Tống Tụng muốn được chiều mà kiêu, Lệ Tiêu cũng không có cách.
Tính là mình chiều ra, chuyện là tự mình dựng, còn có thể thế nào được.
Nếu nói lúc thường Tống Tụng có con bên người ngủ không sâu giấc thì thôi, bây giờ con bị ôm đi, y vẫn ngủ không sâu được. Vào lúc này trẻ con không thể ra gió, mặc dù y biết Thái hoàng thái hậu ngồi kiệu loan về, nhưng trong lòng y vẫn lo không biết bà có thể chăm sóc kĩ không.
Trời tối người yên, bên tai vang lên tiếng vang nhỏ.
Lệ Tiêu ngủ trên ghế, khẽ động là có thể nghe thấy âm thanh ghế va chạm vào nhau. Kỳ thực lòng Tống Tụng đã không còn giận nữa, mấy ngày trước đây y còn dọn giường nhỏ ra, mà Lệ Tiêu Không nằm, ngày ngày cứ ngủ trên ghế, tựa hồ đang xem trái tim y có thể tàn nhẫn bao nhiêu.
Tống Tụng bắt đầu nóng nảy, mềm không được cứng không xong, nhìn hắn chịu dằn vặt.
Đến nửa đêm, bên tai chợt im lặng. Dựa theo kinh nghiệm thuở xưa của y, Lệ Tiêu đã ngủ.
Tống Tụng cũng thở khẽ, bắt đầu buồn ngủ. Y nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người đứng ——
Y mở choàng mắt, ý thức được người kia hẳn là Lệ Tiêu, dù sao có hắn ngủ ở bên cạnh mình, thích khách bình thường căn bản không dám vào.
Y xoay người.
Nam nhân bên giường mặc y phục màu vàng, lẳng lặng đứng, tia sáng trong phòng tối tăm, Tống Tụng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, mà khó giải thích được cảm thấy sai sai.
Y cau mày, gọi: "Bệ hạ?"
Lệ Tiêu không nhúc nhích.
Tống Tụng theo bản năng ngồi dậy, người bỗng nhiên bị hắn ôm chặt lấy. Y đột nhiên không kịp chuẩn bị, cằm bị đặt trên bả vai hắn, y chớp mắt nói: "Ngươi..."
"Trẫm mơ ác mộng." Lệ Tiêu trầm thấp nói: "Mơ không thấy Tụng nhi của trẫm nữa."
Đây là bị mộng dọa?
Tống Tụng dở khóc dở cười, liên tưởng đến bệnh tình của hắn, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không sao rồi."
Lệ Tiêu vẫn ôm chặt y, Tống Tụng há miệng, nghe hắn rầu rĩ nói: "Trẫm muốn ôm Tụng nhi ngủ."
Tống Tụng hiểu ngay ra được điều gì, y nhịn không được lườm hắn một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Không ôm ta bệ hạ không ngủ được?"
Lệ Tiêu nói: "... Trẫm sợ."
Ai biết ngươi sợ thật hay là sợ giả, Tống Tụng càng ngày càng tức giận: "Một giấc mơ mà thôi."
"Trẫm... Không có cảm giác an toàn."
"Được rồi." Đã đêm rồi, Tống Tụng cũng không vạch trần hắn, nói: "Lên đây đi."
Lệ Tiêu cong khóe miệng, lập tức lên giường, một giây sau lại nghe Tống Tụng nói: "Ngươi ngủ đầu này, ta ngủ đầu kia."
"..."
Lệ Tiêu giống như bị đá tảng đập trúng, có chút uất ức.
Mỗi một câu nói của Tống Tụng đều giống như đang dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Lệ Tiêu bình tĩnh nằm trên giường, duỗi tay nắm lấy chân Tống Tụng, Tống Tụng ở đầu kia cau mày: "Bệ hạ?"
Y duỗi chân, lại bị hắn tóm chặt lấy, gan bàn chân bị cào một cái. Y ngồi bật dậy: "Ngươi..."
Lệ Tiêu yên lặng nhìn y, ánh mắt như oán phụ.
Tống Tụng nói: "Buông tay, ta ngủ với ngươi."
Lệ Tiêu buông tay, nhìn y bò lại nằm cạnh mình, nói: "Trẫm thật sự mơ thấy ác mộng."
"Ta cũng không phải không tin bệ hạ."
Lệ Tiêu trầm mặc vươn tay, Tống Tụng nhìn hắn một lúc, xoay người né tránh, chợt nghe hắn nói: "Trẫm hối tiếc không kịp, cực kỳ khổ sở."
