Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 71

Hạ tuần tháng 8, ruộng khoai ngọt đã thu hoạch. Sản lượng thu được mỗi mẫu còn nhiều hơn lão nông dự đoán hai ba thạch. Giữ đủ khoai ngọt gieo trồng năm sau, khoai ngọt còn lại chia đến các quận huyện, quan viên địa phương phái người tuyên truyền bổ ích của khoai ngọt đến các bá tánh, cổ vũ họ đầu xuân sang năm gieo trồng nhiều hơn.

Từ thành Nhạn Châu mở rộng đến quận huyện càng sớm càng thuận lợi. Mảnh khoai ngọt ngoài thành đã có không ít bá tánh thấy, chỉ là không biết đang trồng cái gì trong đất. Bây giờ có quan viên ra mặt tuyên truyền giảng giải, bọn họ mới biết hóa ra phát hiện cây trồng mới. Tuy vẫn không hiểu rõ cây mới, nhưng bá tánh trong thành Nhạn Châu có loại tín nhiệm mù quáng với tướng quân và Vương phi, nghe nói tướng quân và Vương phi hạ lệnh mở rộng gieo trồng, bá tánh còn thừa lương thực sôi nổi cầm lương hoặc tiền bạc tới đổi khoai ngọt.

Thu hoạch khoai ngọt không ít, nhưng muốn mở rộng ra toàn bộ Nhạn Châu, mở rộng gieo trồng, số lượng còn không đủ. Khi An Trường Khanh đang lo lắng vấn đề này, ở phía nam xa xa, Chu Hạc Lam mang theo một thương đội đến Nhạn Châu, dừng trước cửa phủ tướng quân.

Trước đây Chu Hạc Lam dẫn người đến Khánh Châu Ung Châu phía nam mở thương lộ khai thác nguyên thạch phỉ thúy, An Trường Khanh không có nhúng tay vào việc quặng phỉ thúy, bởi vậy đoạn thời gian này đều do Tiêu Chỉ Qua và Chu Hạc Lam lui tới thư từ, hiện giờ chợt thấy Chu Hạc Lam đưa thương đội về, khó giữ trạng thái, thanh âm đều cất cao không ít: "Hạc Lam?"

Chu Hạc Lam đen hơn lúc rời đi, cũng cao lên chút, ngũ quan càng thêm thâm thúy, ở phía nam rèn luyện hai ba tháng, đã làm gã ẩn ẩn có chút khí thế mà An Trường Khanh từng thấy đời trước.

Gã khom lưng chắp tay, hành lễ: "Vương phi, Hạc Lam may mắn không làm nhục mệnh."

An Trường Khanh tươi cười, gọi người mở cửa chính phủ tướng quân, đón thương đội tiến vào. Sau khi vào, Chu Hạc Lam kiểm kê hàng hóa trước, An Trường Khanh mới phát hiện thương đội vận chuyển đều là khoai ngọt.

Thấy An Trường Khanh lộ vẻ kinh ngạc, Chu Hạc Lam giải thích nói: "Trước đây gửi thư cho Vương gia, trong tin đề cập muốn mở rộng gieo trồng khoai ngọt Vũ Trạch, nhưng Nhạn Châu trồng không đủ, ta liền nhờ người nghĩ cách lấy từ Vũ Trạch về."

Ở Vũ Trạch, khoai ngọt không phải vật đáng giá, vì chịu cằn cỗi tốt sản lượng gieo trồng lại cao, giá cả vẫn không tăng được, bá tánh Vũ Trạch đi trồng, cũng chỉ dùng để chắc bụng hoặc cho súc vật. Bởi vậy Chu Hạc Lam rất dễ dàng lấy hơn mười xe khoai ngọt, cùng chuyển về Nhạn Châu.

An Trường Khanh nhìn từng xe khoai ngọt, nụ cười trên mặt không tự giác mà lớn hơn: "Ta đang lo khoai trồng được không đủ đây."

