Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 37 - Phá Trận

Chương 37: Phá Trận

Vốn Tiểu Hống còn muốn nói gì đó nhưng thấy bộ dáng tập trung của Tư Mã U Nguyệt thì lời tới bên miệng lại đành nuốt xuống, bắt đang tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì giống mắt trận không.

“Nơi này thật kỳ quái, sao cây trúc lại biết phát sáng?”

Tiểu Hống nhìn cây trúc phát sáng rồi nhìn màu lông trắng thuần của mình và nghi hoặc nói.

Ánh sáng?

Tư Mã U Nguyệt nghe Tiểu Hống nói thế thì linh quang chợt lóe. Cây trúc khắp nơi phát sáng chứng tỏ mọi cây trúc đều giống nhau. Nói không chừng cây trúc không phát sáng chính là mắt trận.

“Ha, Tiểu Hống, chúng ta đi tìm cây trúc không phát sáng đi!”

Tư Mã U Nguyệt đứng lên, phủi lá rụng trên người rồi nói với Tiểu Hống gần đó.

“Tìm cây trúc không phát sáng để làm gì?”

Tiểu Hống bay tới gần, hỏi:

“Khả năng cao đó là mắt trận.”

Tư Mã U Nguyệt nói:

“Tóm lại ngươi và ta cùng tìm đi.”

“Được rồi.”

Vì thế hai người lần nữa vòng quanh trong rừng, biết được mục tiêu khiến việc tìm kiếm cũng nhanh chóng hơn.

“Chủ nhân, ta cảm giác được thứ này.”

Tiểu Linh Tử vốn yên tĩnh đột ngột lên tiếng.

“Tiểu Linh Tử, ngươi cảm giác được cái gì?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Nơi này có hơi thở của linh hồn thạch.”

Tiểu Linh Tử đáp.

“Linh hồn thạch, nó là một cục đá giống ngươi đúng không?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Thứ đó sao so được với ta. Ta là linh hồn thánh thạch, trời đất chỉ có một viên. Ta có thể luyện thành linh hồn châu cất chứa thiên địa. Mấy thứ cặn bã đó cùng lắm chỉ dưỡng được linh hồn, không dưỡng ra sinh mệnh.”

Tiểu Linh Tử đắc ý nói.

“Vậy ngươi kích động như vậy làm gì?”

“Ngốc thật! Nơi này là mê trận, có thể làm thành mắt trận khả năng cao cần linh hồn thạch. Như thế mới khiến trận pháp đạt tới hiệu quả tốt nhất.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Cho nên khả năng cao linh hồn thạch kia chính là mắt trận.”

Tư Mã U Nguyệt có chút kích động nói.

“Hừ, cũng không quá ngốc.”

Tiểu Linh Tử đáp.

“Ngươi cảm nhận được hơi thở của nó, vậy tìm được vị trí của nó không?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Nếu ở bên ngoài trận pháp ta có thể trực tiếp tìm ra. Có điều bên trong trận pháp ta chỉ có thể cảm ứng được trong một khoảng cách nhất định tâm 50 mét thôi. Chính ngươi tự tìm đi.”

Tiểu Linh Tử nói xong cũng không lên tiếng nữa.

Tư Mã U Nguyệt nhìn xung quanh, rừng trúc nơi đây cũng không quá rậm rạp. So với những nơi khác mà nói dùng từ thưa thớt để hình dung cũng không ngoa. Tư Mã U Nguyệt cẩn thận quan sát từng cây trúc, thấy cây nào cũng phát sáng, chẳng có cây nào như nàng muốn tìm cả.

“Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?”

Tư Mã U Nguyệt vuốt cằm và nói, có chút hoài nghi suy đoán của mình.

“Nguyệt Nguyệt, có lẽ mắt trận không phải cây trúc.”

Tiểu Hống nói.

“Không phải cây trúc?”

“Đúng thế, nếu mắt trận là linh hồn thạch thì nó phải là cục đá mới đúng chứ.”

Tiểu Hống nói.

“Ừ ha, có khả năng, chúng ta bắt đầu tìm thôi.”

Tư Mã U Nguyệt ôm Tiểu Hống, một người một thú nhìn từng hòn đá trên mỗi tấc đất. Có điều nhìn mãi mà ngay cả hòn đá nhỏ cũng chẳng thấy.

Duy nhất chỉ có một tảng đá lớn thôi, cuối cùng Tư Mã U Nguyệt nhìn tới một nơi.

“Chẳng lẽ là cái này?”

Tư Mã U Nguyệt tới gần cục đá, đi hai vòng quanh nó. Nàng cảm thấy dường như cục đá này có chút không giống với trước kia. Vì thé duỗi tay sờ soạng một chút, cảm giác lạnh băng y chang mấy cây trúc khác.

