Trung tuần tháng 6, Thân Đồ Tư áp giải gần vạn "phạm nhân" đến Nhạn Châu.
(*Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) Tuy nhặt về một cái mạng, nhưng vẫn bị định tội lưu đày, dọc theo đường đi những bá tánh không thể được đãi ngộ tốt. Quần áo tả tơi xanh xao vàng vọt.
Những ngày áp giải, Thân Đồ Tư vẫn luôn đề phòng lại xảy ra rắc rối, bởi vậy cũng vội vã. Trước mắt tới Nhạn Châu, thấy Tiêu Chỉ Qua mang binh ra giao nhận, mới thở phào.
Hai bên giao nhận kiểm kê nhân số, lại chuyển giao công văn, nhiệm vụ của Thân Đồ Tư đã hoàn thành, Túc Châu còn có chuyện chờ gã về xử lý, không thể ở lâu, liền dẫn người rời đi.
Tiêu Chỉ Qua phải dẫn người an trí những bá tánh.
Thành Nhạn Châu chưa bắt đầu xây dựng thêm, những bá tánh này vừa nhân số đông đảo, vừa không thăm dò lai lịch, không nên lập tức cho vào thành. Cũng may lúc trước đã tu sửa nơi ẩn núp tạm thời ngoài thành, bởi vậy lập tức gọi người dẫn bá tánh qua đó.
Tuy bá tánh nhặt được về cái mệnh, nhưng bị lưu đày đến Nhạn Châu, xa rời quê hương cũng rất thấp thỏm. Nhưng trước mặt là sát thần Bắc Chiến Vương, cũng không ai dám sinh ra tâm tư phản kháng, tất cả đều nhận mệnh, chết lặng mà bị binh lính đuổi ra một hướng khác ngoài thành.
Cứ cho rằng phải ăn ngủ ngoài trời tự sinh tự diệt, hoặc lao động không biết ngày đêm. Nhưng tới nơi mới phát hiện một mảnh thành bắc, ngay ngay ngắn ngắn mà dựng từng lều tranh.
Mà ở ngoài lều tranh, trên đất trống còn có mấy chục nồi to, đang nấu cháo nóng hổi.
Những bá tánh đang chết lặng lập tức nóng lên, tha thiết nhìn lều tranh cùng cháo nóng cách không xa, nhỏ giọng nghị luận đó có phải chuẩn bị cho bọn họ hay không.
Nhiều người như vậy, cho dù chỉ nhỏ giọng thảo luận, thanh âm cũng đủ ồn ào. Tiêu Chỉ Qua nâng tay, lập tức có binh lính gõ một tiếng chiêng đồng, gọi lí chính* hương lão trong đám người ra.
(*Lí chính: một chức chủ yếu phụ trách trông coi hộ khẩu cùng nạp thuế) Bá tánh trong Bạch Đinh quân, trừ bỏ ít nơi khác đến cậy nhờ, đa phần đều là người huyện Khang Vĩnh Túc Châu. Vốn là quen biết giúp đỡ hoặc là bạn cũ thân thích. Trừ bá tánh nói chung, cũng có ít lí chính hương lão pha lẫn trong đó. Nhiều người như vậy, Tiêu Chỉ Qua không có khả năng tự mình phái người tới quản, để bọn họ tự quản người mình là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi đám người xôn xao, lần lượt có người đứng ra, đều là lão nhân gia khá lớn. Nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía đám người Tiêu Chỉ Qua, như phạm nhân chờ xử tội.
Lúc này tác dụng của đám người An Trường Khanh liền hiển hiện ra, y tụ tập những người này lại, có thể làm lí chính hương lão, đều biết chữ lại rất có danh tiếng trong bá tánh địa phương. An Trường Khanh và vài vị lão đại nhân hòa thanh nhỏ nhẹ mà nói sắp xếp cho bọn họ, lại truyền điều lệ cho họ xem.
