Diệp Phàm nghe xong, mỉm cười lắc đầu.
"Không không không, lão Tống, xem ra ông vẫn còn hiểu lầm về thực lực của tôi rồi."
Nói xong, anh quay sang hỏi Đường Nhược Tuyết đang ở trong lòng mình.
"Nhược Tuyết, bây giờ trời tối rồi, đây chính là thời điểm tốt để bản pháo hoa, có muốn chơi không?"
Hả?
Đường Nhược Tuyết ngơ ngác.
Đang sắp phải đấu một trận đại chiến mà anh lại muốn bắn pháo hoa?
Có thể đừng đùa nữa được không?
Lúc này, Bạch Vô Thường đưa qua một quả pháo hoa, Đường Nhược Tuyết vô thức chìa tay ra nhận lấy.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Phàm, cô châm lửa đốt dây cháy chậm.
Tích tích... Bùm!
Những quả pháo hoa rực rỡ bản lên không trung rồi nở hoa, điểm tô bầu trời đêm thành một vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Nếu ai không biết thì còn tưởng ở đây đang tố.
lãng mạn chứ.
“Hừ! Giả thần giả quỷ, tao cũng muốn xem mày. còn trò gì khác..."
Tống Cảnh Đức trưng ra bộ mặt khinh khinh, nhưng còn chưa dứt câu.
Cộp cộp cộp!
Phía sau Diệp Phàm truyền đến những âm thanh iếng bước chân dày đặc, vô số thân ảnh xuất hiện.
Những người đó đều mang theo thanh đao dài đeo mặt nạ sói, trên người tỏa ra một khí chất hung tợn khủng khiếp.
Đặc biệt là đôi mắt của họ, chỉ căn nhìn một cái cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng!
Khi những người đó đứng yên, màu đen kéo dài thành một khoảng rộng mênh mông không nhìn thấy được bến bờ.
Thế mà lại có hàng chục ngàn người!
Một người đàn ông đeo mặt nạ sói màu đỏ máu đến trước mặt Diệp Phàm, quỳ một gối xuống đất
"Thuộc hạ Tham Lang của Thiên Lang Điện, theo lệnh của Điện chủ, dẫn đầu 50 ngàn người đến bái kiến Quân chủ!"
Tống Cảnh Đức bị sốc đến mức hai chân nhũn ra, nếu không nhờ người bên cạnh kịp đỡ, ông ta đã khuỵu xuống đất rồi.
"Thiên Lang Điện! Làm sao có thế?!"
Thiên Lang Điện khiến cả thế giới đều phải run sợ, thế lực lan rộng toàn cầu, hàng ngũ gồm vô số cường giả.
Trong lòng Tống Cảnh Đức dâng lên sóng gió kinh hoàng.
Tên Diệp Phàm này đến cùng có bối cảnh gì vậy?
Trước đó là Chiến Đội Long Hồn, giờ lại là Thiên Lang Điện, đều là những thế lực hàng đầu.
Vì sao bọn họ lại đều cung kính tuân lệnh Diệp Phàm như thế?
"Bọn họ, họ là ai vậy"
Đường Nhược Tuyết nhìn quân đoàn đeo mặt nạ kia, lòng lại hoang mang kinh h
"Ồ, tất cả đều là thuộc hạ của Tiểu Lang, đây chỉ là một bộ phận nhỏ mà ông ta tạm thời gom góp lại mà thôi” Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Tiểu Lang mà anh nhắc đến, chính là Điện chủ của Thiên Lang Điện, Thiên Lang, hiện vẫn đang ở ngục giam Minh Sơn.
Khi Thiên Lang Điện xuất hiện, khí thế vừa mới được nâng lên của đám người nhà họ Tống lại bị tiêu tan trong tích tắc!
Tống Cảnh Đức không ngờ, một tên y sĩ trong tù nhỏ bé, một người đã sớn tan nhà nát cửa, lại có thể triệu tập được những thế lực hung hãn như vậy!
Nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc!
Xào xạc xào xạc...
Tại cửa Phệ Hồn Cốc vang lên một hồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
Chốc lát sau, một đám người từ đầu đến chân đều bọc trong lớp quần áo bó sát màu đen, tay cầm kiếm đen mảnh, xuất hiện ở phía sau quân đội nhà họ Tống,
Ai nấy đều im lìm, im lặng chặn lối rút lui của quân đội nhà họ Tống.
Nếu căn cứ vào tiếng bước chân vừa nấy, đội quân này không quá trăm người.
Nhưng thực tế, số lượng hắc y nhân này nhiều đến kinh người, tới tận 50 ngàn người!
Dù họ không tỏa ra chút khí thế nguy hiểm nào.
Nhưng ánh mắt băng lãnh ấy, lại khiến quân đội nhà họ Tống run rẩy đến tận xương tuỷ, cứ như bị hàng vạn tử thần dòm ngó.
"Diệp Phàm, những người này lại là ai vậy?" Đường Nhược Tuyết rời khỏi lòng Diệp Phàm, ngẩng đầu khẽ hỏi.
Giờ đây, sắc mặt của cô đã trở lại vẻ hồng hào bình thường.
Giọng nói cũng không còn run rẩy.
Có một người bạn trai ngầu thế này, chỉ với vài lời nói là có thể triệu tập 100 ngàn binh sĩ, quả thực chính là thần, còn sợ cái gì nữa chứ?
Diệp Phàm cười gian, lấy ngón tay chỉ lên má mình.
"Muốn biết à? Hôn anh một cái là anh sẽ nói."
Đường Nhược Tuyết ngẩn ra.
Trong trường hợp nguy cấp thế này, tên này vẫn còn tâm trạng tán tỉnh à!
Tuy nhiên, bị lòng tò mò thúc đẩy, Đường Nhược Tuyết đỏ mặt, nhanh chóng hôn nhẹ lên má Diệp Phàm.
"Ha ha ha” Diệp Phàm cười vang, giải thích: “Nhược Tuyết, tất cả bọn họ đều là sát thủ của Ám Ảnh Lâu, người của Tiểu Ảnh.”
Vị Tiểu Ảnh mà anh nhẹ nhàng đề cập đến cũng không phải một nhân vật tăm thường.
Đó là chủ nhân danh chấn thiên hạ của Ám Ảnh Lâu, Ám Ảnh!
Mà hiện giờ, ông ta cũng đang ngồi trong ngục giam Minh Sơn, thân thiết với Thiên Lang trong cùng một phòng giam.
Bịch!
Tống Cảnh Đức không thể chịu đựng nổi nữa, lập. tức khuỵu gối xuống đất.
Không người nào có thể đỡ nổi ông ta.
Ám Ảnh Lâu ư, chính là Ám Ảnh Lâu ư!
Tổ chức sát thủ hàng đầu Đại Hạ, nghiệp vụ trải khắp thế giới, bất kỳ ai bị bọn họ nhảm tới, chỉ còn một con đường chết!
Nhưng, tiền thuê của mỗi sát thủ Ám Ảnh Lâu đều rất đắt đỏ, người bình thường không thể chỉ trả nổi.
Nhưng giờ đây, Ám Ảnh Lâu lại đưa đến đây hắn 50 ngàn người!
Khí thế oai phong thế này, thật sự quá khủng khiếp!
Bạch Vô Thường đi tới trước mặt Diệp Phàm, tôn kính nói:
"Quân chủ, 100 ngàn đại quân đã đến đủ, mời ngài chỉ thị!"
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu, cầm chén rượu lên. uống cạn.
Ngay sau đó, anh thờ ơ thốt ra một chữ.
"Giết!"