tiêu Chỉ Qua cẩn thận cất tranh đi, lại viết thư gọi người khoái mã đưa đi, an bài thỏa đáng hết, mới mời Thường Tại Xương đến thương nghị chuyện quặng phỉ thúy.

Lúc Thường Tại Xương nghe hắn nói Tây Khương đồng ý nhường quặng phỉ thúy, biểu tình dại ra, sau một lúc lâu mới nheo mắt nói: "Sao ta cảm thấy có chuyện gì ta chưa biết?"

Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt liếc gã: "Chuyện ngươi không biết còn nhiều. Ngươi chỉ lo cho người khai thác, theo trước đây nói, ta bảy ngươi ba."

Thường Tại Xương nghĩ nghĩ, nhiều năm ở chung, gã biết Tiêu Chỉ Qua sẽ không hại gã, thấy hắn không nói, cũng không dò hỏi tới cùng, mà nói: "Đào ra rồi làm sao ra tay?" Không báo việc này đến Nghiệp Kinh, cũng không thể gióng trống khua chiêng.

Về chuyện này Tiêu Chỉ Qua sớm có đối sách, nói với gã: "Sau khi khai thác phỉ thúy, trước không sốt ruột lan truyền, bảo thương đội trực tiếp chuyển nguyên thạch đến phía nam, bên kia giàu có và đông đúc, sẽ có rất nhiều phú thương nguyện ý tiêu tiền."

Tuy hiện giờ Đại Nghiệp mưa gió lênh đênh, nhưng trước đây cũng quá phồn thịnh, đặc biệt là vùng phía nam, vì Thái Tổ từng mở thông thương, bọn họ lui tới với Vũ Trạch, rất hưng thịnh mấy năm. Phú thương giàu đến chảy mỡ. Tuy sau này mấy nhậm hoàng đế hạ lệnh không được thông thương, nhưng vẫn còn của cải. Không lo không có tiền tiêu, chỉ lo không chỗ tiêu tiền. Phỉ thúy chuyển đến, đem đá đi bán đấu giá, không lo không ai cầm.

Thường Tại Xương há hốc mồm: "Bán đấu giá nguyên thạch? Vậy có người mua không?"

Tiêu Chỉ Qua nhìn gã: "Phái người biết xử lý đi, tạo thế trước. Phú thương phía nam, thích đánh bạc cũng không ít."

Những phú thương có chút của cải, đương nhiên sẽ không đến sòng bạc tìm chút trò vui, bọn họ chơi rất đa dạng. Tỷ như đua ngựa, tỷ như đấu điểu, đều là cách chơi vung tiền như rác.

Nếu chỉ là một khối phỉ thúy, đương nhiên cũng đáng tiền, nhưng hai quặng phỉ thúy, nếu muốn tiền cuồn cuộn tới không ngừng, chỉ mấy châu quận phía nam chưa chắc cung cấp nổi. Ngược lại bán đấu giá nguyên thạch, càng có thể kích thích lòng hiếu kỳ của những phú thương.

Một khối nguyên thạch, phỉ thúy lấy ra có tốt có xấu. Lấy vốn nhỏ đặt cược lớn, kích thích lòng cờ bạc của họ, vậy không lo bán.

Thường Tại Xương suy tư gì đó, không lâu liền phái người đi an bài. Tiêu Chỉ Qua cầm bức tranh đi tìm An Trường Khanh.

An Trường Khanh đã dùng cơm sáng, lúc này đang ở thư phòng đọc sách. Dư Tiêu tận chức tận trách, như cái đuôi nhỏ canh giữ hầu hạ ở cửa thư phòng. Thấy Tiêu Chỉ Qua đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Tiêu Chỉ Qua gật đầu, đi nhanh vào trong.

An Trường Khanh nghe thấy động tĩnh, vừa lúc buông sách xuống. Lúc Tiêu Chỉ Qua thấy y ngừng lại một chút, theo bản năng so sánh y và người trong tranh một phen, càng nhìn càng cảm thấy hai người khác biệt to lớn.

