Tống Tụng đến quá nửa đêm mới rốt cục ngủ say, không vì gì khác, bởi vì Lệ Tiêu vẫn luôn dựa vào rượu đùa người.
Giọng hắn rất nhẹ, mang theo ý cười, luôn luôn nói lung ta lung tung bên tai Tống Tụng. Tống Tụng đến cuối cùng trực tiếp che miệng của hắn, còn bị hắn hôn lòng bàn tay. Tống Tụng thực sự bị huyên náo hết cách rồi, không nhịn được mắng hắn: "Còn nói nữa là ta không thèm nói chuyện với ngươi!"
Không biết là câu nói này có hiệu quả, hay là bản thân Lệ Tiêu buồn ngủ, rốt cục triệt để yên tĩnh lại, cho Tống Tụng miễn cưỡng có thể ngủ ngon giấc.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng. Lệ Tiêu không ở bên cạnh, nồi hầm trên lò đã động, hiển nhiên là nam nhân dậy sớm ăn. Tống Tụng lấy ra bảo người rửa, lúc ăn điểm tâm lại ôm ống nhổ ói ra một trận, mềm nhũn nghỉ ngơi một hồi, lên tinh thần đi chăm sóc hoa của y.
Không lâu sau đó, có người đến thông báo, nói Thái tử điện hạ đến bái phỏng. Tống Tụng hơi sửng sốt, cười một tiếng, nói: "Phiền hắn chờ một chút."
Chờ y sửa soạn xong đi tới, trong dự liệu nhìn thấy Thái tử điện hạ cầm theo một ít quà đến, mặt hắn đầy thẹn thùng: "Hôm qua say rượu, không biết có có xúc phạm hoàng tẩu hay không, tới để nhận lỗi, kính xin hoàng tẩu không lấy làm phiền lòng."
Hắn làm một lễ thật sâu, Tống Tụng nhanh chóng đến đỡ, nói: "Huynh đệ các ngươi hiếm thấy tụ tập, sau khi vui vẻ say rượu đúng là bình thường, không nên tự trách."
Thái tử ngồi một bên, lại nói với y vài câu, thăm dò: "Hôm qua ta đi rồi, hoàng huynh có giận không?"
"Đại hoàng huynh ngươi xưa nay là vậy." Tống Tụng dịu giọng trấn an: "Các ngươi chung quy là huynh đệ, giữa huynh đệ còn có cái gì không bỏ qua được? Ngươi cũng không cần để ở trong lòng."
Lệ Dương tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lông mày lại nhíu mấy phần, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt."
Hắn chỉ ngồi một hồi, nhìn qua có mấy lời muốn nói, mà rốt cuộc là tất cả đều nuốt xuống, sau khi hành lễ thì rời đi.
Liên tục mấy ngày, Lệ Tiêu đều bị Hoàng đế giữ lại trong cung nghị sự, kinh đô cũng có chút động tĩnh. Chuyện như vậy y cũng không hỏi nhiều, mà Lệ Tiêu cân nhắc vì an toàn của y, có lúc sẽ nói với y một ít.
Hóa ra là bởi vì lần trước ám sát Vương phủ, Lệ Tiêu đang âm thầm tuần tra mật thám Kim quốc. Chuyện lần trước không bình thường, người kia muốn đổ tội cho Hoàng hậu, nhất định là biết chuyện Hoàng hậu và Lệ Tiêu phân cao thấp trong bóng tối. Mà đến tột cùng là ai, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có manh mối.
Chưa chờ chuyện này điều tra rõ ràng, tiền tuyến bỗng nhiên truyền đến quân tình khẩn cấp, Nhan tướng quân liên tục công phá ba tòa thành của Kim quốc bị cao thủ Kim quốc ám sát, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, nhất thời quân tâm đại loạn.
Vị Nhan tướng quân kia vốn là phó tướng thủ hạ tin được của Lệ Tiêu, lần xuất chinh này cũng là Lệ Tiêu dốc hết sức thúc đẩy. Giờ khắc này xảy ra biến cố như vậy, triều đình nhất định phải khẩn cấp đưa ra đối sách.
Nghe đâu Nhan tướng quân đưa quân sư tới vì động viên quân tâm, đã báo cho sĩ binh triều đình sẽ phái đại tướng đắc lực đến trợ giúp. Mà một khi Nhan tướng quân ngã xuống, nếu như còn không thấy viện binh, đừng nói thành trì vừa mới đánh hạ phải trả, chỉ sợ thành trì quốc gia mình cũng bị đoạt.