Tống Tụng vểnh tai lên, nghe một tiếng lưỡi dao sắc ra khỏi vỏ, Lệ Tiêu lại nói: "Tụng nhi của trẫm dù chưa đánh mất nhưng lại càng ngày càng xa lánh trẫm, trẫm đau lòng khó nhịn, quyết định moi tim, nhận sai với Tụng nhi."
Tống Tụng ngồi bật dậy, liếc nhìn hắn muốn đâm vào tim mình, vội vàng nắm cổ tay của hắn: "Ngươi điên rồi?"
Lệ Tiêu rũ mắt, nói: "Trẫm suy tư nhiều lần, nếu Tụng nhi thật sự tức giận giờ cũng đã nguôi giận rồi, vẫn không để ý tới trẫm... Nếu không để ý đến trẫm, tức là Tụng nhi vốn tiếp cận trẫm chính là vì con, có con không cần trẫm nữa... Cũng là hợp tình hợp lý."
Tống Tụng bị lần chỉ trích này làm cho bối rối, y cướp dao găm, mà sức không bằng Lệ Tiêu, tay hắn vẫn không nhúc nhích, y không thể làm gì khác hơn là nói: "Đưa cho ta."
Con dao kia đã kề trên lồng ngực hắn, dao sắc bén còn không ngừng đâm rách áo vàng, mơ hồ lộ ra một vệt màu đỏ tươi. Tống Tụng hoảng hốt: "Ngươi huyên thuyên cái gì, nếu ta không thích bệ hạ sao ta lại giận ngươi lâu như vậy? Đừng quậy... Buông tay."
Lệ Tiêu nói: "Ngươi cản trẫm không phải bởi vì ngươi đau lòng trẫm, mà bởi vì thân phận của trẫm."
"Không phải!"
"Vậy cũng là bởi vì trẫm là phụ thân của hài tử."
"Không phải!"
Lệ Tiêu một lòng muốn bới lông tìm vết, "Trước kia trẫm vẫn cảm thấy chỉ cần đối tốt với Tụng nhi, Tụng nhi sớm muộn cũng sẽ yêu trẫm, không thể rời bỏ trẫm..."
Tống Tụng nhìn máu đỏ lan tràn, nhịn không được đỏ cả vành mắt: "Ta biết bệ hạ tốt với ta, ta biết hết, ta cũng yêu bệ hạ, yêu bệ hạ nhất... Đúng, ta không để ý tới ngươi, ta được chiều mà kiêu, ta là người xấu, ta không nên ỷ vào bệ hạ thích ta mà bắt nạt bệ hạ, là lỗi của ta, được không?"
"Không, là lỗi của trẫm."
Tống Tụng mím miệng, bỗng nhiên đưa ngón tay về lưỡi dao. Lệ Tiêu tay mắt lanh lẹ, nhấc tay nắm lấy tay y, ý thức được tiếp tục nữa Tống Tụng phỏng chừng lại trách ngược hắn, nói: "Vậy ngươi hôn ta một cái."
Tống Tụng nói: "Ngươi thả dao xuống."
Lệ Tiêu trở tay ném dao găm xuống đất, Tống Tụng vội kiểm tra vết thương của hắn.
Không sâu, Tống Tụng thở phào nhẹ nhõm, lại gần hôn hắn một cái, nói: "Ta đi lấy thuốc."
Lệ Tiêu thuận thế ôm y, nói: "Vết thương nhẹ, không cần."
"Phải bôi thuốc."
Lệ Tiêu không ngăn được y, tùy ý y bôi thuốc cho mình. Tống Tụng ngoại trừ lông mi ướt nhẹp, mũi có chút đỏ, không có phản ứng gì khác.
Nhưng y như vậy, Lệ Tiêu trái lại có chút lo lắng: "Tụng nhi có phải là tha thứ cho ta rồi không?"
"Ừm."
"Còn giận?"
Tống Tụng giương mắt nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Không giận."
Hai tay Lệ Tiêu ôm lấy y, thử dò xét: "Vậy chúng ta, làm lành rồi?"
"Ừm."
Tống Tụng dựa vào ngực hắn, một hồi lâu mới nói: "Hài lòng chưa?"
Lệ Tiêu híp mắt, cúi đầu nhìn biểu tình ngoan ngoãn của ái nhân, nói: "Trẫm sai rồi."
Tống Tụng bị câu nói này làm cho không còn cách nào khác: "Sai ở đâu?"
"Hình như ngươi lại giận."
"Vì sao ta lại giận?"
"Vốn trẫm không nên khiến ngươi lo lắng, ngươi giận không thể tránh được, vừa rồi trẫm còn uy hiếp ngươi... Cho nên ngươi nhất định lại giận."
"Ngươi biết ta sẽ tức giận còn phải làm như vậy?"
"Bởi vì Tụng nhi vẫn không để ý tới trẫm."
