Nữ tử đâm vào cột được đưa đi chữa trị, người của Đại Lý Tự nơm nớp lo sợ mà đi mời Thái tử. Hai mặt nhìn nhau, đều mơ hồ có dự cảm sắp biến thiên* rồi.
(*Biến thiên: ở đây chỉ sự thay đổi về chính trị) Ngự sử Đại phu Quý An Dân ít đứng về phe ai lần đầu tiên sục sôi kể lể trên triều đình, lên án mạnh mẽ hành vi của Thái tử.
Muội muội cáo trạng tên Thẩm Như Tâm, chính là nhân sĩ quận Túc Viễn Túc Châu, vì cha mẹ qua đời, tỷ muội hai người mới lên Nghiệp Kinh tìm người thân cậy nhờ, không ngờ còn chưa tìm được thân nhân, đã bị người môi giới lừa bán. Người môi giới hạ dược họ, sau đó không còn sức phản kháng mà bị lão nhân mặt trắng không râu đưa tới một trạch viện lớn.
Họ từng định chạy trốn mà chọc giận chủ nhà, hai lão ma ma tới dạy quy củ, họ mới biết trạch viện lớn giam giữ mình vậy mà là Đông cung. Mà chủ nhà bọn họ phải hầu hạ, thế mà là Thái tử đương triều.
Hai tỷ muội vốn bị dọa đến từ bỏ suy nghĩ, nhưng khi các nàng giả vờ thuận theo lại vô tình nghe thấy hai ma ma trong viện nói "Không biết hai tỷ muội lần này có thể sống bao lâu". Hai tỷ muội cũng biết chữ hiểu đạo lý, nghe thấy lời này, lại nghĩ Thái tử đương triều muốn dạng nữ nhân gì chẳng được, vậy mà nhốt nữ tử đàng hoàng vào trong phủ mình, hiển nhiên trong đó có vấn đề. Chuyện này liên quan đến tánh mạng, lúc này họ lại nổi suy nghĩ muốn chạy trốn.
Muội muội còn nhớ lời dặn dò của người đã giúp họ, ở ngoài điện dập đầu thê lương khóc lóc nói: "Người môi giới bắt tỷ muội dân nữ tên Tôn Tân Dân, hắn còn có huynh đệ ở nghĩa trang, chính là bọn họ kết phường bán tỷ muội dân nữ vào Đông cung, có lão thái giám trả cho bọn họ rất nhiều bạc! Nếu bệ hạ và các quan lão gia không tin, có thể gọi bọn họ tới đối chất với dân nữ! Nếu dân nữ có một câu nói dối, sẽ bị trời đánh ngũ lôi!"
Không quan không chức, không được vào Sùng Chính Điện. Quý An Dân chỉ đưa người đến ngoài điện trước đăng văn cổ. Bảo nàng đánh trống kêu oan, nói rõ oan tình.
An Khánh Đế và chúng quan viên trong điện, nghe thấy tiếng nói khấp huyết truyền vào, từng tiếng đập người phế phủ.
Quý An Dân quỳ xuống đất trầm giọng nói: "Thỉnh bệ hạ tra rõ! Nếu việc này thật sự không liên quan đến Thái tử, cũng sẽ trả trong sạch cho Thái tử."
Trừ vây cánh của Thái tử, đám người còn lại đều quỳ xuống tán thành, thỉnh cầu tra rõ việc này.
Không bao lâu, Thái tử cũng đến.
Khi đi qua đăng văn cổ, thấy Thẩm Như Tâm kêu oan, sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống, mới thong dong đi vào.
Quan viên Đại Lý Tự đi mời người tiến lên bẩm báo hết thảy xảy ra ở Đông cung.
An Khánh Đế nghe đại thái giám hồi bẩm xong, có chút không kiên nhẫn mà gõ tay vịn: "Thái tử, ngươi có gì muốn nói không?"
Thái tử bình tĩnh quỳ xuống, chắp tay nói: "Xin phụ hoàng minh giám, nhi thần là chủ Đông cung, muốn nữ tử nào mà không có được? Sao phải mất công tìm người môi giới lừa bán nữ tử đàng hoàng? Còn cố ý an trí nữ tử bị lừa bán ở Đông cung, cứ như sợ người khác không biết. Việc này nhiều chỗ kỳ lạ, khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần gọi tổng quản Đông cung tới tra rõ một phen, nói không chừng trong Đông cung có nội gián, cấu kết với người ngoài, ý đồ vu oan hãm hại nhi thần!"