Kêu hạ nhân vận chuyển xe khoai ngọt đỗ trong sân, An Trường Khanh và Chu Hạc Lam uống trà ở tiền thính, đã có hạ nhân đến quân doanh báo tin cho Tiêu Chỉ Qua, chỉ một khắc, Tiêu Chỉ Qua đã giục ngựa trở về.

Tiêu Chỉ Qua sải bước tiến vào, nhìn thấy Chu Hạc Lam, câu đầu tiên nói là: "Có phải có tin tức rồi?"

Chu Hạc Lam gật đầu, lại bình lui hộ vệ thương đội, chỉ lưu lại một phụ nhân trung niên mới nói: "Phải. Nơi đây không tiện nói rõ."

Bốn người cùng đến thư phòng, An Trường Khanh không rõ nguyên do, ánh mắt đảo quanh Tiêu Chỉ Qua cùng Chu Hạc Lam.

Tiêu Chỉ Qua thấy thế chủ động giải thích: "Lúc trước ta truyền tin cho Chu Hạc Lam, bảo hắn nghĩ cách đến Vũ Trạch tìm hiểu tin tức tộc Giao Nhân."

Châu quận phía nam Đại Nghiệp liền với Vũ Trạch, Chu Hạc Lam đến phía nam buôn bán, vừa lúc có cơ hội tiếp xúc Vũ Trạch, hơn nữa gã trung thành và tận tâm với An Trường Khanh, thân nhân duy nhất lại ở vương phủ dưỡng bệnh, Tiêu Chỉ Qua mới lộ tin An Trường Khanh mang thai, bảo gã nghĩ cách điều tra.

Chu Hạc Lam vâng mệnh điều tra, nhưng vẫn không có tiến triển. Trái lại buôn bán nguyên thạch phỉ thúy càng lúc càng lớn, hốt bạc mỗi ngày. Lần này Chu Hạc Lam tự mình trở về, Tiêu Chỉ Qua nghe xong liền biết chuyện hắn dặn dò đã có manh mối, nếu không gã sẽ không bỏ gian hàng phía nam về Nhạn Châu.

Quả thật Chu Hạc Lam cũng tra được ít thứ, gã cân nhắc một chút nói: "Trước đây ta nghĩ cách cải trang vào cảnh nội Vũ Trạch, từ biên cảnh đến đô thành Phù Lương, một đường giả làm thương nhân hỏi thăm, nhưng chưa từng nghe đôi câu liên quan đến tộc Giao Nhân......"

Vũ Trạch gần biển, các loại truyền thuyết trên biển nhiều không kể xiết, nhưng Chu Hạc Lam hỏi thăm một đường, lại chưa từng nghe đồn đãi đến tộc Giao Nhân. Sau đó gã tìm lối tắt, bắt đầu lưu ý tin tức có nam nhân sinh con hoặc mặt có hồng văn hay không, không ngờ đánh bừa mà trúng, thật sự cho gã tìm được một phụ nhân biết rõ sự tình.

"Vị này chính là Quách phu nhân, trong nhà nhiều thế hệ làm y, tổ phụ của bà đã từng đỡ đẻ cho nam tử."

Nghe Chu Hạc Lam nhắc tới mình, Quách phu nhân mới tiến lên hơi câu nệ mà hành lễ. Bà không cao, thân thể đầy đặn mượt mà, tướng mạo thật thà phúc hậu. Nói cũng không nhiều, thấy ba người đều nhìn mình, mới khẩn trương mà mở miệng: "Vâng, khi ta còn bé đi theo tổ phụ làm nghề y, từng thấy tổ phụ đỡ đẻ cho một nam tử, trên cổ nam tử kia có hoa văn màu đỏ như vảy cá."

Tiêu Chỉ Qua giật mình, lại kiềm chế kích động: "Phu nhân có biết đỡ đẻ thế nào? Nam tử sinh con có gì khác nữ tử?"

Ai biết Quách phu nhân lại lắc đầu, nói: "Ta không biết. Khi đó ta quá nhỏ, tổ phụ cũng không cho ta đi vào."

