Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 4

Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612

Hiện thực tàn khốc khiến não cô nháy mắt trống rỗng, ngẩng đầu nhìn sân nhỏ xa lạ, bầu trời xa lạ, trong lòng cô chỉ còn tuyệt vọng.

Vô duyên vô cớ, làm sao cô lại đến một thế giới lạ lẫm thế này?

Ba mẹ, bạn bè, A Thành......

Rốt cuộc không thể trở về...... Sao?

"A Sắt —" Đột nhiên có một tiếng hét to đánh tan tất cả suy nghĩ của cô.

Chưa kịp lau hết nước mắt trên mặt, chỉ thấy cách đó không xa có một đám người đi về phía cô, có mấy người còn đang giữ chặt một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi. Hình như cô bé kia quen biết cô, tiếng hét vừa rồi là do cô ấy phát ra.

Bùi Sắt hơi nhíu mày.

"Nha đầu chết tiệt kia, để xem bây giờ ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì, nó chính là thân tỷ tỷ của ngươi, đừng nói ngay cả thân tỷ tỷ của mình ngươi cũng không để ý!" Phương tẩu hả hê nhìn cô, Hoa Ngọc Niệm đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ uy nghiêm, giống như lần này đã có thể chế ngự cô một cách chặt chẽ.

Trong lòng Bùi Sắt hơi trầm xuống một cái, lập tức hiểu rõ chuyện này.

Có lẽ, cô bé kia chính là chị gái ruột của thân thể này, mà tên của cô ở thế giới này là Bùi Sắt, hình như là còn sắp lấy chồng ở xa, trở thành vương phi gì đó, còn nơi này...... Là tướng phủ.

Trong lòng trong nháy mắt hiểu được, cô cũng trở nên thông suốt.

"Phu nhân người đại nhân có đại lượng*, kính xin người thả tỷ tỷ ra trước, vừa rồi là do Sắt Nhi hồ đồ, có chuyện gì chúng ta cùng bàn bạc!" (*người lớn phải biết rộng lượng)

Cô hơi hơi mỉm cười, Hoa Ngọc Niệm lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, cười lạnh nói: "Giữa ta và ngươi có gì đâu mà phải bàn bạc, ngươi chỉ cần nói có đồng ý xuất giá hay không? Nếu không đồng ý, ta lập tức sẽ bắt tỷ muội các ngươi cùng nhau chịu tội!"

Bùi Sắt khẽ liếc về nơi ban đầu tỉnh lại. Nhốt vào phòng chứa củi sao? Cô cười lạnh trong lòng.

"Sắt Nhi đồng ý là được rồi."

"Ngươi thật sự đồng ý?" Phu nhân kia nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, có lẽ lúc trước Bùi Sắt đã khiến bà ta tốn không ít công sức.

"Đương nhiên, như vậy, phu nhân có thể thả tỷ tỷ ra chưa?"

Hoa Ngọc Niệm nghiêm mặt, nhìn Bùi Nhiên bị gia đinh túm trong tay giống như một mớ rách nhứ một cái, cuối cùng nhả lời: "Thả nó ra!"

Vừa được tự do, Bùi Nhiên lập tức chạy tới chỗ Bùi Sắt, quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, hốc mắt đỏ bừng nói: "A Sắt, đều là a tỷ có lỗi với muội, a tỷ không che chở được cho muội mới để cho muội bị uất ức thế này!"

Cô ấy khóc đến đau lòng muốn chết, Bùi Sắt thấy cũng không nhịn được đỏ mắt, rõ ràng không phải cô muốn nhưng tuyệt vọng trong lòng lại ép cô phải nói ra lời.

"Tỷ tỷ đừng khóc nữa, tỷ mau mau nói cho muội biết, ở đây là nước nào?" Nhịn đau, cô đè nước mắt xuống vội vội vàng vàng bắt đầu hỏi han Bùi Nhiên.

Hiển nhiên Bùi Nhiên bị cô hỏi cho mù mờ, máy móc nói: "Kình quốc."

Kình quốc? Trong lịch sử có quốc gia này sao?

"Vậy chúng ta đang ở đâu?"

