Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 14

"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lừa gạt da hổ!"

Ăn cơm xong, Lệ Tiêu theo Tống Tụng đi xem chỗ ở của y. Tống phu nhân còn chưa vào phòng đã mắng lên.

Tống quốc công cau mày, hắn cũng không hiểu rõ đứa con trai này, bây giờ đến cùng là thế nào. Trong chớp mắt tính cách đại biến thì thôi, còn làm mất mặt người trong nhà, nó thật sự không coi mình là người phủ Quốc công đúng hay không?

"Nó coi mình theo Phong Vương là kiêu ngạo đúng hay không? Còn chưa thành hôn ngươi xem nó đã ương ngạnh thành cái gì rồi! Lại còn dám nói xấu chúng ta ở trên bàn, tiện chủng này, sớm muộn ta cũng..."

"Đừng nói nữa." Tống quốc công cắt lời nàng, sắc mặt hết sức khó coi.

Nói cho cùng đó cũng là con hắn, tiện chủng tiện chủng mắng đến mắng đi, giống cái thá gì!

Tống phu nhân lại hết sức căm tức, giọng the thé nói: "Ta mắng nó thì làm sao? Cũng chỉ là con kẻ thấp hèn, cái loại thấy người sang bắt quàng làm họ, còn coi mình là sang quý thật, sớm muộn cũng có một ngày nó ngã chết!"

Ngôn ngữ nàng cay nghiệt đến cực điểm, Tống quốc công giận thổi râu mép trừng mắt, ngón tay trong tay áo siết mấy nắm, rốt cuộc là kiêng kỵ thân phận muội muội Hoàng hậu của nàng, quay đầu đi.

"Làm sao? Ngươi còn đau lòng nó?" Tống phu nhân đi vài bước hướng về phía bóng lưng hắn trào phúng: "Cũng không nhìn một cái người ta có coi ngươi làm cha không!!"

Tống quốc công tăng nhanh bước chân, xuyên qua cổng vòm một đường tiêu thất.

Kỳ thực căn bản không cần đặc biệt tìm người dẫn đường, Tống Tụng vốn chính là cùng mẫu thân ở tại Hương viện, chỉ là sau đó Phó Hương chết y mới bị đuổi ra ngoài, chuyển qua đá xanh đường mòn, nhìn thấy sân cũ kia, lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Lệ Tiêu nghiêng đầu nhìn y, nói: "Nếu Tụng nhi gặp khó xử, có thể nói cho bản vương."

Tống Tụng xác thực không ngại tình cờ bán thảm với Lệ Tiêu, nhưng y không thể tận lực nói cho Lệ Tiêu đề đã từng bị ngược đãi hằng ngày. Chuyện này đặt ở trên người mình có lẽ ghi lòng tạc dạ, nhưng nghe trong tai người khác, không chắc có bao nhiêu ngứa tai.

"Có điện hạ, ta có thể có chuyện khó xử gì?" Tống Tụng nở nụ cười với hắn, cất bước đi vào trong viện.

Viện này mặc dù đã tận lực tu sửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí tức quanh năm không người ở, cỏ trên mặt đất rõ ràng cho thấy vừa phái người nhổ, tràn đầy vết tích bùn đất, cửa bày hai bồn hoa không biết từ sân nào, trong phòng tuy rằng quét sạch sẽ, lại tràn ngập một luồng mùi mốc cùng tro bụi, mặt tường lâu không có người ở còn có vết tích rò nước.

Lệ Tiêu đơn giản liếc mắt nhìn, giữa hai lông mày tràn ra mấy phần giận dữ.

Tống Tụng một đường đi vào, bên trong có tủ cũ đã mòn sơn. Y mở ra nhìn một chút, trước mặt có mùi gỗ mục xen lẫn mùi huân hương mới thả phả vào mặt. Tống Tụng hắt hơi một cái, phát hiện trong này rỗng tuếch, nặng nề khép lại.

