Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 71

Dưới sự tình nguyện của vạn dân, sau long ỷ được treo tấm mành, sau mành có nhuyễn tháp, Tống Tụng mỗi ngày làm ổ ở phía sau nghe nghị sự.

Có y ngồi đó, bầu không khí ngột ngạt trên triều đình đột nhiên thả lỏng, giọng của quan lại cũng to rõ hẳn lên.

Ngày nào cũng như vậy, đối với Tống Tụng kỳ thực cũng chỉ là thay đổi chỗ ngủ. Thân thể y nặng nề, lại đúng lúc buồn ngủ, dù cho tất cả mọi người biết cũng không có ai nỡ trách móc nặng nề.

Sau đó quan lại lục tục rời đi, nhẹ giọng trò chuyện: "Mấy ngày nay vào triều thư thái hơn nhiều."

"Bỏ qua bệnh điên không nói, bệ hạ là minh quân khó gặp."

"Toàn bộ nhờ vào Hoàng hậu, chúng ta mới có thể nói năng thoải mái trên điện."

...

Tống Tụng nghe nghị sự im lặng không lên tiếng, mà chỉ cần biết rằng y ở đây, người người khó giải thích được yên tâm hơn hẳn.

Trong điện, Lệ Tiêu vén rèm, nhìn người yêu lười biếng dựa vào giường, khóe miệng hắn cong lên, vươn tay ôm người: "Về thôi."

Tống Tụng lười không muốn động đậy, oán hận: "Sáng sớm vẫn còn hơi lạnh."

Y muốn vùi trong ổ chăn hơn.

"Đã sắp Hạ Chí rồi." Lệ Tiêu nói: "Ngươi quay về ngủ tiếp."

"Tại sao ngươi muốn ta nghe nghị sự, có phải là có dụng ý khác không?"

"Bọn họ sợ ta sẽ làm lỡ quốc sự."

Đây đúng là cái cớ, mà Tống Tụng vẫn cảm thấy còn có nguyên nhân khác. Mà cảm giác được Lệ Tiêu ôm quá thoải mái, Tống Tụng lại hơi buồn ngủ, cũng may lý trí vẫn còn, nói: "Ngươi mau buông ta xuống, nếu bị khởi cư lang(*) nhìn thấy, chưa biết chừng lại viết ngươi thế nào đâu."

(Quan phụ trách sinh hoạt)

"Hắn thích viết như thế nào thì viết thế." Lệ Tiêu nói: "Trẫm trong sách quốc sử đương nhiên là người điên rồi, huống chi trẫm ôm Hoàng hậu của trẫm, lẽ tất nhiên."

Hắn vừa mới nói xong câu đó, đã gặp khởi cư lang cung kính khom người tránh ra. Lệ Tiêu lại chẳng thèm nhìn, trực tiếp ôm Hoàng hậu trở về Dưỡng Tâm điện.

Khởi cư lang yên lặng nhìn kỹ một hồi, móc sách nhỏ ra, nhúng ngòi bút vào mực, nghiêm túc ghi chép: "Tống hậu tuy có đức, song không khỏe bằng Hoàng đế, ngôn ngữ khuyên trách cũng vô dụng với điên đế."

Phụ tử Tần gia chịu tội làm tất cả mọi người Tần gia chịu ảnh hưởng, bao gồm cả Tần An, đều ở trong tù đợi xử lý.

Sau đại điển đăng cơ, Từ Khấu vào cung gặp Tống Tụng, mang hai rương lớn vào. Nàng quỳ xuống đất, trán đặt lên tay, là một tư thế bái lễ cực kỳ cung kính: "Nhận được ân tình của bệ hạ, nhớ tình cảm của tiên đế và gia phụ mà tha một mạng cho thần. Tội phụ mấy ngày nay sửa sang lại trong nhà, đây là tất cả của tam phòng Tần gia, khế ước khế đất cùng với hiệu buôn cửa hàng, tất nhiên là có tội cướp đoạt gia sản của Phó gia, nhưng cũng có tài phú của Tần An lúc lập nghiệp, bây giờ giao hết cho Tống hậu. Xin ngài mở lòng từ bi, tha cho tội dân Tần An một mạng."

"Quận chúa..."

Từ Khấu cực kỳ khí phách: "Tội phụ có tội, không có mặt mũi nào nhận danh hiệu này!"