Gã nói cũng có đạo lý, không ít người tức khắc có vẻ do dự. Lo lắng thật sự có người vu oan hãm hại, đến lúc không liên quan tới Thái tử, bọn họ vội vã đạp Thái tử một cước, sợ chọc phải một thân máu tanh.
"Thái tử nói cũng không phải không có lý." An Khánh Đế tán đồng. Dù kiêng kị đứa con này, ông cũng không hy vọng hoàng thất có tai tiếng.
"Có phải vu oan hãm hại hay không, bắt người môi giới kia về quy án trước, sau đó thẩm vấn liền biết." Quý An Dân nói thẳng.
Trên đường đi, Thái tử đã có tính toán, việc này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, dù điều tra ra việc này có liên quan đến Đông cung, nhưng đều do người phía dưới làm, đẩy kẻ chết thay có thể chặn miệng những người khác, ai còn dám tra lên đầu gã? Mà huynh đệ Tôn thị...... Nên xử lý sẽ sớm xử lý sạch sẽ, đến lúc hai người họ không chịu nổi tra tấn trong hình ngục mà chết, cũng rất bình thường.
Gã liếc Quý An Dân một cái, bình thản nói: "Quý đại nhân không tin cô, muốn tra thì tra đi, cô tuyệt đối phối hợp. Chỉ mong Quý đại nhân có thể chấp pháp công bằng, trả cho cô công đạo."
—— lúc này gã đáp ứng thống khoái bao nhiêu, sau này, sẽ hối hận bấy nhiêu.
Nếu việc này bị Quý An Dân chọc vào, mà ông dốc hết sức yêu cầu tra rõ, An Khánh Đế dứt khoát bảo ông làm chủ, Đại Lý Tự hợp tác phối hợp.
Quý An Dân làm việc rất nhanh, hạ triều liền phái nhân thủ ở Đại Lý Tự đến nghĩa trang bắt người cùng người môi giới —— An Trường Khanh đã sớm thương nghị với ông. Vì phòng huynh đệ Tôn thị phát hiện chạy trốn hoặc bị người diệt khẩu, tối hôm qua An Trường Khanh đã phái người khống chế họ cùng gia quyến.
Ngoài ra, quản sự nghĩa trang Tôn Tân Thế giấu một quyển danh sách —— đây là một trong những chứng cứ mà thám tử ẩn núp ở nghĩa trang mấy ngày còn lại tra được, cũng là chứng cứ An Trường Khanh tới cửa mời Quý An Dân tương trợ, tự tin có thể lật đổ Thái tử.
Huynh đệ Tôn thị bị dọa choáng váng, tối qua bọn họ mới biết chủ tử mình cống hiến là Thái tử đương triều. Tuy hai huynh đệ vẫn luôn suy đoán chủ nhà bảo bọn họ làm việc này có lẽ là quý nhân nhà nào đó. Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới quý nhân này thế mà là Thái tử, còn cuốn bọn họ vào tranh đấu trong triều đình. Lúc này hối hận đã vô dụng.
Quý An Dân tiếp nhận huynh đệ hai người cùng chứng cứ liên quan, tự mình áp giải họ đến Đại Lý Tự thẩm vấn.
***
Khi Tiêu Chỉ Qua tỉnh lại, đã là hoàng hôn, hắn bị chuốc thuốc, lại hôn mê lâu như vậy, tỉnh lại cảm thấy có chút đau đầu.
Chống tay ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, chờ trận choáng váng kia thối lui, hắn mới nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Sắc mặt hắn khẽ biến, đang muốn đứng dậy tìm người, lại thấy An Trường Khanh bưng một chén nước đường vào, thấy hắn tỉnh, liền trừng hắn, tức giận nói: "Uống đi, Dư Tiêu nói mới tỉnh sẽ có chút choáng váng."
Tiêu Chỉ Qua muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt y.
Hắn chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên bị thua, là thua trong tay An Trường Khanh. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không kỳ quái. Trừ An Trường Khanh, không ai có thể làm hắn không hề phòng bị.
