Theo tiếng gào thét to vang trời của Diệp Phàm, quả cầu sáng đẫm máu trên tay anh bỗng biến thành một thanh kiếm dài.
Huyết Sát lấn át tận trời.
Khí thế ngút ngàn khiến trời đất kinh sợ, tựa như thần thánh!
Ong ong ong.
Thanh âm sát kiếm mà Kim Vô Tình dùng để tấn công lại đang run rẩy không ngừng, giống như nhìn thấy thần thánh, có ý định rút lui.
Mặc cho Kim Vô Tình có liều mạng thúc giục thế nào chăng nữa, tốc độ đi của nó càng lúc càng chậm.
Diệp Phàm cười khẩy.
Trường Kiếm Huyết Sắc vung lên trời, đối đầu với đòn tấn công của âm sát kiếm
Keng!
Âm sát kiếm không hề có bất kỳ sức phản kháng. nào, nó tan biến trong chốc lát, hoá thành một làn sương đen.
Tiếng gào rống của muôn vàn lệ quỷ biến thành tiếng kêu r3n thảm thiết.
Chưa đến một lát sau, âm hồn đã biến mất sạch, làn sương đen tan hết.
Lạch cạch.
Một tấm quan tài to bằng lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành bột phấn.
Cả hiện trường lặng như tờ, ai nấy cũng há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt.
Vậy là kết thúc rồi ư?
Thanh âm sát kiếm hung hãn, mạnh mẽ ngập trời kia lại không chịu được một đòn tấn công? Cuộc chiến. lớn thảm thiết mà ai cũng mong chờ lại kết thúc, phân rõ thẳng bại trong một cái chớp mắt như vậy?
Phụt!
Khi tất cả những người có mặt vẫn đang sững sờ, Kim Vô Tình phun ra một đống máu tươi, sau đó ngã ngồi trên niền đất, đau đớn khổ sở vô cùng.
Kim Vô Tình bị thương nặng, mất trắng tu vi. Hắn ta nhìn Trường Kiếm Huyết Sắc trong tay Diệp Phàm, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Kim Vô Tình bất chấp việc mình đang bị thương nặng, sợ tới mức vừa lăn vừa bò, quỳ rạp xuống đất rồi dập đầu liên tục, miệng nói: “Là tại tiểu nhân có mắt không tròng đã động tới ngài đây, mong đại nhân tha mạng!”
Giờ phút này, Kim Vô Tình sợ vỡ mật rồi, hẳn ta không quan tâm đ ến phong độ đại sư gì đó nữa, cũng bất chấp danh dự.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Phàm tiến lên trước một bước rồi quát hỏi: "Dám to gan mơ ước đến tranh Cửu Long nhà tao, tao đây diệt âm sát kiếm của mày, mày có phục hay không?”
“Phục, phục, phục, tất nhiên là phục!” Kim Vô Tình liều mạng dập đầu, trả lời
Diệp Phàm lại tiến lên trước một bước nữa, anh nói: "Vậy tao phế tu vi của mày, mày có phục không?”
“Phục, phục, phục, phục ạ!” Đầu Kim Vô Tình đã rỉ máu.
Diệp Phàm lại tiến lên thêm một bước nữa, anh đứng trước mặt Kim Vô Tình, nheo mắt quát: "Vậy tao huỷ thanh danh của mày, mày có phục không?”
“Phục, phục, ngài đây oai phong uy quyền, tiểu nhân xin tâm phục khẩu phục!” Kim Vô Tình dập đầu xuống đất, miệng kêu la.
“Nếu đã tâm phục khẩu phục thì tao cũng không làm khó mày nữa, tao sẽ ban cho mày sự thoải mái!”
Dứt lời, Diệp Phàm giơ Trường Kiếm Huyết Sắc. lên chém đầu hắn ta. Kim Vô Tình này vốn chẳng phải thứ gì tốt, chết cũng không hết tội.
Chỉ là, không biết đã gi ết chết bao nhiêu người mới luyện được quan tài kia thành vũ khí hung tàn!
Kim Vô Tình nhìn Trường Kiếm Huyết Sắc đang chuẩn bị chém xuống, hẳn ta sợ đến mức tè ra quần, liều mạng hô: “Xin đại nhân tha mạng, tiểu nhân thật sự không mơ ước tới tranh Cửu Long của ngài, tiểu nhân chỉ làm việc thay Long công tử mà thôi. Nếu ngài thật sự giế t chết tiểu nhân, Long công tử sẽ không bỏ qua cho ngài, cầu xin ngài tha mạng”.
Hử?
Diệp Phàm khẽ cau mày, từ từ buông thanh kiếm dài xuống.
“Ý mày là Long Ngạo Thiên ư? Hẳn ta muốn tranh Cửu Long à?”
“Đúng đúng đúng!" Kim Vô Tình đáp.
Diệp Phàm suy tư một lát, trước đây anh cũng có biết qua chút. Long Ngạo Thiên hay chính là đại thiếu gia nhà họ Long ở Giang Thành, được mệnh danh là kẻ yêu nghiệt số một ở tỉnh Dương.
Khi ba mươi tuổi, Long Ngạo Thiên đạt tới cảnh giới tông sư, bây giờ đã mấy năm trôi qua, có lẽ sức mạnh của anh ta cũng tăng lên rồi, e là còn đang đến gần cảnh giới tông sư siêu việt, nếu không cũng không thể thu phục được một tông sư ngự linh đặc biệt như Kim Vô Tình.