"Ngươi đứng dậy trước đi."

Từ Khấu nói: "Xin ngài nghe tội phụ nói hết. Cái sai của Tần An là sống ở Tần gia, cùng với sau khi biết được chân tướng lại đâm lao phải theo lao. Vô luận sơ tâm thế nào, đều có tội che giấu. Tướng công như vậy, tội phụ hổ thẹn, không dám thỉnh cầu hắn có thể không chút tổn hại nào ra được đại lao. Ngài có thể móc mắt, đánh gãy chân hắn, chỉ xin tha cho hắn một mạng. Con của tội phụ còn nhỏ, có cha chung quy vẫn tốt hơn không có cha. Tội phụ thề, chỉ cần ngài tha mạng cho hắn, ngày sau tội phụ nhất định trông giữ chặt chẽ, tuyệt đối không cho hắn gieo vạ nữa!"

Vốn Tần gia phải khám nhà, nhưng bởi vì thân phận của Từ Khấu, Lệ Tiêu với nàng cũng từng cùng lớn lên trong cung, vì vậy hắn không động đến tài sản có liên quan đến nàng. Trong này đến tột cùng là có mấy phần dụng ý, Tống Tụng cũng có thể đoán được một chút. 

Từ Khấu là người phụ nữ thông minh có năng lực, đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì thân phận ở đó, tiên đế và Vinh vương là bạn thâm giao, nếu Lệ Tiêu quá không nể tình, khó tránh khỏi khiến người thất vọng. Nhưng lưu tình với Từ Khấu như vậy, kỳ thực ngược lại là đang đổi cách trừng phạt nàng. Nàng vì Tần An mà hổ thẹn, Lệ Tiêu lần này ban ân chỉ có thể khiến nàng càng thêm tự trách, xem nàng lời nào cũng tội phụ cũng đủ thấy nội tâm nàng thế nào.

"Ngươi bây giờ ở đâu?"

Cả nhà Tần gia bị tra xét, phủ đệ đương nhiên cũng bị dán giấy niêm phong. Từ Khấu là người duy nhất không chịu ảnh hưởng, mà chỗ ở hiển nhiên đã không còn.

"Tội phụ mấy ngày này ở trong một hậu viện."

Tống Tụng nói: "Quận chúa khổ cực."

Viền mắt Từ Khấu nóng lên, suýt nữa rơi lệ tại chỗ. Mặt nàng không trang điểm, đôi môi tái nhợt, mặc áo tang vải thô, đâu còn thấy bóng dáng quận chúa ngày xưa nữa: "Hoàng hậu thân thiết như vậy... Tội phụ không dám nhận."

"Ngươi vốn vô tội, không cần hổ thẹn." Tống Tụng liếc mắt nhìn hai rương kia, nói: "Ta bây giờ ở trong cung, ngoài cung thiếu người làm việc. Quận chúa là người bản lĩnh, ngày sau có nguyện ý làm việc cho ta không?"

Từ Khấu chần chừ: "Hoàng hậu..."

"Tần An cũng là thương nhân tài năng, không nên lãng phí. Tuy nói hắn có tội, mà có thể được nữ tử có tình có nghĩa như ngươi coi trọng, chắc chắn không xấu. Ta sẽ xin bệ hạ xử nhẹ."

Từ Khấu vội nói: "Xử phạt thế nào cũng được, chỉ xin tha cho hắn một mạng!"

Tống Tụng bật cười, nói: "Mau đứng lên trước đi, ta sẽ tận lực. Nếu như có tin tức, ta sẽ phái người đến Hương Phô thông báo cho ngươi."

Từ Khấu đại hỉ: "Đa tạ Hoàng hậu!"

Tống Tụng nói chuyện này cho Lệ Tiêu, hắn hỏi y: "Ngươi muốn tha cho Tần An?"

Kỳ thực kiếp trước Lệ Tiêu nể mặt Từ Khấu nên cũng không giết Tần An. Hắn đương nhiên là người điên, điên lên thì bạo ngược vô lý, mà khi tỉnh táo vẫn là quân vương có tình có nghĩa. Y nói: "Quận chúa là người đáng thương."

"Tần An không đáng thương."

"Mà... Cũng không tới nỗi tội ác tày trời."

"Ngươi cũng biết, dựa theo luật pháp, phải chém đầu cả nhà Tần gia."