Uống cạn bát nước đường, nhìn An Trường Khanh còn đang tức giận, Tiêu Chỉ Qua liếm liếm môi, khàn giọng nói: "Ngươi ngăn cản ta nhất thời, cũng không thể ngăn ta một đời."
Hắn tất phải tự tay giết Thái tử, mới có thể tiêu mối hận trong lòng.
"Ta nói không cho ngài giết Thái tử lúc nào?"
An Trường Khanh tức giận, giễu cợt nói: "Bắc Chiến Vương dụng binh như thần, chẳng lẽ chỉ có một biện pháp mang binh xông vào Đông cung giết Thái tử? Thái tử chết thật sự rất sảng khoái, ngài còn muốn mang bêu danh giết huynh mưu nghịch trên lưng! Không nói ngày sau còn có người khóc cho Thái tử! Mắng ngài mất nhân tính phạm nhân luân!"
Y nhớ tới tình hình đời trước, không phải như thế sao?
Chuyện xấu do người khác làm, bêu danh do Tiêu Chỉ Qua chịu. An Trường Khanh hận rèn sắt không thành thép nói: "Kẻ như Thái tử, nên chiếu cáo tội ác của hắn ra thiên hạ, khiến hắn vĩnh viễn gánh bêu danh, lúc sống ngọc điệp xoá tên, khi chết không vào hoàng lăng! Đến lúc ngài giết hắn, đó không phải giết huynh, mà là thay trời hành đạo!"
"Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ cần ta dạy Bắc Chiến Vương sao?"
Y một mực gọi Bắc Chiến Vương, hiển nhiên bực bội nóng nảy, đôi mắt nhuốm lửa giận.
Tiêu Chỉ Qua nhìn y lo lắng đến phát hỏa vì mình, ngọn lửa nấn ná trong lòng bị dập tắt.
Sau khi nghe Trưởng công chúa nói nguyên nhân mẫu thân chết, ngực hắn đốt một ngọn lửa, lúc nào cũng thiêu lục phủ ngũ tạng, đau đến mức hắn hận không thể đồng quy vu tận với Thái tử, với An Khánh Đế, thậm chí toàn bộ hoàng tộc Tiêu thị.
Hắn sớm biết trong hoàng cung dơ bẩn, nhưng không biết dơ bẩn trong đó gấp trăm ngàn lần so với những gì hắn tưởng tượng. Huyết mạch dơ bẩn như vậy, không bằng đốt sạch sẽ.
Nhưng mà An Trường Khanh lại gắng gượng kéo hắn từ bên vách đá về.
Tiêu Chỉ Qua nhắm mắt, nghiêng người ôm y, thấp giọng nhận sai: "Xin lỗi, là ta nghĩ sai."
"Ngài suy nghĩ cẩn thận là tốt." An Trường Khanh thở dài một hơi, mệt mỏi cọ cọ cổ hắn, lại lẩm bẩm mà oán giận nói: "Bằng không ta cũng chỉ có thể bảo Dư Tiêu làm ngài hôn mê rồi nhốt lại, tranh làm việc ngu ngốc mà tức chết ta."
Khóe môi câu lên, Tiêu Chỉ Qua ôm chặt y: "Yên tâm đi, sẽ không vậy nữa."
Hắn còn muốn nói gì đó, lại phát hiện hô hấp bên gáy trở nên nhẹ nhàng, kinh ngạc nghiêng mặt nhìn, thấy An Trường Khanh đã tựa vào vai hắn ngủ, giữa hai hàng lông mày thanh tú còn có nếp nhăn mờ.
Trong lòng níu lại, Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng bế ngang người đặt lên giường, lại vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày cho y, mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Dư Tiêu ngồi ở bậc thang trước cửa, thấy hắn kinh ngạc một chút, như thỏ con nhảy lên muốn gọi người.
"Vương phi ngủ rồi." Tiêu Chỉ Qua ra dấu im lặng, hạ giọng nói.
Dư Tiêu lập tức che miệng lại, cũng hạ giọng: "Từ tối hôm qua đến giờ Vương phi không có nghỉ ngơi."
Tiêu Chỉ Qua nghe nhóc nói, khẳng định trong lúc hắn hôn mê đã xảy ra gì đó, gật gật đầu với Dư Tiêu, bảo nhóc trông nom An Trường Khanh, xoay người đến tiền viện.