"Ngươi còn oan ức?"
Lệ Tiêu phán đoán ngữ khí của Tống Tụng, nói: "Bởi vì trẫm quá yêu Tụng nhi."
"Yêu ta cho nên cố ý làm ta lo lắng? Bệ hạ có phải là hiểu lầm gì với tình yêu không?"
"Ngươi xem đi, ngươi giận thật."
"..." Tống Tụng đúng là giận không nhẹ, y một đấm đập tới, nghĩ đến vết thương ở ngực hắn, nhịn xuống thu lại, siết ngón tay tức giận nói: "Ta làm thế nào cũng sai, không khóc lóc om sòm thì là không đủ yêu bệ hạ, khóc lóc om sòm cũng là không đủ yêu bệ hạ, ngươi luôn có cách làm ta không thể làm gì. Ta trong mắt bệ hạ, không phải là một bạn lữ tốt. Ngươi soi mói như thế thì đi mà tìm người khác!"
"Nhưng ta chỉ yêu Tụng nhi."
"Ngươi yêu ta đến vậy?"
"Trẫm là người điên, Tụng nhi không nên chấp nhặt với trẫm."
Tống Tụng im lặng. Y mím miệng, mềm nhũn vùi vào lòng Lệ Tiêu, khóe mắt ướt át cọ lên tay hắn. Hắn nói: "Ta biết mình không nên nghĩ bậy, nhưng ta không nhịn được, ta luôn cảm thấy ngươi không yêu ta, không biết nên đòi ngươi yêu ta thế nào, không biết ngươi thế nào mới là yêu ta thật... Ngươi nói đúng, ngươi không tùy hứng, ta cảm thấy ngươi sợ ta, ta hi vọng ngươi được chiều mà kiêu, nhưng ngươi thật sự kiêu, ta phát hiện ta rất sợ."
"Ta là người điên." Lệ Tiêu nói: "Ta nỗ lực bình thường hơn, mà ta không khống chế được mình."
Tống Tụng nói: "Bệ hạ đúng là khó hầu hạ."
"Xin lỗi."
Tống Tụng lại đẫm nước mắt trừng hắn: "Vậy ta phải làm sao ngươi mới thoả mãn?"
"Ta muốn ngươi thương ta nhiều hơn một chút." Lệ Tiêu cúi đầu hôn y, nói: "Thương ta thêm một chút... Để ta không rảnh nghĩ bậy nghĩ bạ."
"Ngươi là bệ hạ!"
"Bệ hạ cũng là người, bệ hạ là người thích được người mình thích dỗ."
"Ngươi..." Tống Tụng nói: "Còn không bằng trẻ con."
Lệ Tiêu hoàn toàn không cho là nhục: "Vậy phiền Hoàng hậu quan tâm nhiều."
Dừng một chút, hắn bồi thêm một câu: "Phải hơn tiểu Hoàng tử."
Tống Tụng nhịn không được muốn cười, mà thấy vẻ mặt hắn thành thật lại cảm thấy không thể làm gì, cứng rắn nói: "Nói chung, sau này không cho cố ý làm ta sợ, không thì thật sự ta sẽ..."
"Nếu có lần sau nữa, cái dao kia sẽ không dừng ở chỗ này."
"Ngươi lại làm ta sợ!"
"Ta lấy mạng thề."
"... Thôi." Tống Tụng đẩy hắn ra, y vốn nhẫn nhục chịu đựng, cũng chịu thua sự cố chấp của Lệ Tiêu. Y nói: "Ta muốn ngủ."
Y nằm xuống, Lệ Tiêu nhìn y, cũng nằm xuống theo, lại hôn môi Tống Tụng. Y mở mắt, nghe hắn nói: "Ngày mai trẫm ôm tiểu Hoàng tử về."
"Ngươi không thích con?"
"Thích." Lệ Tiêu nói: "Mà ta thích ngươi hơn."
Tống Tụng bật cười, y nhắm mắt lại, phát hiện tầm mắt Lệ Tiêu còn dừng ở trên mặt y, đáp: "Ta biết rồi."
Lệ Tiêu nhìn y rất lâu, nói: "Ngươi thì sao?"
Tống Tụng đã ngủ.
Lệ Tiêu nằm một lúc, vươn tay chọc hai má mềm mại của y, nói: "Tụng nhi?"
Tống Tụng hô hấp đều đặn.
Ngón tay Lệ Tiêu chạm vào đôi môi y. Nhiều ngày không gần gũi, hắn có cảm giác mỗi một tấc da của mình đang khát vọng Tống Tụng. Làn da của y mềm mại, như đậu phụ trơn mềm, khiến người muốn gặm một miếng.
Tống Tụng bị hắn kề trán, lại hôn sâu một hồi.