Lệ Tiêu mấy ngày liền về muộn, rẽ qua góc đường là có thể liếc nhìn trước cửa Vương phủ treo hai đèn lồng sáng ngời, vào cửa phủ, trên đường tới chính phòng, đèn treo trên cột hai bên đường cũng sáng trưng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Trước cửa có một bóng người, đang nhìn bên này, thấy hắn về thì bước nhanh tới, "Điện hạ."
"Trời tối khó nhìn, sau này không cần đợi ở bên ngoài."
"Ta thấy ngươi mấy ngày nay về càng ngày càng muộn, có chút lo lắng."
"Phụ hoàng lớn tuổi, thân thể càng ngày càng kém, bảo ta giúp hắn xử lý chiết tử."
Tống Tụng thuận thế đưa lò sưởi tay cho hắn, lại bị hắn nhét về: "Ta không cần dùng."
Tống Tụng sờ sờ tay hắn, quả nhiên ấm áp, cũng yên tâm.
Lệ Tiêu thuận thế nắm ngón tay y, đưa y vào trong nhà, ăn bữa ăn khuya y chuẩn bị cho mình. Tống Tụng bưng nước đến rửa chân cho hắn, lại bị hắn kéo lên: "Ngươi bây giờ thân thể bất tiện, không được làm việc nhiều."
"Còn được mà." y bây giờ còn không phải bụng quá to, hầu hạ Lệ Tiêu cũng không phải vướng bận, huống hồ đây là bổn phận của y.
Lệ Tiêu tự mình rửa chân, sai người bưng nước ra, kéo y cùng lên giường, ôm người vào trong lòng, nhìn sân sáng ngời ngoài cửa sổ, nói: "Bản vương trước đây không thích đốt đèn."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì có ánh sáng sẽ có bóng."
Lông mi Tống Tụng chớp chớp, hoảng hốt nghĩ tới kiếp trước sau khi Lệ Tiêu lên ngôi cũng rất ít khi thắp đèn, Dưỡng Tâm điện còn âm u hơn nơi khác. Nhớ tới ngày ấy hắn nổi điên, hạ lệnh toàn thành vào đêm cũng không được đốt đèn, nguyên ba ngày. Thân ảnh Tống Tụng bay tới giữa không trung nhìn phía dưới, chỉ thấy hoàng thành đen kịt một màu, như một tòa thành chết.
Hắn kiếp trước tính tình quái gở, còn định ra một quy củ trong cung, một ngày cuối cùng mỗi tháng, trong hoàng cung không cho thấy bất kỳ đèn đuốc nào, ai vi phạm chém.
Tống Tụng rất tò mò hắn ngày đó làm gì, có một lần lén lút theo sau, mới phát hiện hắn leo lên bảo tháp, bên chân rải rác vò rượu, uống say một đêm.
Hai tay Tống Tụng vòng lấy eo hắn, hiếu kỳ nói: "Cái bóng thì làm sao?"
"Bóng một người, khó tránh khỏi lạnh lẽo."
Tống Tụng không nhịn được cười, cằm đặt ở ngực của hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, nói: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Hiện tại, ta vừa nhìn thấy đèn Vương phủ, là biết ngươi ở nhà, ấm áp hơn nhiều."
Tống Tụng cong cong khóe miệng, nói: "Chỉ cần điện hạ không đuổi ta đi, ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."
"Ngươi hi vọng bản vương đăng cơ?"
Dù cho Tống Tụng biết mình phải quen phương thức nói chuyện của hắn, mà nhắc tới hai chữ kia vẫn cứ không khỏi kinh hồn bạt vía. Y cau mày, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là hi vọng."
"Nếu ta đăng cơ, có hậu cung, ngươi làm sao bây giờ?"
Tống Tụng chưa nghĩ tới vấn đề này thật. Y chần chờ một lát, lòng mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại: "Đến lúc đó, ngươi chính là người cao quý nhất trên đời này, dù là có hậu cung, cũng là chuyện đương nhiên."
Lệ Tiêu nhìn y một hồi, nói: "Nói thật không?"
Tống Tụng rũ lông mi, mím môi một cái, nói: "Đương nhiên là lời thật."
Lệ Tiêu nâng cằm y lên, nói: "Thật chứ?"