Không đợi Tiêu Chỉ Qua thay đổi sắc mặt, bà lại nói ngay: "Nhưng mà tuy năm đó ta không có chính mắt thấy quá trình, nhưng sau này thu dọn di vật của tổ phụ, tìm được một quyển bút ký, bên trên tường thuật thời gian mang thai bắt mạch cùng với quá trình đỡ đẻ." Nói xong liền lấy ra một quyển bút ký trong tay áo, biểu tình thấp thỏm mà đưa cho Tiêu Chỉ Qua.

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: "Ghi chép trên bút ký, mặc dù thoạt nhìn không thể tưởng tượng, nhưng tuyệt đối không phải bịa đặt. Năm đó thanh danh của tổ phụ ta truyền xa, là đại phu nổi danh ở Phù Lương. Chỉ là ta không tinh y thuật, không thể được tổ phụ chân truyền."

Tiêu Chỉ Qua nhận bút ký tùy ý lật xem vài tờ, thấy trên bút ký viết: Mùng 1 tháng 6, bệnh nhân sắp sinh, thai nhi trong bụng, nam tử lại không có nơi sinh, thai nhi không ra được, chỉ có mổ bụng lấy con.

Lại ghi: Ngày 5 tháng 6, hôm qua bệnh nhân đã đồng ý mổ bụng lấy con, giờ Hợi canh ba, bệnh nhân uống thuốc tê, ta lấy lưỡi dao sắc mổ bụng, lấy ra một nữ thai. Thai nhi khác trẻ em bình thường, trên da còn có một tầng nhau thai. Sau hai canh giờ nhau thai tự nhiên bóc ra, mặt thai nhi càng tinh xảo hơn trẻ em bình thường, trọng lượng hơi nhẹ......

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua chặt chẽ định trên bốn chữ mổ bụng lấy con, hồi lâu mới đóng bút ký, nói: "Bút ký này quan trọng với ta, phu nhân có yêu cầu gì? Phàm là ta có thể làm được, đều có thể dùng để trao đổi với phu nhân."

Quách phu nhân quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hạc Lam, lắp bắp nói: "Chu tiên sinh từng đáp ứng ta, cho ta hai ngàn lượng bạc."

Vốn cho rằng bà sẽ đòi hỏi nhiều, không ngờ bà lại chỉ cần hai ngàn lượng bạc, Tiêu Chỉ Qua theo bản năng nhìn về phía Chu Hạc Lam chứng thực. Chu Hạc Lam gật đầu: "Xác thật là vậy. Con gái của Quách phu nhân bệnh nặng, cần không ít dược liệu quý báu cung cấp nuôi dưỡng. Ta hứa cho bà hai ngàn lượng, bà mới nguyện ý đi một chuyến với ta."

Hóa ra là thế. Tiêu Chỉ Qua yên tâm, nói: "Ta kêu hạ nhân lấy bạc cho phu nhân, chỉ là vẫn cần tìm người chứng thực bút ký, phu nhân cần ở lại trong phủ mấy ngày. Sau khi xác nhận thật giả ta sẽ phái người đưa phu nhân trở về."

Quách phu nhân do dự một chút, gật đầu đồng ý.

Bảo hạ nhân đưa Quách phu nhân đi an trí, thư phòng chỉ còn lại ba người, Tiêu Chỉ Qua lại gọi người đi mời Hồ Thị Phi tới, sau đó mới ngồi xuống, đưa bút ký cho An Trường Khanh xem.

Quyển bút ký này, từ lúc Quách đại phu tiếp xúc với nam tử mang thai lần đầu, cho đến khi hắn sắp sinh hạ một nữ nhi, đều ghi lại kỹ càng tỉ mỉ.

Chẳng qua càng viết rõ ràng, quá trình mang thai sinh con càng thấy ghê người. Có lẽ đã ước định với bệnh nhân, Quách đại phu không nhắc đến tên họ người bệnh. Chỉ từ lần đầu hai người gặp mặt có thể thấy được, vị bệnh nhân này một mình một người, hơn nữa tình hình sức khỏe cũng không tốt.

