Diệp Phàm cười một tiếng.
“Đó là cách làm việc của tôi, ông có ý kiến gì không?”
“Ha ha” Thôi Trường Minh giận quá hóa cười, mặt mũi mang đầy vẻ khinh thường.
“Ranh con Diệp Phàm, ở trước mặt tôi mà còn dám ra vẻ, làm như thể tôi không biết lai lịch của cậu ấy?"
“Cậu cũng chỉ là một gã bác sĩ nhà tù vừa mới được ra khỏi nhà giam thôi, tìm được hai người giúp đỡ đã cho rắng bản thân vô địch thiên hạ à? Đúng là nực cười!”
Nói xong, ông ta vung tay lên.
“Vương Nhị, Vương Tam, Lý Tứ, theo tôi g iết chết tên kia!”
Trong chút chốc, ba lão già xuất hiện phía sau Thôi Trường Minh.
Khí tức trên người họ đồi dào.
Vậy mà đều là bán bộ tông sư!
Cả đám người đều kêu lên.
“Chết tiệt, không ngờ rằng tam kiệt nhà họ Tống.
cũng tới đây, đó là ba người mà nhà họ Tống cung phụng lảm đấy, thực lực sâu không lường được, đã từng có xung đột với Triệu Vô Cực, suýt nữa còn đánh chết Triệu Vô Cực cơ.”
“Đúng vậy, dù gì thì Triệu Vô Cực cũng là tông sư, không phải là đối thủ của ba người đó, hơn nữa còn có quản gia Thôi, tên nhãi kia chết chắc rồi!"
Mọi người đều bàn tán.
Diệp Phàm hơi nheo mắt lại.
Ngay lúc anh định tự mình ra tay giải quyết bốn người kia thì Häc Bạch Vô Thường lại chẵn trước mặt
anh, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Quân chủ, mấy con bọ này cứ để cho chúng tôi xử lý đi!"
Sau khi đánh giá qua sức chiến đấu của đối phương phương Diệp Phàm, anh gật đầu.
“Giao Thôi Trường Minh cho tôi, các anh đối phó với ba người kia, tốc chiến tốc thắng!"
“Rõ, quân chủ!"
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh đánh về phía ba người Vương Nhị kia, chiến đấu một trận.
Thực lực hai bên tương tự nhau, trong lúc nhất thời đánh cho trời đất mịt mù, nhìn thấy làm lòng người kinh sợ.
Thôi Trường Minh cũng không quan tâm,
Hai tay ông ta chấp sau lưng, đi thắng đến trước. mặt Diệp Phàm, ngẩng đầu lên, mặt mũi bướng binh nói:
“Ranh con Diệp Phàm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức quỳ xuống, tôi sẽ để lại cho cậu chút tôn nghiêm, để cậu tự sát”
Ông ta cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên bác sĩ nhà tù nhỏ bé, thực lực có thể mạnh tới mức nào chứ?
Cho dù có đánh giá cao anh thì cùng lắm của chỉ là bán bộ tông sư thôi.
Dù sao thì ở cái tuổi đó.
So với bản thân ông ta vẫn còn kém xa.
Ha ha, ông cảm thấy mình rất lợi hại sao?" Diệp. Phàm không nhịn được nói:
“Được thôi, muốn đánh thì đánh, đừng có nhiều lời nữa, tôi cũng không có nhiều thời gian chơi cùng ông đâu”
“Mày.." Thôi Trường Minh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
“Ranh con miệng lưỡi sắc bén, tiếp theo tao sẽ. khiến mày phải hối hận vì đã chọc giận tao."
“Vốn định cho mày chết thống khoái chút, đổi ý rồi!"
“Trước tiên tao sẽ bóp nát tứ chỉ của mày, sau đó nhét đầu mày vào trong đũng qu@n, cho mày chết trong nhục nhã và đau khổ!”
Nói xong, thân hình ông ta chớp nhoáng.
Hai tay thành móng vuốt đánh về phía Diệp. Phàm.
Đây là tuyệt kỹ thành danh của ông ta, Ưng Tráo Công!
Cho dù có là tấm thép cũng có thể bị nghiền nát! Diệp Phàm sờ mũi, mỉm cười tà mị.
“Ha ha, lão già, ý tưởng của ông cũng hay đấy, để tôi thử một chút xem chơi có vui không”"
Lập tức, hai tay anh duỗi ra.
Chẳng có bất cứ chiêu thức nào hết, chỉ đơn giản là duỗi ra như vậy.
Nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh.
Một phát bắt lấy hai tay Thôi Trường Minh, bẻ một phát.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy làm người ta toát mồ hôi vang lên
Hai cánh tay của Thôi Trường Minh rũ xuống giống như hai sợi mì.
"Á..."
Thôi Trường Minh hét thảm một tiếng, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, miệng hùm gan sứa gào thét
“Khốn kiếp, một ngày nào đó mày sẽ chết không. yên thân!”
Diệp Phàm lạnh lùng cười,
“Yên tâm, các người không đợi được đến ngày đó đâu.
Trong lúc nói chuyện, anh lại đá thêm hai phát.
Trực tiếp đá văng cái chân của Thôi Trường Minh.
Ngay sau đó anh túm lấy đầu của Thôi Trường Minh, ấn xuống một phát bẻ gãy xương sống của ông ta, ấn thẳng đầu của ông ta vào trong đũng qu@n.
Sau khi làm xong, Diệp Phàm vỗ vỗ tay nhìn kiệt tác của mình, thở dài
“Ý tưởng cũng không tồi, nhưng mà nhìn có chút chướng tai gai mắt quá, haiz..”
“A! A!"
Thôi Trường Minh không ngừng la hét thảm thiết
Trong giây lát, ông ta ngừng thở trong sự xấu hổ và tức giận.
“Quản gia Thôi!”
Ba người Vương Nhị thấy tình cảnh đó thì vừa sợ vừa giận, mắt trừng tới sắp nứt ra.
Thế nhưng, điều cấm ky nhất trong trận chiến chính là mất tập trung.
Hắc Bạch Vô Thường chớp lấy cơ hội, tiêu diệt cả ba người.
Cả hội trường im bặt!
hãng nhãi kia vậy mà dám gi ết chết quản gia nhà họ Tống trước mặt mọi người, còn cả ba người cung phụng kia nữa, đây là muốn tử chiến một trận với nhà họ Tống sao!
Đúng là một tên điên!
Ba người Diệp Phàm đi về phía ngoài hội trường,.
Giờ đừng có nói là ngăn cản bọn họ, cả ngàn người ở hiện trường kia còn chẳng dám cử động, không dám thở mạnh nữa.
Sợ chọc giận đám ma quý kia!
Ngay lúc Diệp Phàm chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá thì một bóng người bất chợt xuất hiện, ngăn đường đi lại.
Hắc Bạch Vô Thường không nói hai lời trực tiếp tấn công.
Còn dám ngăn cản quân chủ của chúng ta thì đúng là muốn chết mà!
Ầm...
Một tiếng vang lớn phát ra.
Bóng người kia vẫn sừng sững bất động mà Häc. Bạch Vô Thường lại bay ngược ra ngoài.
Người cản đường kia mỉm cười
“Tiểu hữu, để lại tranh Cửu Long cho bản tôn rồi hẳng đi!"