Con ngươi hắn đen kịt, đôi mắt Tống Tụng đối diện hắn, bỗng nhiên mũi chua xót, ủy khuất nói: "Lẽ nào ta ngăn cản vua của một nước sao?"
Y oan ức, Lệ Tiêu trái lại được lấy lòng. Hắn nhíu mày, nói: "Cho ngươi đặc quyền, chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm nghe lời ngươi nói."
"Ngươi... Còn chưa phải!"
Tống Tụng cau mũi một cái, đẩy hắn ra vươn mình, rồi lại bị hắn kéo qua. Lệ Tiêu nói: "Hôm nay thương thảo cùng phụ hoàng, ta chuẩn bị tự mình mang binh trợ giúp."
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Bóng lưng Tống Tụng bình tĩnh, không có phản ứng. Lệ Tiêu chống người ló đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt và lông mi ướt nhẹp của y, còn chưa mở miệng, mặt bỗng nhiên bị y một tay đè lại. Tống Tụng trở tay đẩy hắn ra, nói: "Ta biết rồi."
Giọng y có chút khàn, Lệ Tiêu nói: "Ai nói cho ngươi?"
"Đoán..." Tống Tụng dừng một chút, y cảm thấy mình rất kỳ quái. Khi Lệ Tiêu nói ra câu nói kia, y chợt bỗng nhiên nhịn không được ướt át viền mắt. Dùng sức chớp mắt mấy cái, y nói: "Tề quản gia nói rồi, trước sau đại hôn, ngươi đã cự tuyệt tự mình dẫn binh, lần này nhất định là không chối nổi."
Nói không chừng còn sẽ có người nói Lệ Tiêu trốn tránh trách nhiệm, vốn chính là chọn lựa cho hắn đi, nhưng hắn lại đề cử người khác, kết quả người kia giờ khắc này xảy ra vấn đề, hao binh tổn tướng. Khả năng có người sẽ cảm thấy, nếu như Lệ Tiêu đi, binh lính tổn thất này sẽ không chết.
Lệ Tiêu nằm phía sau y, ngắm nhìn gáy Vương phi nhà mình, nhẹ nhàng chọt một cái, Tống Tụng không nhúc nhích, hắn lại chọt một cái, Tống Tụng vẫn không động. Lệ Tiêu lần thứ hai giơ tay, Tống Tụng đột nhiên quay lại trừng hắn: "Làm gì hả?"
Lúc lườm người còn yếu ớt.
Hai đầu phu phu ngoan ngoãn gối trên gối, nhìn nhau. Lệ Tiêu nói: "Tụng nhi nếu không nỡ, bản vương còn có những người khác có thể đề cử."
Tống Tụng buồn phiền nói: "Trong lòng điện hạ ta cứ không thông tình lý như vậy?"
Lệ Tiêu nói: "Mẫu thân ta cũng là người thông tình đạt lý, nàng tiến cử Triệu Hoàng hậu vào gia tộc. Tụng nhi cũng muốn học nàng, giúp bản vương thu xếp việc kết hôn?"
Làm sao kéo tới đây rồi?
Tống Tụng nói: "Nếu điện hạ thích, ta đương nhiên sẽ thu xếp giúp ngươi. Nếu điện hạ không thích, bao nhiêu ông mai bà mối đến ta cũng đuổi đi bấy nhiêu."
Lệ Tiêu lại nhìn y một hồi, cau mày ngưng trọng nói: "Ngươi cũng biết ngươi phạm vào bảy điều tội."
Đại não Tống Tụng đờ ra: "Bảy, bảy tội gì..."
Y lập tức nghĩ bảy tội là bảy tội gì trong đầu, sau đó nhanh chóng so sánh với lời mình nói, tự cho là mình hết thảy đều đứng ở góc độ Lệ Tiêu suy tính.
Y có chút mờ mịt, nghĩ mãi mà không ra.
Mãi đến tận khi Lệ Tiêu mở miệng: "Ngươi không ghen tuông, chính là phạm vào một trong bảy tội, bản vương có thể lập tức hưu ngươi."
Tống Tụng: "..."
Y trừng Lệ Tiêu một cái, giơ tay cấu hắn, Lệ Tiêu lại kéo y qua: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bản vương ngày mai sẽ phải điểm binh chuẩn bị xuất phát. Tụng nhi không thể, làm bộ ghen tuông một chút?"