Khi bệnh nhân tìm được Quách đại phu, đã có thai tháng thứ tư, chưa lộ ra, nhưng nôn nghén nghiêm trọng hơn phụ nhân bình thường, nghiêm trọng nhất là ăn không được ngon, mỗi ngày chỉ có thể uống cháo. Bắp chân sưng phù nghiêm trọng, cố hết sức đi lại. Lại không chịu nổi nóng, suốt ngày đều đợi trong thiên phòng u ám.

An Trường Khanh nhíu mày nhìn, tuy y không có nôn nghén với sưng phù, nhưng xác thật không thể chịu nóng, đặc biệt là mùa hè năm nay phá lệ khó chịu. Như vậy xem ra, quyển bút ký này không giống bịa đặt.

Vì chuyện ghi lại trong bút ký, không khí thư phòng có chút trầm ngưng. Khi Hồ Thị Phi vội vàng tới, liền thấy ba người đều cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Trong lòng lão lộp bộp một chút, vội vội vàng vàng hành lễ, liền được Tiêu Chỉ Qua đưa cho một quyển bút ký: "Ngươi xem trước đi, là thật hay giả?"

Hồ Thị Phi không kịp ngồi xuống, liền cầm bút ký đứng bên cửa sổ cẩn thận lật xem, nhất thời trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách nhỏ, thật lâu sau, Hồ Thị Phi xem xong cảm thán một tiếng: "Quách đại phu này thật là kỳ nhân."

"Bút ký là thật hay giả?" Tiêu Chỉ Qua hỏi.

"Hẳn là thật." Hồ Thị Phi nói: "Trên bút ký ghi lại rất nhiều phương pháp, hiện tại vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng ta thấy ông ta ghi chép, thể chất bệnh nhân hẳn không tốt, cho nên thời gian mang thai mới có phản ứng khác Vương phi lớn đến thế, thân thể Vương phi khoẻ mạnh, không cần vì thế lo lắng."

Tiêu Chỉ Qua không có quan tâm cái này, hắn nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi mới hỏi: "Nếu Vương phi sinh, cũng phải mổ bụng lấy con sao?"

Hồ Thị Phi do dự chốc lát, liền ăn ngay nói thật: "Phải. Nam tử khác nữ tử, nữ tử trời sinh có nơi sinh con, nhưng nam tử lại không có."

Thực ra nếu ghi chép về tộc Giao Nhân là thật, chẳng phân biệt nam nữ, người mang hồng văn đều có thể sinh con, như vậy trong cơ thể người mang hồng văn nhất định khác người thường, nên có một cơ quan sinh con. Nhưng lão đã từng kiểm tra Dư Tiêu, phát hiện Dư Tiêu không có gì khác bé trai bình thường.

Hiện giờ kết hợp với quyển bút ký này, càng xác nhận suy nghĩ của lão. Hoặc ghi chép về tộc Giao Nhân có chỗ sai, hoặc đã ngần ấy năm, tộc Giao Nhân thông hôn dung hợp với người ngoại tộc, rất nhiều đặc thù thuộc về tộc Giao Nhân, đã dần dần thoái hóa biến mất.

Dẫu sao theo lẽ thường, sinh mẫu Dư thị của An Trường Khanh hẳn có quan hệ đến tộc Giao Nhân, nhưng trên người Dư thị không có hồng văn, còn sinh hạ một nam một nữ, nhưng trên người bà không thấy một cái gì liên quan đến tộc Giao Nhân. Ngay cả tiểu nữ An Nhàn Ngọc cũng thế.

Hồ Thị Phi suy đoán, có lẽ loại dị biến này cũng không cố định, mà chỉ trên người nam giới mới có khả năng sinh ra dị biến lớn hơn.