Chờ An Trường Khanh nói xong, những người này đều ngây ra, bọn họ cho rằng rời xa quê hương nhất định không còn hi vọng, mấy ngày nay cũng chỉ tê dại chờ chết. Nhưng không ngờ tới Nhạn Châu, không chỉ không bị trở thành phạm nhân, trái lại còn lập cho họ một con đường sống.
Các lí chính hương lão cảm động không biết làm sao cho phải, chỉ mạnh mẽ khom lưng: "Cảm tạ đại ân của Vương gia Vương phi, bọn ta suốt đời không quên!"
An Trường Khanh trấn an bọn họ xong, liền bảo bọn họ đi truyền đạt điều lệ. Những lí chính hương lão thấy được đường sống, biểu tình cũng phấn chấn lên, từng người triệu tập người trong thôn, tinh tế tuyên truyền giảng giải cho họ.
Những bá tánh đều đã hiểu, vẻ mặt vốn chết lặng, dần dần được vui sướng thay thế. Tuy nói khó xa cố hương, nhưng ở Túc Châu bọn họ đã sớm không có đường sống, bằng không cũng sẽ không tạo phản, hiện giờ đến Nhạn Châu, ngược lại có hi vọng, bọn họ lần nữa bốc cháy hy vọng.
An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua sóng vai mà đứng, nhìn những bá tánh ngay ngắn trật tự xếp hàng đi lãnh cháo, trên mặt mỗi người đều tươi cười, trong lòng không khỏi xúc động. Mấy ngày nay, vì lập ra điều lệ, thường xuyên ra vào quan thự nghị sự với mấy lão đại nhân, đưa ra kiến nghị được khẳng định tiếp thu cảm giác rất thành tựu, cũng không kém thời khắc xúc động này.
Tận mắt nhìn chính sách mình từng tham dự chế định được truyền xuống, ban ơn cho những bá tánh, làm đôi mắt họ lần nữa tràn ngập hi vọng.
An Trường Khanh kích động, Tiêu Chỉ Qua để y tham dự nhiều sự vụ trong thành y còn có chút do dự, nhưng hôm nay thấy bá tánh vui sướng tươi cười, tia do dự cuối cùng trong lòng cũng tán.
Tiêu Chỉ Qua thấy y trầm mặc không nói, nhưng đáy mắt rạng rỡ ánh sáng, hắn nhìn bá tánh đã bắt đầu chia chỗ ở, vỗ vỗ bả vai An Trường Khanh: "Lần này Nhạ Nhạ làm rất tốt, về sau những bá tánh này, liền nhờ ngươi và chư vị đại nhân."
An Trường Khanh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thẳng hắn, một lát sau cong khóe môi, kiên định mà đồng ý: "Ta sẽ tận lực."
......
Các bá tánh tạm thời nghỉ ngơi. Đợi bọn họ tu chỉnh hai ba ngày, liền bắt đầu tu sửa ngoại thành cùng gia cố tường thành Nhạn Châu.
Ý định gia cố tường thành đã sớm có, chẳng qua Nhạn Châu quá thiếu người, mới luôn gác lại. Hiện giờ tiếp nhận nhiều bá tánh, trong đó có không ít thanh niên trai tráng. Vừa lúc lấy công thay mặt giúp, quan phủ bỏ thuế ruộng, các bá tánh xuất lực.
Vì sau này ngoại thành là chỗ an thân của những ba tánh, vậy nên trừ bỏ hướng về tiền công cùng lương thực, tự bản thân bá tánh cũng hết sức tích cực, sớm ngày xây xong bên ngoại thành, bọn họ sớm ngày có nơi đặt chân an ổn. Mọi người làm việc hết sức cần mẫn, có thủ đoạn gian dối, không cần trông coi mở miệng, liền bị đồng hành thúc giục.
Xây dựng ngoại thành dần dần vào quỹ đạo, mà cùng lúc đó, Lương Châu Thường Tại Xương cũng truyền tin tức, nhóm nguyên thạch phỉ thúy đầu tiên đã khai thác ra, chuẩn bị phái người đưa đến phía nam.