Tống Tụng gật đầu, nói: "Ta cũng chỉ đề nghị thôi, tất cả vẫn là bệ hạ xử trí."

Y nhớ tới kiếp trước cha con họ bị ngàn đao băm thây, những người còn lại thì bị lưu vong, cả đời không được hồi kinh. Y cũng không nhớ rõ tung tích của Từ Khấu, mà dựa theo kiếp này, Lệ Tiêu vô cùng có khả năng sẽ làm như vậy.

"Cái chết của Phó viên ngoại, ngươi không hận bọn họ sao?"

"Ta đã tự báo thù."

Tần Thanh Hà ở trong tù bị Tần Chi Hà tự tay bóp chết, chết không nhắm mắt. Tống quốc công được đưa tới trước mặt Tần Chi Hà không lâu, cũng lấy thanh đao kia đâm chết Tần Chi Hà. Một ổ rắn chuột, cuối cùng tự giết lẫn nhau. Quãng đời còn lại của Tống quốc công trải qua trong lao ngục. Cha con Tần Ninh làm đủ trò xấu, Lệ Tiêu cũng sẽ không tha cho bọn chúng. Dưới cái nhìn của y, việc báo thù đã tạm thời kết thúc.

Về phần những người khác trong Tống gia, mấy tỷ đệ kia bị Tần Chi Hà giáo dục ra thành tính tình ghen tuông như vậy đã không chịu nổi người khác sống tốt. Tống Tụng nhận được tin tức, tranh đoạt gia sản trong phủ. Tống Ca mất đi một chân, bây giờ lại thành kẻ trong suốt.

Tống Tụng bây giờ chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bọn họ sụp đổ là xong.

Lệ Tiêu trầm mặc không nói. Tống Tụng lại bật cười, y kéo tay Lệ Tiêu, nói: "Giờ ta chỉ muốn dưỡng thai, chờ tiểu hoàng tử ra đời."

Tự mình ôm đứa bé kia một cái, là chấp niệm lớn nhất đời này.

Lệ Tiêu cũng không biết có tâm tư gì, mỗi lần y nhắc tới tiểu hoàng tử, hắn đều trầm mặc không nói, ánh mắt xa xôi, nhìn qua tựa hồ đang hờn dỗi.

Tống Tụng cân nhắc tỉ mỉ, lòng có chút buồn cười, còn có mấy phần thấp thỏm. Tâm tư của Lệ Tiêu không thể dùng suy nghĩ của người thường để suy luận, y có lúc nhìn ánh mắt cố chấp quá phận của Lệ Tiêu, cảm thấy khả năng hắn muốn đào tiểu hoàng tử từ trong bụng y ra...

Lệ Tiêu bắt đầu thẳng thắn thoải mái chỉnh đốn triều đình. Hắn lòng dạ sâu nặng, quan chức ở xa bên ngoài ngàn dặm cấu kết với Tần gia bị hắn đào hết ra, áp giải vào kinh thành chờ đợi xử lý. Trong khoảng thời gian ngắn, người có tật giật mình cũng có, người nhân cơ hội hãm hại cũng có, người vỗ tay bàn tán cũng có, Lệ Tiêu tựa hồ mở Thiên nhãn, tất cả mọi người làm chuyện gì, hắn cũng có thể liếc mắt một cái là phát hiện ngay.

Người khác không biết, mà Tống Tụng lại biết rõ. Lệ Tiêu từ lúc bắt đầu đỡ bệnh đã thành lập thế lực của mình trong bóng tối, có Ty giám sát âm thầm thành lập. Chuyện này hắn làm cực kỳ bí mật, dùng toàn là nhân sĩ giang hồ, ngay cả Hoành Nhân Hoàng đế cũng chưa từng phát hiện. Hắn bí mật quan sát đủ loại quan liêu, thêm vào có trí nhớ của kiếp trước, muốn chỉnh đốn triều đình, đổi toàn bộ người mới là chuyện dễ như ăn cháo.

Trên triều đình, Tống Tụng chỉ nghe, không hỏi, mà Lệ Tiêu cố tình không cho. Hắn cũng không biết là rảnh rỗi hay là vì tỏ vẻ quan tâm Tống Tụng, bảo y cùng hắn phê duyệt tấu chương.