Tiêu Chỉ Qua nghe lão nói xong sắc mặt liền trầm xuống, trầm mặc thật lâu, mới khàn giọng mở miệng: "Nếu...... Không cần đứa nhỏ này thì sao? Có thể phá thai không?"

Lời vừa ra, mấy người cả kinh. An Trường Khanh là người đầu tiên không muốn, nhíu mày nhìn hắn: "Vương gia?"

Tiêu Chỉ Qua không có nghe y, trầm mặt nói: "Mổ bụng lấy con quá nguy hiểm, nếu xảy ra vạn nhất...... Ta tình nguyện không cần đứa nhỏ này!"

An Trường Khanh im lặng, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Y muốn cùng Tiêu Chỉ Qua đầu bạc, cũng luyến tiếc đứa bé vừa mới đến. Những ngày này y đã tiếp nhận rồi, nếu gắng gượng bỏ đi, sao y chịu được?

"Có lẽ còn có biện pháp khác......" An Trường Khanh thấp giọng nói: "Ta không muốn bỏ nó."

Tiêu Chỉ Qua lần đầu lạnh lùng sắc bén với y, bàn tay dùng sức ấn trên vai y: "Nếu ngươi thích hài tử, chúng ta có thể nhận nuôi, mấy đứa đều tùy ngươi, nhưng không thể lấy tính mạng ngươi đi mạo hiểm." Hắn bình tĩnh nhìn An Trường Khanh, thanh âm cay chát: "Hài tử có thể không cần, nhưng ta không thể không có ngươi."

Đang hưởng tư vị bên nhau, nếu mất đi y, chỉ suy nghĩ đến loại khả năng này, hắn đã cảm thấy lo lắng đốt phổi, không chịu đựng nổi.

An Trường Khanh cứng họng, bàn tay theo bản năng vuốt bụng, biểu tình do dự.

Chu Hạc Lam thấy thế không đành lòng nói: "Thân thể bệnh nhân kia không tốt như Vương phi, cũng chống đỡ được."

Tiêu Chỉ Qua lại chắc chắn lắc đầu: "Ta không dám liều lĩnh."

An Trường Khanh quan trọng hơn mạng hắn, sao hắn dám để y mạo hiểm?

Mấy người nhất thời im lặng, cuối cùng Hồ Thị Phi lên tiếng khuyên giải: "Kỳ thật cũng không tính mạo hiểm. Thân thể Vương phi khoẻ mạnh, mổ bụng lấy con chỉ là gặp chút đau khổ, ít nhất ta nắm chắc tám phần có thể thành công."

"Nhưng thật ra phá thai......" Hồ Thị Phi lắc đầu: "Thật sự ta không nắm chắc gì. Nữ tử uống thuốc phá thai, chưa chắc Vương phi có thể sử dụng, dùng lung tung, trái lại nguy hiểm."

An Trường Khanh nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, mím môi cầm tay Tiêu Chỉ Qua, tay nam nhân lạnh lẽo, ánh mắt An Trường Khanh nhẹ nhàng, nói với Hồ Thị Phi và Chu Hạc Lam: "Ta có chút lời nói với Vương gia, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Hồ Thị Phi và Chu Hạc Lam hành lễ lui ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa phòng.

An Trường Khanh không định ở thư phòng, y quơ quơ tay Tiêu Chỉ Qua, khẽ cười nói: "Ta hơi mệt, Vương gia cõng ta về phòng được không?"

Tiêu Chỉ Qua trầm mặt không nói một lời, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của y, ngồi xuống, tiện cho y leo lên lưng.

An Trường Khanh ôm cổ hắn, áp ngực lên tấm lưng, cằm nhẹ nhàng gác trên vai hắn. Hai người đều không nói chuyện, nam nhân vững vàng cõng y lên, bước chân vững chắc đi đến chính phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Nhạ Nhạ lại muốn làm nũng dỗ ta, ta không dễ dỗ dành như thế.

Nhạ Nhạ:? Thật sao?
Bình Luận (0)
Comment