Thống lĩnh hộ vệ thấy hắn tỉnh, tức khắc thở dài nhẹ nhõm. Nghe hắn dò hỏi. Không dám giấu giếm mà nói hết chuyện từ đêm qua đến hôm nay.
Nghe nói Quý An Dân đã tra được manh mối, dựa theo lời của Tôn Tân Thế đến nghĩa trang đào mộ tìm hài cốt, Tiêu Chỉ Qua không nhịn được cười một tiếng: "Tài giỏi hơn ta nhiều."
Thống lĩnh nghe xong thầm nghĩ đúng thật, chẳng có ai khác dám gây mê Bắc Chiến Vương rồi khiêng về đâu.
Quả thật Vương phi là nhân vật lợi hại.
***
Đến hình ngục Đại Lý Tự không tới nửa ngày, huynh đệ Tôn thị đã khai toàn bộ những chuyện mình biết.
Lúc đầu bọn họ cũng không biết người bảo bọn họ làm việc là Thái tử, nhưng phỏng đoán cũng là quý nhân nhà nào. Hai huynh đệ tham tài, nhưng cũng không ngốc. Mỗi lần Tôn Tân Dân tìm được người đưa đến, cách một thời gian, sẽ có một nữ thi bị lột da mặt bị đưa tới nghĩa trang. Trùng hợp như vậy, khiến bọn họ nổi nghi ngờ. Cũng càng quyết tâm phải chừa cho bản thân át chủ bài để ngừa vạn nhất.
Sau đó mỗi lần Tôn Tân Dân tìm được người, Tôn Tân Thế đều ghi dung mạo, đặc thù thân thể của nữ tử lên một quyển sách. Nếu sau này có thi thể đưa tới hoả táng, bọn họ sẽ so sánh những đặc trưng này phân biệt thân phận nữ thi. Nhận ra thân phận, liền dùng bút đỏ gạch chéo, lại viết đơn giản nguyên nhân chết, ngày chết vân vân. Không nhận ra, thì ghi chép lên trang khác.
Quyển sách này được Tôn Tân Thế giấu rất nghiêm mật, nhưng không đề phòng bị thám tử giả dạng làm tên ngốc tiếp cận gã tìm được. Hơn nữa An Trường Khanh phái người khống chế gia quyến của huynh đệ Tôn thị trong tay. Bởi vậy Quý An Dân thẩm vấn, bọn họ liền khai sạch.
Không chỉ có quyển sách, vì phòng ngày sau nói miệng không bằng chứng, hai huynh đệ còn cố ý để lại hai nữ thi có thể đối chiếu thân phận, trộm chôn dưới tàng cây sau nghĩa trang.
Mà lúc này, Quý An Dân đã mang theo người của Đại Lý Tự, tới nghĩa trang khai quật thi thể.
Nếu thật sự tìm được thi thể, sẽ là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tội ác của Thái tử, muốn cũng không thể biện.
***
Tiêu Chỉ Qua nhẹ gõ đầu gối, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Những chứng cứ này nhiều nhất khiến Thái tử thân bại danh liệt, dù An Khánh Đế bất đắc dĩ phế Thái tử, nhưng không đủ để lấy mạng gã.
Hơn nữa, có thể lời An Trường Khanh dẫn dắt hắn, hắn bỗng có chủ ý tuyệt diệu.
Chờ thống lĩnh lui ra, Tiêu Chỉ Qua lại triệu mật thám tới dò hỏi.
"Bên Thái tử phi có động tĩnh gì không?"
Thám tử nói: "Không có động tĩnh, sau khi Thái tử phi có thai, vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, chỉ nói thai tượng bất ổn cần tĩnh dưỡng."
"Có lén lui tới với người nào đặc biệt là nam nhân không?"
Lúc này thám tử do dự một chút, nói: "Bên Quỳ Nhị truyền tin, không có lui tới với nam nhân, thị vệ bên ngoài cũng không vào trong viện. Nhưng mà...... Gần đây có đạo cô thường tới giảng kinh cho Thái tử phi, hình như Thái tử phi lo âu thấp thỏm, đạo cô giảng kinh có thể bình tâm tĩnh khí."
"Đạo cô?" Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Đi tra lai lịch của đạo cô này."