Tống Tụng tức giận: "Ta sẽ không chủ động thu xếp việc kết hôn cho ngươi, điện hạ chỉ có thể là của mình ta! Thế đã được chưa?"
Lúc y nói như vậy, đáy mắt vui vẻ, đây là lời nói thật lòng của y.
Lệ Tiêu lại nói: "Ngươi có thể ghen tuông rõ ràng hơn một chút."
Lần này, Tống Tụng suy nghĩ một hồi, nói: "Ghen tuông sẽ làm người trở nên rất khó coi, ta không muốn trở thành như vậy."
Lệ Tiêu lại nhìn y một hồi, trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ của Tống phu nhân, lại một lần nữa ôm y vào lòng, "Tụng nhi như thế ta cũng yêu."
Tống Tụng rũ lông mi, ngón tay siết y phục của hắn, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Ta cũng yêu điện hạ."
Lệ Tiêu lập tức cúi đầu nhìn y, ánh mắt sáng quắc: "Lặp lại lần nữa."
Tống Tụng hít một hơi, ngẩng mặt lên, như là đánh bạo, hôn môi hắn một cái, nói: "Ta, ta cũng yêu điện hạ!"
Y nói: "Điện hạ không cần dò xét ta, cũng không cần suy nghĩ nhiều cái gì. Ta yêu điện hạ. Nhưng ta không muốn bởi vì yêu điện hạ, biến thành người kỳ cục... Điện hạ cho ta, ta muốn hết, điện hạ không cho ta, ta cũng sẽ không đi cướp. Mà ta không nói, ta không làm, không có nghĩa là ta thật sự không ghen tị. Ta rất cảm kích điện hạ đối tốt với ta, ta cũng sẽ vẫn luôn đối tốt với điện hạ."
Lệ Tiêu nhìn y một lúc.
Hắn biết năm đó Tần muội thích Tống quốc công bao nhiêu, nghe nói nàng chủ động theo đuổi Tống quốc công. Năm đó Tống quốc công cũng đã đính hôn ước với Phó Hương, nàng lại ỷ vào gia thế thò một chân vào.
Còn có Hoàng hậu, nếu không có ghen tị, tất cả cũng sẽ không biến thành như vậy.
Lòng ghen tị là một thứ rất đáng sợ. Tống Tụng có, nhưng y biết đủ. Y nói đã đủ rõ, Lệ Tiêu cần y làm, y sẽ làm hết, Lệ Tiêu không chủ động muốn, y cũng sẽ không chủ động cho.
Mặc dù đã nghe được điều muốn nghe, nhưng Lệ Tiêu nhìn y, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút chờ mong.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)"Bản vương vẫn cảm thấy... Tụng nhi nếu biết khóc lóc om sòm, sẽ làm ta thích hơn."
Tống Tụng: "..."
Y không nói gì nhìn Lệ Tiêu một hồi, bỗng nhiên giơ tay, thăm dò đánh hắn một cái.
Lệ Tiêu: "?"
"Ngươi... Ngươi lần này mang binh xuất chinh, tới chỗ đó nói không chừng sẽ có người nhét người vào lều ngươi..."
Lệ Tiêu một mặt mong đợi và cổ vũ.
Tống Tụng vừa quan sát hắn, vừa đánh bạo nói: "Không cho phép ngươi chạm vào người khác! Nếu bị ta biết..."
Lệ Tiêu cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo làm y sợ: "Bị ngươi biết, sẽ như thế nào?"
Tống Tụng rũ lông mi, suy nghĩ một hồi, nói: "Ta sẽ tìm cho ngươi mấy người đẹp hơn."
Lệ Tiêu rất lâu không lên tiếng.
Mãi đến tận khi Tống Tụng mở miệng lần nữa, oan oan ức ức uy hiếp: "... Không bao giờ yêu ngươi nữa."
Lệ Tiêu thở ra một hơi thật dài, thành khẩn nói: "Quá dọa người."
Tống Tụng nhìn hắn, dựa vào nét mặt của hắn nhìn ra mấy phần chân tình, nói rất nhỏ giọng:
"Ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta."
Tác giả có lời muốn nói:Nói không chừng về nhà lão bà đã khóc lóc om sòm rồi!And, trời lạnh rồi, nên phát cơm hộp cho Hoàng hậu.Đăng bù tuần trước đó nha ~