“Hoàng Thượng”. Một nam tử mặc quân trang cung kính quỳ trước sân, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ có thể nghe được.
“Có việc?”. Thiều Dật mở miệng, hắn biết Thụy Hiên đã mệt đến vậy, không dễ dàng bị đánh thức, cũng duy trì thanh âm bình thường.
“Đại quân đã tới chỗ ngài đoán được, ngài…muốn thân chinh sao?”
“Ngươi có ý kiến sao?”. Thiều Dật thay Thụy Hiên mặc y phục.
“Thần không dám có ý kiến. Nhưng nếu Hoàng Thượng muốn nghe từ thần một lời, thần xin nguyện đáp.”
Thiều Dật liễm liễm mắt, “Lại là hai cách nói sao?”
“Dạ, xin hỏi Hoàng Thượng muốn nghe lời nào trước?”
“Trước theo lời Trẫm chán ghét bắt đầu đi!”. Phất tay đáp.
“Dạ, như vậy…”
Thời gian ngắn ngủi lặng im…
Nam tử bỗng nhiên gào khóc: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… Người trăm ngàn lần đừng đi a!! Triều đình còn chờ ngài xử lí quốc sự đâu! Cho nên Hoàng Thượng, đừng lấy thân phạm hiểm a! Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, vì an nguy của người, đừng đi a…”
Thiều Dật chọn mi, “Nói xong sao? Chuyển sang loại thứ hai đi.”
Nam tử cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào dần biến mất. Nâng lên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang lệ, khóe miệng thêm ý cười.
“Hoàng Thượng, người cứ việc đi. Thú vị như vậy, chẳng lẽ không nên giúp vui? Nhưng đừng quên cho thần cùng đi. Tướng quân không ra trận đánh giặc còn dùng làm gì nữa?”
Thiều Dật đè huyệt thái dương.
“Lưu Quyền a Lưu Quyền, hai cách nói của ngươi luôn như vậy đối lập…”
Nhếch lên khóe miệng.
“Bất quá Trẫm thích.”
Nam tử tái bái.
Cuối cùng, Thiều Dật vẫn quyết định đi. Tất nhiên, mang theo Lưu Quyền.
○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○
Thụy Hiên ngơ ngác đứng trong Ngự hoa viên, suy nghĩ không ngừng tung bay.
Sờ không rõ, lộng không rõ chuyện vẫn còn nhiều lắm.
“Linh…”. Thanh Linh Tú chậm rãi tới gần, thấp giọng hỏi.
“Ân?”. Thụy Hiên có điểm hoảng sợ, nhanh chóng quay lại. “Nguyên lai là Hoàng tỷ a…”
“Thật có lỗi, đã dọa đến ngươi. Suy nghĩ cái gì xuất thần như vậy?”. Thanh Linh Tú áy náy nói.
Thụy Hiên khẽ nhíu mày, cười khổ không trả lời.
“Ngươi…không nghĩ nói…”. Thanh Linh Tú giấu không được thất vọng. Y cùng nàng bất hòa… Chẳng có bao lâu, quan hệ của hai người lại thay đổi đến vậy. Thanh Linh Tú a Thanh Linh Tú, ngươi thế nào không biết tại sao lại có ngày hôm nay? Khi thân phận ngươi bị vạch trần, cũng bị đẩy vào mật đạo đó, quan hệ của ngươi và y đã thay đổi, chính là ngươi không muốn thừa nhận thôi…
“Hoàng tỷ, kỳ thật nói có lẽ ngươi không tin… Mặc kệ là cung điện, mặc kệ là người nơi này, thậm chí cả Thiều Dật ta đều hảo xa lạ… Không rõ đầu của ta có phải hay không thực hỏng rồi, nhưng đối với người, với vật nơi này ta đều không tìm được quen thuộc… Một chút cũng không thấy…”. Thụy Hiên theo bản năng ôm lấy chính mình, đau khổ nói.
“Linh…”
“Bất quá, ta cảm thấy đối ngươi cũng có quen thuộc.”. Thụy Hiên nhoẻn miệng cười, buông ra hai tay. “Chỉ có ngươi đem cho ta cảm giác quen thuộc.”
Thanh Linh Tú ngơ ngác nhìn Thụy Hiên, hoàn toàn không nói nên lời.