Hắn không tính gạt An Trường Khanh, dứt khoát khóa cửa thư phòng, nói ngọn nguồn cho y nghe.

Bức tranh kia được mở ra trên bàn sách, An Trường Khanh kinh ngạc nhìn, bộ dáng hận không thể nhìn thủng bức tranh.

Thật lâu sau, mới lắc đầu, khẳng định nói: "Chưa từng gặp. Cũng chưa bao giờ nghe mẫu thân nói."

Không chỉ đời này, ngay cả đời trước, y cũng không biết bản thân còn có liên quan đến bí bảo của Tây Khương. Y từng nghe mẫu thân nói ít chuyện xưa, nhưng không nói đến Tây Khương gì, chỉ biết mẫu thân sinh ra không lâu đã bị người ta bỏ ở ven đường, bên trong chỉ có một miếng ngọc bội Song Ngư. Mẫu thân được người nhặt về nuôi nấng, sau lại gặp được họa, vì bà lớn lên xinh đẹp, đã bị dưỡng phụ mẫu bán vào thanh lâu đổi bạc cứu mạng.

Việc này thật sự khiến người ta mù mờ, Tiêu Chỉ Qua biết nhiều hơn y một chút, nhưng cũng không có manh mối. Chỉ có thể dùng mồi lửa đốt bức tranh, nói: "Bức tranh này liên lụy quá nhiều, chuyện hôm nay ngươi hãy quên đi, đừng nói với ai."

An Trường Khanh nhíu mày, đối chuyện tai bay vạ gió này còn có chút lo lắng sốt ruột. Đời trước y không ra khỏi Nghiệp Kinh, cũng không biết việc Tây Khương. Càng không biết Tây Khương còn có bức tranh như vậy. Bây giờ trọng sinh, y thay đổi rất nhiều chuyện, lại mang đến nhiều chuyện đời trước chưa từng xảy ra.

Cũng không biết biến hóa thế này, rốt cuộc là tốt hay xấu.

Tiêu Chỉ Qua thấy y mặt ủ mày chau, cho rằng y lo lắng, an ủi nói: "Ta đã phái người đi chặn giết sứ thần Tây Khương, không để phụ hoàng bọn họ biết được việc này."

An Trường Khanh lắc đầu, đặt trán lên vai hắn thở dài một hơi thật sâu, buồn rầu nói: "Chỉ là cảm thấy, cứ một chuyện nối một chuyện, không có lúc ngừng."

Loại cảm giác mất khống chế này khó tránh khiến người ta nôn nóng, lại cáu giận đời trước bản thân sống quá hồ đồ, cái gì cũng không biết.

Tiêu Chỉ Qua xoa lưng y, thấy y đăm chiêu ủ dột, liền đổi chuyện vui nói cho y: "Đã chuẩn bị khai thác quặng phỉ thúy, ta đưa ngươi đi xem nhé? Thuận tiện chọn mấy khối nguyên liệu tốt."

An Trường Khanh còn hơi buồn bã, nhưng nghĩ cơ hội như này cũng không nhiều lắm, vẫn gật đầu đi với hắn.

......

Sau khi giao dịch xong, Tây Khương liền triệt binh. Doanh trướng trên biên giới đều đã rút, nhưng có không ít tướng sĩ Lương Châu phong núi —— sau này không dễ dàng vào được nơi này.

Hai người đi vào đi dạo, bên trong đã có không ít thợ thủ công đang lựa đá vụn, những đá vụn đều do khi núi đất sạt lở lăn xuống, có không ít nguyên thạch phỉ thúy, chỉ cần người tỉ mỉ phân biệt. Lựa ra từ đống đá bình thường.

Nấn ná ở hai ngày, An Trường Khanh dựa vào kỹ xảo học được từ thợ thủ công chọn mấy khối nguyên thạch, để người dùng công cụ cắt ra, trừ bỏ một khối bị hỏng ra, mấy khối khác đều là phỉ thúy thượng đẳng. An Trường Khanh buồn bực hai ngày mới vui sướng lên.