Kỳ thực y biết rõ, mẫu thân đã chết nhiều năm như vậy, món đồ quý trọng năm đó để lại khẳng định đã sớm bị lấy hết, dù còn lại một ít, cũng tất nhiên bị hạ nhân hôm nay quét tước lấy đi rồi.

Mà dù cho như vậy, y vẫn chưa từ bỏ ý định đi nhìn một chút ngăn kéo khác, không thể không hết hy vọng từ bỏ.

Trên giường ngược lại là đặt chăn mới sạch sẽ. Tống Tụng liếc mắt nhìn, chợt nghe Lệ Tiêu nói với người bên cạnh: "Hồi Vương phủ lấy xiêm y cho Vương phi đến."

Sau đó hắn lại nói: "Đi tìm quản sự ở đây tới."

Tiếp đến dặn dò từng người rời đi, Lệ Tiêu kéo Tống Tụng đến trước bàn ngồi xuống, nhìn y nói: "Trước đây vẫn luôn ở đây?"

Tống Tụng nháy mắt. Tống Tụng không nghĩ tới viện này lại trống rỗng như vậy, trong tủ ngay cả mấy thứ quần áo ra dáng cũng không có. Mà nghĩ đến cũng là chuyện bình thường, dù sao hôm nay thánh chỉ tới quá đột ngột, Tống quốc công phỏng chừng cũng là vì thể hiện tình phụ tử sâu đậm với y, nhanh chóng phái người đón y, dẫn đến nơi này căn bản chưa bố trí thỏa đáng.

Lúc này, Tống Tụng dù cho có lòng muốn ngụy trang mình vẫn luôn ở đây cũng hoàn toàn hết cách rồi. Y không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.

Lệ Tiêu mím môi, trong mắt đã nổi lên mấy phần lệ khí, hắn giơ tay bốc điểm tâm, ngón tay lại không khống chế được dục vọng hủy diệt, từng chút vò nát tan bánh ngọt mềm như tuyết.

Tống Tụng ý thức được tâm tình hắn không đúng, mở miệng hô một tiếng: "Điện hạ."

Lệ Tiêu nhìn sang, đen kịt trong mắt mơ hồ rút đi một ít. Tống Tụng đè tay hắn lại, nói: "Điện hạ không thích nơi này, hãy đi về trước đi."

"Ngồi một lát nữa." Giọng Lệ Tiêu rất nhẹ, có chút không bình thường, một số âm tiết hơi nhảy lên, như là lúc nào cũng có thể sẽ tan vỡ. Có lẽ là sợ hù Tống Tụng, hắn nói chuyện cười mà không buồn cười: "Nhanh như vậy đã muốn đuổi bản vương đi?"

Quản sự nhận được tin tức hơi hồi hộp, trực giác Phong Vương tìm mình không có chuyện tốt. Mà hắn vẫn không thể không không ngừng không nghỉ chạy sang bên này, một mặt sợ chạy chậm tới thì bị Phong Vương đập nát đầu, một mặt lại hy vọng đoạn đường này có thể dài một chút, lại dài một chút. Nhưng đường này ngắn như vậy, ngắn đến nỗi khi hắn nhìn thấy bảng tên Hương viện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Quản sự không hổ là kẻ biết nghe lời đoán ý, mắt thấy bọn hạ nhân dồn dập run lẩy bẩy, ý thức được Phong Vương đoán chừng là nổi giận. Hắn vừa vào cửa đã quỳ phịch xuống, "Nghe nói Vương gia gọi đến, xin hỏi Vương gia có gì phân phó?"

"Viện này Tụng nhi không ở quen, ngươi đi sắp xếp một chỗ mới."

Việc này quản sự hiển nhiên khó thực hiện, hắn liên tục đồng ý, nói: "Nô tài tuân mệnh, nô tài đi mời Công gia."

"Bản vương đi cùng ngươi."