Sau khi giãi bày tâm sự, Tống Tụng lại biến thành Hoàng hậu ngoan ngoãn. Phát hiện bệ hạ khổ tận cam lai, tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian này tuy rằng Lệ Tiêu ăn nói khép nép trước mặt Tống Tụng, mà rời đi chỗ Tống Tụng có khả năng nhìn thấy, lại không ngừng phóng thích áp suất thấp.
Trên triều đình mọi người lại trở nên như đi trên băng mỏng, rất hi vọng tiểu Hoàng tử nhanh chóng trăng tròn, Tống hậu đi ra tọa trấn sớm một chút.
Lệ Tiêu không gây sự, cũng không chọc Tụng nhi thích khóc lóc om sòm. Tống Tụng là Tống Tụng, hắn yêu Tống Tụng, thế nào cũng yêu.
Tiệc trăng tròn của tiểu Hoàng tử đón không ít người đến, Tống Tụng buồn vì không có Lệ Dương.
Từ lúc Hoành Nhân Hoàng đế qua đời, hắn đã xuất cung xây phủ. Có lẽ là bởi vì Lệ Tiêu đời này đăng cơ quang minh chính đại, hắn thật ra cũng không có rất nhiều oán khí như kiếp trước, không sỉ nhục Lệ Dương, cũng không đánh đuổi.
Nhưng hắn không nói gì, Lệ Dương vẫn hổ thẹn, lâu như vậy tới nay vẫn luôn đóng cửa hối lỗi, tiệc trăng tròn cũng chỉ nhờ Lệ Thanh đưa quà tới.
Sau tiệc, hai người về Dưỡng Tâm điện. Tống Tụng dỗ tiểu Hoàng tử ngủ, lúc ra tiền điện xem Lệ Tiêu đã thấy hắn đang cầm một quyển chiết tự đọc, nhìn dáng vẻ kia như là ngơ cả ngẩn.
Tống Tụng cẩn thận từng li từng tí một đến gần, mới phát hiện đó là Lệ Dương đưa tới, hắn chủ động yêu cầu đi Bình Châu.
Người đến người đi, Lệ Thanh trước sau ở cạnh hắn. Đến khi tiệc tàn, hắn chợt như là có dũng khí quỳ gối trước mặt Lệ Tiêu, chủ động thỉnh cầu muốn đi Bình Châu.
Bình Châu là đất phong kiếp trước Lệ Tiêu cho hắn, hắn đuổi Lệ Dương ra kinh thành, cho một mảnh đất cằn cỗi làm hắn vĩnh viễn không được hồi kinh.
Sau đó Lệ Dương thế nào, Tống Tụng không biết. Nhưng y không nghĩ tới, ma xui quỷ khiến, Lệ Dương tự mình phạt mình đi đến đó.
Tống Tụng nói: "Bệ hạ?"
Lệ Tiêu sửng sốt, hoàn hồn nhìn y, nói: "Ngồi đi."
"Chuyện này giống trong mơ." Tống Tụng hỏi: "Bệ hạ muốn cho hắn đi sao?"
"Cho." Lệ Tiêu đề bút, chợt dừng lại, nói: "Ngươi biết trong mơ hắn thế nào không?"
"Không rõ lắm."
Kiếp trước y chết sớm, có một số việc chỉ biết được từ miệng người khác, huống hồ chuyện của người khác, y cũng không để bụng lắm.
Mực nước tụ ở ngòi bút, dần dần lướt xuống chiết tự, là một giọt mực đậm.
Lệ Tiêu nhìn chiết tự kia, nói: "Trẫm đuổi hắn, chưa tới hai năm, nhận được tin Ngũ đệ gửi."
Hắn nói: "Báo tang."
Tống Tụng sửng sốt, thấy hắn cúi đầu phê chuẩn, sau đó bỏ qua chiết tự, đứng lên.
Kiếp trước Lệ Tiêu hai mươi mốt tuổi đăng cơ, hắn lớn hơn Lệ Dương một tuổi? Hay là hai tuổi? Hai năm... Vậy Lệ Dương chừng hai mươi, vừa mới nhược quán.
Y quay đầu nhìn người nam nhân đang đứng trước cửa sổ, nói: "Vậy ngươi còn muốn cho hắn đi?"
"Nếu hắn muốn, vậy tùy hắn."
"Nhưng ngươi rõ ràng... không nỡ."
"Không có gì cam lòng không nỡ lòng bỏ, đây là số của hắn." Lệ Tiêu nói: "Có trách thì chỉ trách hắn đầu thai nhầm."
Hắn liếc nhìn Tống Tụng: "Ngươi không cần lo."
"..."
Nhưng ta cảm thấy ngươi đang nói một đằng làm một nẻo đấy.