***
Quý An Dân dẫn người tới nghĩa trang đào ra hai nữ thi, tuy đa phần đã hư thối, nhưng nghĩa trang không có ánh mắt trời, hoặc là hàng năm đình thi luôn âm lãnh u ám, tuy hai nữ thi này đã bắt đầu hư thối, ngỗ tác vẫn có thể phân biệt.
Ngỗ tác mang thi thể đi nghiệm thi, Quý An Dân lại phái nhân thủ đối chiếu quyển sách tra tìm hồ sơ suốt đêm. Những nữ tử này trừ số ít bị cha mẹ bán hoặc tự bán mình, còn có không ít nữ tử đàng hoàng. Bỗng nhiên mất tích, có lẽ thân nhân trong nhà sẽ đến quan phủ báo án. Những hồ sơ này đều lấy từ chỗ Kinh Triệu Doãn, trên dưới Đại Lý Tự cùng tìm kiếm, thật sự tìm được hai bản án dân cư mất tích cũ. Dung mạo, tên họ nữ tử trên đó đều khá phù hợp với ghi chép trên quyển sách.
Đại Lý Tự khanh nhìn ông cẩn thận thu dọn hồ sơ. Hơi oán giận nói: "Ngự sử đại nhân đã vị cực nhân thần, cần gì phải dính vào chuyện này? Khiến Đại Lý Tự chúng ta cũng khó làm người."
Quý An Dân liếc hắn một cái, chấm ngón tay mở danh sách, lạnh lùng nói: "Trên quyển sách này là mười chín mạng người. Trong năm sáu năm ngắn ngủi, đã chết mười chín nữ tử. Mỗi người bọn họ đều bị hành hạ đến chết. Tuy ta già, nhưng không mù, tâm cũng không đen!"
Đại Lý Tự khanh còn muốn nói gì đó, lại thấy ông lắc đầu nói: "Ta với ngươi làm quan cùng triều nhiều năm, cùng bảng tiến sĩ, cũng coi như có chút giao tình, chỉ nhắc nhở ngươi một câu, việc nhỏ mắt nhắm mắt mở thì thôi, việc lớn không thể để đầu óc mê muội. Thái tử là người thế nào, trước đây không biết, hiện tại cũng đã biết. Nếu đứng sai, không ai bảo vệ ngươi được."
Nói xong liền sửa sang hồ sơ cùng chứng cứ, giao cho hai tùy hầu bên cạnh, chắp tay cáo từ rời đi. Tuy hai người hầu ăn mặc giống hạ nhân, nhưng thân hình lại thon chắc, một trái một phải như bảo vệ Quý An Dân.
Nhớ tới lời của Quý An Dân, nhìn nhìn hai hộ vệ đi theo ông, Đại Lý Tự khanh sợ hãi, vội vàng gọi tâm phúc tới: "Ngươi tự mình đi trông huynh đệ Tôn thị, không có ta cho phép, không ai được tiếp cận bọn họ. Nhớ coi chừng kỹ, quyết không thể để bọn chúng chết không rõ ràng!"
Tâm phúc do dự: "Không phải lúc trước ngài nói......"
"Lúc trước là lúc trước!" Đại Lý Tự khanh nhớ đến lão thái giám trong cung tới truyền lời, hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra một tia tàn nhẫn: "Làm theo lời ta!"
Tuy không nhìn thấu Quý An Dân nguyện trung thành với Tam hoàng tử hay Bắc Chiến Vương, nhưng Đại Lý Tự khanh và ông cùng bảng tiến sĩ, rất hiểu ông, biết bình thường người này vô thanh vô tức, nhưng ánh mắt luôn nham hiểm, những năm nay mưa mưa gió gió, ông không chỉ không ngã xuống, ngược lại ngồi lên vị trí tam công, ánh mắt cay độc này giúp đỡ ông không ít.
Đại Lý Tự khanh đi hai bước, nghĩ thầm đi theo lão cáo già Quý An Dân này, cũng không có sai.
Tác giả có lời muốn nói:
Thống lĩnh: Vương phi thật là nhân vật lợi hại (xúc động)
Túng Túng: Tất nhiên, Nhạ Nhạ tài giỏi nhất (kiêu ngạo)
Thống lĩnh:...... (hình như ta không có ý này)