Tống Tụng vội vàng duỗi tay nắm chặt tay Lệ Tiêu. Y cũng không dám nhiều lời, bởi vì y phát hiện Lệ Tiêu đang tức giận, bởi vì bất mãn viện mà Tống quốc công sắp xếp cho y. Nam nhân mất khống chế có bao nhiêu đáng sợ y nhớ quá rõ, chỉ có thể nhẹ nhàng siết tay hắn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn cùng hắn đến chính phòng.

Quản sự hành lễ với Lệ Tiêu trước, sau đó nhanh chóng chạy về thư phòng đi thông bẩm: "Công gia, đại công tử nói ở Hương viện không quen, ở tiền thính chờ ngài làm an bài khác."

"Ở không quen?" Tống quốc công vừa nghe mặt đã đen, "Tống Tụng phản rồi."

Hắn hai bước nhảy vào tiền thính, chất vấn nói còn chưa nói ra, đột nhiên đối mặt đôi mắt như hổ như sói, nhất thời hai chân mềm nhũn, thiếu nữa quỳ xuống tại chỗ: "Vương, Vương gia..."

Lệ Tiêu không nói một lời nhẹ nhàng lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, Tống Tụng thì lại ngồi ở bên cạnh hắn, thần sắc lo lắng.

Tống quốc công bồi thêm khuôn mặt tươi cười, hơi oán trách nói: "Vương gia thịnh sủng, ngày sống thoải mái ở Vương phủ quá tốt, Tụng nhi đứa nhỏ này hôm nay càng ngày càng đắt như vàng, viện trước kia vẫn ở còn không quen..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Lệ Tiêu hơi mở lòng bàn tay còn chưa đặt lên bàn, bàn nhỏ đột nhiên không một tiếng động sụp xuống.

Mặt Tống quốc công xám ngoét.

Đây là muốn phát bệnh thật aaa!!!

Chạy? Có thể vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, không chạy, ai biết sẽ xảy ra cái gì?

Đến cùng không ai dám kích thích Lệ Tiêu vào lúc này, hạ nhân trong tiền thính quỳ phịch xuống. Tống quốc công cũng nhất thời không chống đỡ nổi, một cái đầu gối tiếp một cái đầu gối dính đất, cả người cứng ngắc.

"Điện hạ..." Tống Tụng gọi hắn, nhìn thấy hắn hé mắt, chậm rãi nói: "Viện thường ở, sao kiện xiêm y cũng không có?"

Quản sự ở phía sau dán trán lên mặt đất. Chuyện như vậy Tống quốc công không biết, nhưng hắn biết rõ ràng. Thánh chỉ hạ quá vội vàng, ngày xưa Tống Tụng ở trong phủ đều là ngủ phòng chứa củi. Bởi vì Tống phu nhân đố kị, kiện xiêm y ra dáng cũng không có, thu dọn viện rồi thôi, một chốc chạy đi đâu tìm quần áo xưa nay cũng chẳng có mà nhét vào.

Chẳng trách Phong Vương sẽ tức giận, đây đâu chỉ là bắt nạt Tống Tụng, còn nói dối hắn.

Trong lòng hắn vừa bởi vì mình sơ sẩy mà âm thầm hối hận, vừa sợ vừa khủng hoảng.

Hôm nay chỉ sợ những người này ở phủ Quốc công phải chết.

Tống quốc công lại là phi thường sợ sệt, hắn không quá lanh lợi thở hai hơi, lại phát hiện thân ảnh Lệ Tiêu đã từ khoảng cách hai bước quỷ mị dời đến trước mặt hắn. Nam nhân nhìn xuống từ trên cao, lời nói tựa như quỷ khí lạnh lẽo âm trầm mơ hồ thấu xương: "Người mà bản vương kim tôn ngọc quý cưng chiều, ngươi dám để chịu ủy khuất trong bóng tối. Nhạc phụ đại nhân... Tống gia ngươi có mấy cái mạng để trả?"
Bình Luận (0)
Comment