“Nhưng khi ta biết nguyên nhân ngươi khóc, lại có thể hiểu được.”. Dương Hòa cười cười, bàn tay mang hào quang phất qua chỗ đau của y.
“Ta không thể khóc trước mặt mọi người, bởi vì ta là Thái Tử. Có rất nhiều rất nhiều chuyện ta phải tận lực đè nén. Cho nên dù có xảy ra chuyện khổ sở thế nào, ta cũng chỉ có thể tránh ở chỗ tối mà khóc, âm thầm phát tiết cảm xúc trong lòng.”. Tiểu Thụy Hiên khóe mắt mang lệ, hướng Dương Hòa giải thích. Kì thực y không cần giải thích, Dương Hòa có thuật đọc tâm cũng sớm biết được nguyên nhân.
“Khi đó ta thực lòng không muốn đến, nhưng ngươi nhỏ như vậy đã phải trải qua nhiều thứ. Ngươi là đứa nhỏ thiện lương, lại rất hiểu chuyện, khiến tâm tình ta cũng vui vẻ. Chính là ngươi không đủ quả quyết, không đủ khí phách, quá mức đơn thuần, cũng làm ta lo lắng.”. Dương Hòa đỡ y xuống giường, mỉm cười thay y mặc lại y phục.
“Quả nhiên, cuối cùng ngươi lên làm Hoàng Đế liền bị người ta lợi dụng, gắn cho cái mác bạo quân.”. Dương Hòa tiếp tục, “Tiếp đó là bị người lật đổ. Sau khi mất Hoàng vị, có hai người vì hận ngươi mà đối đãi tàn nhẫn với ngươi. Bọn họ tổn thương thân thể lại tổn thương lòng của ngươi, đem ngươi cả người đều là đau đớn…”
“Dương Hòa, ngươi nói tiếp đi!”. Thụy Hiên bắt lấy cánh tay nàng thúc giục.
Dương Hòa gật đầu, kéo Thụy Hiên ra khỏi trại, mang y đến chiến trường Địa Trung Cốc.
“Nơi này là?”. Y sao lại đến đây vào lúc này?
“Ngươi vừa chú ý chiến trường, vừa nghe ta nói.”
“Ân.”. Thụy Hiên nhìn xuống phía dưới, không hiểu vì sao y có thể quan sát tình hình chiến đấu rất rõ ràng.
“Kì thật bọn họ có một người phi thường yêu ngươi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu thượng ngươi. Cho nên khi ngươi bị mọi người cho là bạo quân, hắn vô cùng tức giận, từ yêu chuyển hận, hắn tàn nhẫn thương tổn ngươi. Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện mình không thể hận, bởi hắn đã tìm lại được lí trí, nhận ra điểm đáng ngờ. Hắn tin tưởng những chuyện xấu xa đó tuyệt đối không phải ngươi làm, hơn nữa hắn đối ngươi yêu thương đã vô pháp kiềm chế…”
Dương Hòa dừng lại, đưa tay lau nước mắt cho y.
“Còn một người nữa?”. Thụy Hiên nghẹn ngào hỏi.
“Người này…ngay từ đầu đối với ngươi đã chỉ có hận. Hắn cho rằng đệ đệ thân yêu nhất của mình bị ngươi hại chết. Hắn thực hận ngươi, thực muốn ngươi phải chết. Nhưng vào thời điểm nào hắn cũng không phát hiện, hắn cũng đã yêu ngươi. Tuy rằng không thừa nhận, trong mắt hắn chỉ có ngươi, trừ ngươi ra, ai hắn cũng không để ý…”. Dương Hòa lần thứ hai dừng lại, lấy khăn tay đưa cho Thụy Hiên.
“Rồi sau đó?”
“Rồi sau đó? Ngươi bất tri bất giác cũng yêu bọn họ rồi!”
Mở lớn hai mắt, lệ rơi xuống ngày một nhiều.
Tầm mắt dừng lại ở phía xa, nơi có hai người đang chỉ huy đánh địch.
Ôm lấy đầu, Thụy Hiên vô lực quỳ rạp xuống.
“Mộc…Mộc? Sở? Gì chứ? Nghĩ không ra… Nghĩ không ra…”
Dương Hòa đặt tay lên đầu y, một vầng hào quang hiện ra.
Kí ức đã biến mất, cùng lời nói của Dương Hòa lúc trước rất nhanh tụ lại một chỗ. Hết thảy trí nhớ đều hồi phục.
“Thụy Hiên…”
“Thụy Hiên thiếu gia…”
“Chủ tử…”
“Hoàng Thượng…”
“Thụy Hiên… Ngươi là của chúng ta!”
Nguyên bản đang nhắm mắt, Thụy Hiên bỗng bật dậy, nhìn xuống dưới chiến trường.
“Mộc Dĩnh Nhiên ─── Sở Hoài Chi ───”. Thụy Hiên đau thương hô to.
Những vệt sáng bay xung quanh y, tất cả trước mắt đều biến mất vô tung.
Bọn họ đã trở lại doanh trại.
Thụy Hiên ôm lấy Dương Hòa, không thể kìm nén khóc lên.
Thật lâu sau, y buông Dương Hòa ra, lau đi nước mắt, cất giọng hỏi: “Tứ Mật ở đâu?”
“Cận nghe chủ mệnh!”
Cận nghe chủ mệnh: Ở ngay bên cạnh lắng nghe mệnh lệnh của chủ nhân.
Ta không tìm được cách diễn đạt cho thoát ý mà gọn gàng nên đành để nguyên như vậy.