Chọn xong Phỉ Thúy, bọn họ đã ở Lương Châu bốn năm ngày, liền chuẩn bị khởi hành về Nhạn Châu.

Tất cả công việc khai thác quặng phỉ thúy đều giao cho Thường Tại Xương, còn thương đội vận chuyển nguyên thạch, cần tìm kiếm người kín miệng, hiện giờ vẫn đang khai thác phỉ thúy, cũng không sốt ruột, chuẩn bị về Nhạn Châu trước rồi từ từ thương nghị.

Lại một buổi sáng sớm, đoàn người giục ngựa đi.

An Trường Khanh đã học cưỡi ngựa, liền tự chọn một con ngựa dịu ngoan. Tiểu Dư Tiêu cũng theo họ về Nhạn Châu, bởi vì tuổi còn nhỏ không biết cưỡi ngựa, liền bảo Tiêu Chỉ Qua cho nhóc cưỡi chung.

Tuy Tiêu Chỉ Qua không nói gì, nhưng mặt đen kịt lại, ánh mắt thường rơi xuống thân ảnh đi phía trước.

Dư Tiêu ngồi trước hắn, bị hắn dọa tới mức không dám thở mạnh. Nhìn Vương phi cưỡi ngựa đằng trước, trong lòng càng kính nể. Giờ nhóc đã biết cứu mình chính là Bắc Chiến Vương phi, thật lòng cảm thấy Vương phi không chỉ tâm địa tốt, còn không hề sợ sệt Vương gia, thật sự lợi hại.

***

Vào tháng năm, thời tiết càng thêm ấm áp, bá tánh đều thay xiêm y đơn bạc. Vì chiến sự đã dập, thành Nhạn Châu náo nhiệt hơn xưa rất nhiều. Khi về thành không ít bá tánh thấy họ, còn cười vấn an, cảnh tượng phồn thịnh tưng bừng.

Khi về thành đã là chạng vạng, giao Dư Tiêu cho An Phúc an trí, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua ăn cơm tối, sớm rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đi đường một ngày một đêm, An Trường Khanh thật sự đau lưng đau chân, rửa mặt xong liền dựa vào gối tự đấm chân cho mình, nhăn mặt lại, nhìn có chút trẻ con.

Tiêu Chỉ Qua bước vào, thấy y như vậy liền cười một tiếng, tự nhiên mà đi đến, đặt chân y lên người mình, khống chế lực đạo xoa nắn cho y, miệng lại nói: "Sớm nói cưỡi ngựa vất vả, bảo ngươi đi cùng ta."

Hiển nhiên, An Trường Khanh tự mình cưỡi ngựa, lại ném thằng nhóc cho hắn, trong lòng Bắc Chiến Vương không quá thống khoái.

An Trường Khanh méo miệng, dùng chân đá vai hắn, lẩm bẩm nói: "Lúc đầu không mệt sao được." Ai biết xuống ngựa cả người sẽ nhức mỏi thế. An Trường Khanh khẳng định do ít cưỡi, về sau luyện nhiều chút mới được.

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua chợt lóe, thuận thế cầm chân y, vết chai trên ngón cái chạm qua lòng bàn chân, mang đến một trận ngứa ngáy.

"Này đừng cào." An Trường Khanh sợ ngứa, dùng sức rút chân về, chưa hết giận mà trừng hắn.

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua càng sâu, thuận thế cúi người, dán vào bên tai y thấp giọng nói: "Nhạ Nhạ, hôm nay viên phòng nhé?"

Thân thể An Trường Khanh cứng đờ, mở lớn mắt nhìn hắn, rặng mây đỏ lan từ bên tai tràn đến cổ, ngây hết cả người.

Bộ dáng này của y, khiến cảm xúc dưới đáy mắt Tiêu Chỉ Qua càng quay cuồng, ngón tay lướt qua sống lưng y, lại thấp giọng dò hỏi: "Được không?"

