Thiều Dật ngồi bên giường, cẩn thận nhìn người đang nằm.
Xinh đẹp như vậy, cư nhiên là nam nhân? Hắn thực sự đã lầm, thế nhưng lại nghĩ đó là nữ tử. Trước đây hắn còn tự hào khả năng nhìn người của mình.
Bất quá hậu cung phi tử, nam sủng không có người nào qua nổi người này, khó trách hắn nhận nhầm.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thực sự là Sơn tinh linh kia sao?”. Thiều Dật trầm giọng, vuốt ve khuôn mặt không tì vết, nhẹ nhàng buông màn.
“Hoàng… Đại nhân”. Một gã quan kích động tiến vào. “Viễn Cư Quốc phái sứ giả tiến đến nói chuyện.”
“Nói chuyện? Ta đã ra quyết định xâm chiếm, còn phái cái gì sứ giả a?”. Thiều Dật cũng không ngẩng đầu lên, nói. “Mới nghĩ đã thấy vô dụng. Người của Viễn Cư Quốc kia cũng là hoang mang đi.”. Lời nói của hắn mặc dù mang ý trào phúng, nhưng ngữ khí vẫn thập phần bình thản. “Kêu bọn họ về đi, đừng ở đây lãng phí võ mồm.”
“Khả… Nhưng là…?”
“Không nhưng nhị gì nữa. Mau đi xuống!”. Thiều Dật không kiên nhẫn ngẩng đầu, người này là không hiều hắn nói sao, còn đứng đó làm gì?
Bỗng nhiên, Thiều Dật cảm thấy không đúng. Chỉ là một tên sứ giả, lại có thể khiến thuộc hạ đối mình khó xử như vậy. Nghĩ đến đây, Thiều Dật đứng dậy.
“Sương Lâm, hảo hảo chiếu cố người này, ta ra nhìn xem.”
Hắn vẫn là nên ra gặp bọn họ, không chừng lại phát sinh chuyện gì thú vị.
Trong chốc lát, Thiều Dật đã đến lều tọa của hai gã sứ giả.
“Ngươi ở đây, ta không hạ lệnh không được phép tiến vào.”
Xốc lên trướng môn, Thiều Dật mặt không đổi sắc ngồi xuống giữa hai tên sứ giả.
“Nơi này thật sự ít người đến chơi.”. Thiều Dật bật cười. “Ta thực không nghĩ tới, sứ giả cư nhiên là nhị vị. Thế nào? Bỏ lại quân đội, hai gã chủ tướng tới đây là mục đích gì? Không có lẽ là tìm chỗ nương thân a. Nếu thật như vậy thì quá tốt đi. Ta hết sức hoan nghênh Viễn Cư Quốc Phi tướng quân cùng trợ thủ đắc lực Hứa Nghi gia nhập.”
Sở Hoài Chi trên mặt cũng hiện lên ý cười, không nhanh không chậm đáp: “Ta còn không nghĩ chỉ huy quân đội lại chính là tân Ngu quốc Hoàng Thượng Tự Lâm Đế nha. Như vậy ở nơi này thất lễ, thỉnh ngài chiếu cố nhiều rồi.”
“A…”. Thiều Dật gật đầu đáp ứng. Trong đầu suy nghĩ, thái độ này có vẻ…không biết là ta? Nếu không biết là ta, hai ngươi còn tự thân tiến đến như vậy sao?
“Như vậy hai vị đến là gây chuyện gì? Sẽ không phải thực sự muốn tìm chỗ nương thân chứ?”. Thiều Dật trực tiếp vào việc chính, không muốn tiếp tục khách sáo nói chuyện.
“Đương nhiên không phải. Hoài Chi cùng Hứa Nghi sớm đã quyết định dốc sức vì tệ quốc.”. Sở Hoài Chi nhợt nhạt cười, “Chúng ta lần này đến là muốn cấp ngài xem thứ này.”
“Ác, là cái gì?”
“Hứa Nghi”. Sở Hoài Chi tiếp nhận quyển sổ từ tay Hứa Nghi, đưa sang trước mặt Thiều Dật.
“Ta tin tưởng ngài nhất định thích những tư liệu này.”
Thiều Dật gật đầu, không nghĩ sẽ xem bây giờ.
“Ta khuyên ngài, vẫn là hiện tại xem hết đi.”. Sở Hoài Chi tái đề nghị, “Ta không nghĩ chạy lại đây lần nữa.”
Thiều Dật nhìn ánh mắt Sở Hoài Chi một lúc lâu, mới cúi đầu xem bản tư liệu kia. Chỉ là càng nhìn, biểu tình hắn càng khó coi, cuối cùng vẻ mặt âm trầm đem quyển sổ đập mạnh lên bàn.
“Những thứ viết trên đây đều là thật?”. Thiều Dật trầm giọng hỏi.
Sở Hoài Chi thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc gật đầu.
“Đây là tại quốc gia của ta tự mình trải qua, còn có thể là giả sao?”
“Như vậy a… Thật không ngờ… Không thể ngờ được…”. Thiều Dật nhẹ giọng, trầm mặc nhíu mi một hồi, mới trở lên mở miệng.
“Đến, chúng ta nói chuyện.”
“Đương nhiên, ta từ đầu đến là muốn bàn chuyện.”. Sở Hoài Chi gật đầu cười.
“Hảo, hy vọng hợp tác tốt đẹp.”
“Hợp tác tốt đẹp.”
Giơ tay lên cao, nắm chặt.
Nằm trên giường, Thụy Hiên chậm chạp kéo mi mắt, mê mang nhìn bốn phía.
Đây là làm sao?
Thụy Hiên cố hết sức cử động thân mình, nhưng cuối cùng vẫn là đau đến đổ mồ hôi phải nằm yên.
Nơi này rốt cuộc là làm sao?
Đáng chết! Toàn thân xương cốt giống như không còn là của mình nữa, đầu cũng đau đòi mạng…
Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại biến thành như vậy?
Thụy Hiên đột nhiên trừng lớn hai mắt, cả người run run muốn ngồi dậy.