Nhóm nguyên thạch phỉ thúy đầu tiên phải đến phía nam mở nguồn tiêu thụ, chọn người phái đi liền thành vấn đề lớn. Vừa muốn giữ chặt trong lòng, vừa muốn cơ biến linh hoạt, có thể mở ra con đường phía nam. Dưới tay Tiêu Chỉ Qua không ít nhân tài, nhưng chủ yếu nhiều nhân tài lãnh binh đánh giặc, làm buôn bán lại ít ỏi không có mấy. Chỉ có Tạ Lăng có thể dùng, nhưng trên người có chức quan, quả thực từ bắc đến nam quá gây chú ý.
Gần đây Tiêu Chỉ Qua cũng quen thảo luận sự vụ Nhạn Châu với An Trường Khanh, khốn cục trước mắt cũng tự nhiên nói cho y. An Trường Khanh trầm ngâm chốc lát, chần chừ nói: "Kỳ thật có một người thích hợp."
"Ai?" Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, không nghĩ tới thật đúng là có thể chọn ra người.
"Chu Hạc Lam." An Trường Khanh nói.
Chu Hạc Lam theo y tới Nhạn Châu, chỉ là An Trường Khanh không làm ăn ở Nhạn Châu, Chu Hạc Lam không có việc gì để làm, vẫn luôn yên lặng lo liệu sự vụ trong phủ tướng quân. An Trường Khanh luôn cảm thấy Chu Hạc Lam ở cạnh y có chút dùng không đúng chỗ, tới Nhạn Châu từng hỏi gã muốn vào triều làm quan hay tòng quân không. Dù gì đời trước, Chu Hạc Lam từng được Vũ Trạch Vương tôn làm quốc sư. Ở phủ tướng quân làm quản gia tiêu phí thời gian, không bằng đi làm phụ tá cho Tiêu Chỉ Qua, bằng bản lĩnh của gã, cùng thể diện của An Trường Khanh, được Tiêu Chỉ Qua trọng dụng cũng không phải việc khó.
Nhưng Chu Hạc Lam lại cự tuyệt.
Mấy tháng này, Chu Hạc Lam lớn lên không ít, rõ ràng còn nhỏ hơn An Trường Khanh, nhưng vóc người cao lại ít biểu tình, làm gã thoạt nhìn có vẻ lớn hơn An Trường Khanh. Dáng người vẫn đĩnh bạt như trúc xanh, tuy trầm mặc ít lời như trước, nhưng giữa mày vô cùng bình thản. Hoàn toàn khác với bộ dáng lạnh nhạt mà An Trường Khanh chứng kiến ở đời trước.
Gã không muốn đi, dù An Trường Khanh tiếc nuối, cũng không miễn cưỡng gã. Dẫu sao đời trước khác đời này. Gã lựa chọn đường đi khác, tuy Chu Hạc Lam không phải người việc nặng, nhưng cũng nên có quyền lựa chọn.
Hơn nữa An Trường Khanh vẫn luôn tin, lấy tâm tính năng lực của Chu Hạc Lam, sẽ không bị mai một.
Hiện giờ cơ hội đã đến.
Tiêu Chỉ Qua nghe An Trường Khanh nói, thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Chu Hạc Lam không lớn, nhưng làm việc ổn trọng, những ngày này an bài tất cả công việc ở phủ tướng quân gọn gàng ngăn nắp. Trước kia ở Nghiệp Kinh cũng giúp An Trường Khanh quản cửa hàng. Quan trọng hơn, gã rất trung thành với An Trường Khanh.
Chỉ suy nghĩ một lát, Tiêu Chỉ Qua liền định ra người được chọn: "Vậy chọn hắn đi."
An Trường Khanh gọi Chu Hạc Lam tới, ba người mật đàm ở thư phòng một phen, quả nhiên Chu Hạc Lam không cự tuyệt. Trừ người dẫn đầu, còn muốn mang theo một đội giúp đỡ, vì không vội khởi hành, Tiêu Chỉ Qua liền bảo Chu Hạc Lam tự tìm kiếm nhân thủ.