Cuối cùng An Trường Khanh lấy lại tinh thần, xấu hổ sắp bốc khói, chuyện viên phòng, kiếp trước kiếp này đều là lần đầu. Nhưng hai người thành hôn lâu như vậy, viên phòng cũng bình thường, hơn nữa lúc đi Lương Châu cũng từng nói, sau khi về sẽ viên phòng.

Không bình thường chính là, sao người này phải đứng đắn hỏi y như vậy?!

Trừng mắt nhìn hắn, An Trường Khanh căm giận nghĩ, việc này...... không phải việc này đều buông màn trực tiếp bắt đầu sao? Hỏi tới hỏi lui là muốn làm cái gì!

Tiêu Chỉ Qua không biết y suy nghĩ gì, vẫn cứ nghiêm túc mà chờ đợi y trả lời. Hai nam tử ở bên nhau, bảo An Trường Khanh ở dưới chịu đựng, vốn có chút ủy khuất y, cho nên hắn cũng không muốn miễn cưỡng y, nếu y không muốn, hắn có thể chờ thêm.

Bị hắn nhìn như vậy, An Trường Khanh nói được không tốt, nói không được cũng không tốt. Cho đến khi nhìn thấy chờ mong ở đáy mắt hắn, An Trường Khanh khẩn trương mà nuốt nước bọt, tự nói với bản thân rằng không sao. Nắm chặt ngón tay, tuy y không trả lời, nhưng lấy hết can đảm, ngửa đầu hôn hắn một cái..

Nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại in ở khóe môi, đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết. Trong mắt Tiêu Chỉ Qua như sóng lớn cuồn cuộn, lại không dám tiết lộ nửa phần, sợ dọa y.

Khóe miệng bỗng bật cười, Tiêu Chỉ Qua rũ mắt, cẩn thẩn gỡ tóc cho y, ngón tay chạm qua mái tóc đen, cũng nhẹ nhàng đáp trả hôn lên trán y: "Đừng sợ......"

....................................

Đêm nay, Tiêu Chỉ Qua hết sức ôn nhu.

Trước đây An Trường Khanh luyện tập theo phương thuốc bảo dưỡng Hồ Thị Phi đưa, cũng không chịu nhiều khổ sở, chẳng qua cưỡi ngựa một ngày một đêm, tối lại hồ nháo hơn nửa đêm, thật sự mỏi mệt, sau khi kết thúc không lâu liền ngủ say.

Tiêu Chỉ Qua không hề buồn ngủ, cẩn thận lau sạch sẽ cho y, quý trọng mà ôm người vào lòng, nhìn không chớp mắt.

Từ nay về sau, người trong lòng này, hoàn toàn thuộc về hắn.

......

Tiêu Chỉ Qua không ngủ một đêm, tinh thần lại dị thường tốt, sáng ngày mới ra sân đánh một bộ quyền, đợi phát tiết hết tinh lực còn lại ra ngoài, lại tự mình đến phòng bếp, kêu người chuẩn bị tỉ mỉ chút, đều phải thanh đạm dễ tiêu hoá.

Dặn dò xong đi về, vừa lúc thấy An Phúc muốn vào phòng gọi, kêu người lại, không cho hắn quấy rầy An Trường Khanh: "Hôm nay không cần gọi Vương phi."

An Phúc chỉ cho rằng Vương phi đi đường về mệt, cũng không có hướng suy nghĩ khác, bưng đồ rửa mặt rời đi, tính chiều nay lại đến gọi. An Phúc đi rồi, Tiêu Chỉ Qua cũng không vào phòng, ngồi ở trong sân, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng chính phòng, không biết suy nghĩ cái gì.

Khi đám người Tề Nguy và Tạ Lăng tới tìm, liền thấy trên mặt Vương gia nhà họ mang ý cười...... Nhìn chằm chằm hướng nào đó ngẩn người.
Bình Luận (0)
Comment