Tống Tụng liếc mắt nhìn Khởi cư lang ngồi bên cạnh một cái, trong khoảng thời gian ngắn đầu đau như búa bổ: "Bệ hạ..."

"Khoảng thời gian này chồng chất tấu chương, trẫm không phê hết được."

Đoạn thời gian này xác thực hơi nhiều chuyện, mà đây không phải là lý do cho Hoàng hậu cùng làm. Tống Tụng nói: "Giờ ta mang thai, phải an dưỡng, không được mệt nhọc."

"Hiệu buôn ngoài cung giao cho Từ Khấu, bảo nàng định kỳ báo cáo cho ngươi, phê mấy cái chiết tự, không đến nỗi mệt chết."

Hắn chơi xấu, Tống Tụng cũng sẽ chơi xấu. Tay cầm bút son một lúc, y bắt đầu giả bộ ngủ. Lệ Tiêu không làm gì được y, đành phải ôm y vào phòng nghỉ ngơi.

Khởi cư lang đề bút viết: "Điên đế làm việc không thể đoán trước, dường như có tâm ý cùng Tống hậu hưởng giang sơn."

Sử quan ghi chép, bất kể là Lệ Tiêu hay Tống Tụng đều không có quyền hạn kiểm tra, cụ thể hắn viết gì, viết tốt hay là không tốt, bọn họ hoàn toàn không biết. Mà Lệ Tiêu hiển nhiên cũng không để ý bọn họ đánh giá thế nào, làm việc vẫn theo ý mình như cũ. Song không quản Lệ Tiêu làm gì, Tống Tụng vẫn chỉ nghe không nói, hờ hững. Vì vậy thời điểm Đế hậu không biết, khởi cư lang lại yên lặng ghi chép: "Điên đế hôm nay lại... Điên đế hôm nay càng... Điên đế hắn thế mà..."

Dưới mê hoặc của giang sơn Đại Càn, Tống Tụng vẫn như cũ ôm chút dã tâm nho nhỏ, một lòng mang thai.

Khởi cư lang vừa cảm khái, vừa đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu như mình là Hoàng hậu, có thể nhịn được không dính líu quốc sự sao? Đáp án là phủ định.

Vì vậy hắn lại ghi: "Điên đế đời này may mắn, có Hoàng hậu tri kỉ, tri tình, hiểu tiến lùi, thông nhã hiền đức, đời này chưa từng thấy ai như vậy."

Khởi cư lang viết thật, Tống Tụng cũng mặc kệ Lệ Tiêu lừa dối thế nào, vẫn toàn tâm toàn ý dưỡng thai. Buổi tối ngâm chân, ban ngày ngủ nhiều, ăn nhiều món ăn, tâm tình sung sướng, mặt trời mọc ra ngoài cung tản bộ, mặt trời lặn thì về phòng nghỉ ngơi, ngủ say không lo.

Ngày hôm đó, Khởi cư lang trò chuyện với y: "Tính ngày thì tiểu hoàng tử sắp ra đời rồi, tâm tình ngài tốt không?"

"Ta đương nhiên tốt cả."

"Bệ hạ muốn cho Hoàng hậu tham chính, là coi trọng ngài, ngài là nam hậu, cũng không tính là vượt phép tắc."

Tống Tụng nói: "Những người như các ngươi đúng là kỳ quái. Ta nghe nghị sự đã là hành động bất đắc dĩ rồi, nếu như dính líu quốc sự thì còn mệt muốn chết đi ấy, tiểu hoàng tử có chuyện thì làm sao bây giờ? Hại sức khỏe không nói, giang sơn Đại Càn còn nói gì tới có người nối nghiệp? Bệ hạ đoạn tụ, ngươi lẽ nào hi vọng hắn chạm vào nữ tử?" 

Khởi cư lang: "... Hoàng hậu dạy phải."

Vừa có thần tích cho Hoàng hậu thực hiện trách nhiệm sinh nở, lại còn hi vọng y tham dự chính sự, dốc sức cho quốc gia, bệ hạ thật đúng là lòng tham không đáy.

Vì vậy hắn lại ghi: "... khai chi tán diệp, dốc hết tâm huyết cho Đại Càn, cống hiến rất nhiều, điên đế theo không kịp."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hoàng tử mà Tụng Tụng mong đợi sắp sinh nha ~=3=
Bình Luận (0)
Comment