Chờ bố trí thỏa đáng toàn bộ, đã là đầu tháng 7, Chu Hạc Lam mang theo nhân thủ mình lựa ra, cáo biệt Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, cầm tín vật xuất phát đến Lương Châu.
Đưa Chu Hạc Lam rời đi, An Trường Khanh lại kéo Tiêu Chỉ Qua đến đồng ruộng ngoài thành dạo một vòng. Khoai ngọt trồng lúc trước cao lớn vô cùng, tháng 7 nắng nóng, khoai ngọt mọc tốt, một mảnh xanh mượt hết sức khả quan, ánh mắt lướt qua ruộng khoai ngọt, còn có thể nhìn thấy ngoại thành tu sửa non nửa, An Trường Khanh tràn ngập vui vẻ.
Từ ngoài thành hồi phủ, đã là buổi trưa. Buổi sáng ra ngoài mới ăn hai chén cơm, giờ về phủ, bụng An Trường Khanh lại kêu ục ục.
Gọi An Phúc đưa điểm tâm đến đình, An Trường Khanh nằm trên ghế mây, một bên đọc sách một bên ăn điểm tâm. Buổi chiều Tiêu Chỉ Qua không có việc làm, ở bên y tiêu phí thời gian, nhưng nhìn An Trường Khanh ăn hết hai đĩa điểm tâm rồi vẫn chưa đỡ thèm, chậm rãi nhíu mày: "Ăn ít thôi, cẩn thận tích thực."
An Trường Khanh vẫn không ý thức được y ăn nhiều thế nào, lẩm bẩm nói: "Cũng không ăn bao nhiêu, ta thấy vẫn hơi đói."
Tiêu Chỉ Qua ngày ngày bên y, tự nhiên biết lượng ăn cơm của y, nhíu mày không buông: "Ngươi không phát hiện gần đây ngươi ăn rất nhiều sao? Ngay cả ngủ nghỉ cũng thay đổi."
An Trường Khanh nhíu mày nghĩ nghĩ, chần chừ nói: "Hình như ăn nhiều hơn trước đây một chút. Cũng không bực bội không ngủ được."
Đây không phải chuyện tốt sao? An Trường Khanh hoang mang mà nhìn Tiêu Chỉ Qua, không biết hắn đang lo lắng cái gì.
Tiêu Chỉ Qua âm thầm thở dài, từ giữa tháng 5 Hồ Thị Phi tới chẩn mạch, trở về liền lần tra sách y, chỉ là không tìm được manh mối gì. Sau đó bọn họ tìm tiểu Dư Tiêu hỏi chuyện, nhưng Dư Tiêu nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện cũng không rõ, chỉ kiên trì nói trong bụng Vương phi có bảo bảo, nhóc có thể cảm giác được, vì trước kia trong bụng cha cũng từng hoài bảo bảo.
Nhưng lại hỏi cha nhóc là người nơi nào, vì sao hoài bảo bảo...... nhóc lại không nói rõ.
Việc nam tử có thai thật sự làm người ta khó có thể tin, Hồ Thị Phi từng đến bắt mạch cho An Trường Khanh thêm vài lần, đều là hoạt mạch. Nhưng giờ đã trôi qua một tháng, bụng An Trường Khanh không thấy lớn lên chút nào, lại khiến người vô pháp xác định.
Bởi vậy, chuyện ấn ký đỏ sau tai An Trường Khanh, Tiêu Chỉ Qua vẫn không nói cho y. Hiện tại cũng không biết rõ là thứ gì, nói cũng làm An Trường Khanh phiền lòng, không bằng chờ biết rõ ràng rồi nói cho y.
Tiêu Chỉ Qua đang tính toán, chợt nghe thấy có người cao giọng gọi hắn, Hồ Thị Phi chưa thấy người, giọng đã vang: "Vương gia! Ta tìm được rồi!"