"Tướng phủ." Bùi Nhiên đương nhiên đáp.

"Không phải, muội muốn nói, chỗ chúng ta đang ở là chỗ nào Kình quốc?"

"...... Ly đô." Bùi Nhiên có chút hốt hoảng nhìn cô, một hồi lâu sau mới lo lắng hỏi: "A Sắt, có phải bọn họ làm gì muội không?"

Cô ấy hỏi một câu như vậy, Bùi Sắt không đáp lại mà sắc mặt trở nên trắng bệch. Bùi Nhiên kinh hoảng, đang muốn nói gì lại thấy Bùi Sắt nở nụ cười khổ, sau đó lại hỏi: "Thân phận của muội là gì?"

Thấy vẻ mặt cô khác thường như vậy, Bùi Nhiên không dám hỏi nguyên do, chỉ đành phải đáp lại: "Ngày xưa hai tỷ muội chúng ta là thứ nữ trong Tướng phủ, năm năm trước mẫu thân đã qua đời, chỉ có hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Muội là Tĩnh Hòa công chúa do hoàng thượng hạ chỉ ngự phong, sắp lấy chồng ở xa Kỳ quốc, trở thành Tấn vương phi."

Bùi Sắt nghe xong những lời này, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, bên kia đã nghe Hoa Ngọc Niệm nói: "Phương tẩu, nhốt chúng vào phòng chứa củi, ngày mai lúc xuất giá mới được thả ra, tránh cho có sơ xuất gì!"

Gia đinh tuân lệnh muốn tới bắt người, Bùi Nhiên lại sống chết không chịu di chuyển: "Hoa Ngọc Niệm, ngày xưa bà gây khó khăn đủ đường mẫu thân ta, nay mẫu thân đã mất, bà lại hành hạ A Sắt. Bà thật độc ác, A Sắt đã bị bà biến thành bộ dáng này rồi, chẳng lẽ bà còn không chịu dừng tay? Hôm nay, dù có chết tôi cũng sẽ không để các người nhốt A Sắt vào nơi không thấy mặt trời kia!"

"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám cứng miệng như vậy! Kéo vào!" Phương tẩu ra lệnh một tiếng, mấy tên gia đinh đã tới kéo Bùi Nhiên ngăn trước Bùi Sắt đi, Bùi Nhiên thấy không tránh thoát được, cúi đầu cắn xuống cánh tay một tên gia đinh, gia đinh kia bị đau, lập tức quăng một bạt tai tới. Bùi Nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức liền bị đánh ngã xuống đất, khóe môi rỉ ra tia máu.

"Tỷ tỷ?"

Bùi Sắt nhìn cảnh này khiếp sợ không thôi. Cô vội vã đỡ Bùi Nhiên dậy, hung dữ nhìn về phía tên gia đinh vừa ra tay, gia đinh kia bị ánh mắt của cô uy hiếp, không tự chủ lui hai bước, ngay sau đó nhìn đồng bạn một cái, lại cảm thấy mình quá mất mặt mũi, lập tức lấy can đảm quát lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, đánh các ngươi ta còn ngại tay mình bị thương!"

"Bốp!" Bùi Sắt đấm lên mặt hắn một phát, Bùi Nhiên đứng cạnh vội vội vàng vàng đè tay Bùi Sắt lại: "A Sắt......"

"Phu nhân, thân là đương gia chủ mẫu của Tướng phủ, chẳng lẽ đối với loại nô tài dĩ hạ phạm thượng này làm như không thấy?" Bùi Sắt đánh xong thì vỗ vỗ tay, thản nhiên nhìn về phía Hoa Ngọc Niệm.

Không ngờ được cô lại hỏi như vậy, mặt mũi Hoa Ngọc Niệm cứng đờ, tùy tiện nói: "Là các ngươi vượt qua khuôn phép trước, gia đinh cũng chỉ là thay ta ra tay mà thôi."

"Hả? Phu nhân nói như vậy, Sắt Nhi càng cảm thấy kỳ quái, lại không nói hắn có tư cách thay thế phu nhân hay không, cho dù là có, muốn đánh người của Bổn cung, Bổn cung có đồng ý chưa?"
Bình Luận (0)
Comment