“Nguyệt Nguyệt, đây là sao?”

Tiểu Hống bay tới hỏi.

“Không phải nó.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Nếu đây là mắt trận nó phải là đồ thật mà không lạnh băng như mấy cây trúc khác.”

“Vậy mắt trận không ở đây sao?”

Tiểu Hống có chút thất vọng nói.

“Không, ở ngay đây.”

Tư Mã U Nguyệt khẳng định.

“Ngươi đá văng cục đá này ra được không?”

“Một bữa sáng.”

Tiểu Hống bay nhanh tới bên cục dá, nhẹ huơ chân, cục đá cứ thế bị nó đá bay.

Phía dưới cục đá hiện ra một cái hố nho nhỏ phát ra ánh sáng đen to bằng nắm tay trẻ con.

“Là cái này ư?”

Tư Mã U Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn cục đá đen:

“Có phải chỉ cần lấy cái này ra là được không? Không biết có bị nổ mạnh không nữa? Thôi kệ, cùng lắm thì biến ngựa lành thành ngựa què thôi.”

Nói xong nàng để Tiểu Hống quay về linh hồn châu rồi hít sâu một hơi, duỗi tay cầm lấy linh hồn thạch kia.

“Hô hô… Hô hô…”

Rừng trúc an tĩnh đột nhiên nổi gió, mặt đất như muốn vỡ ra, không ngừng rung động.

“Bang….”

Gió thổi một lúc thì âm thanh đứt gãy của cây vang lên. Tư Mã U Nguyệt bị thổi đến không mở mắt được, nàng nắm chặt cục đá đặt ở trước ngực mình nhưng vẫn như cũ không ngăn được cuồng phong.

“Ầm ầm ầm…”

Đột nhiên mặt đất nứt ra, khe nứt nhanh chóng bành trướng, lá trúc rơi trên mặt đất lúc trước đều bị cuốn vào.

“Ta…”

Lúc rơi vào khe nứt, Tư Mã U Nguyệt nắm chặt cục đá trong tay để giảm bớt hoảng loạn trong lòng.

Máu từ vết thương cũ thấp vào cục đá, Tư Mã U Nguyệt cảm thấy đau xót xuyên tim truyền khắp cơ thể làm nàng hôn me bất tỉnh. Trước khi mất hết ý thức, Tư Mã U Nguyệt nghĩ, lỡ mà mặt đất hợp lại, có phải nàng sẽ bị kẹp thành thị vụn không?

Ý thức dần đen tối hơn, Tư Mã U Nguyệt không biết bản thân mất ý thức bao lâu. Chờ nàng tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong thung lũng, dưới thân là lớp cỏ thật dày, quần áo trên người vẫn sạch sẽ, bùn đất dính vào khi bị cuốn vào khe nứt cứ như chưa từng tồn tại.

Tư Mã U Nguyệt ngồi dậy, xoa đầu còn hơi đau nhức. Nàng nghi ngờ những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.

“A…”

Lòng bàn tay đau đớn, Tư Mã U Nguyệt giớ tay lên, thấy trên đó xuất hiện vài vết thương, vì động tác vừa rồi mà vết thương có chút nứt ra.

“Thì ra không phải mớ.”

Tư Mã U Nguyệt cầm dao cắt một mảnh vải từ vạt áo ngoài rồi bao lấy bàn tay, cùng miệng và tay cột rút lại.

Sau khi làm xong hết, Tư Mã U Nguyệt mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Khung cảnh không quá khác rừng trúc, chẳng có sinh vật hay trứng thú nào. Bất đồng là trước là rừng trúc còn hiện tại hoa cỏ đa chủng loại.

“Chẳng lẽ mình từ trận pháp cũ bị chuyển tới trận pháp mới?”

Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Không phải đâu, ta cảm giác nơi này không có khí tức của trận pháp.”

Tiểu Linh Tử đáp.

“Không phải trận pháp? Chẳng phải nơi đây là ảo trận à?’

“Không, đây là thế giới thật.”

Tiểu Linh Tử khẳng định nói.

“Làm sao để quay về nhà đây? Nơi này không phải trận pháp thì đâu thể chọn trứng thú để bị chuyển ra ngoài được.”

Tư Mã U Nguyệt đau đầu nói.

“Đúng rồi, ngươi có biết linh hồn thạch khi nãy rơi ở đâu không?”

“Ta thu vào rồi.”

Tiểu Linh Tử nói với ngữ khí không tốt lắm.

Tư Mã U Nguyệt phát hiện có gì đó không tốt bèn hỏi:

“Sao thế?”

“Thứ đó có chút không hợp, chờ ngươi về nhà ta sẽ nói ngươi biết.”

Tiểu Linh Tử nói.

“Ta vẫn nên tìm đường ra cái đã.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Nàng đi dọc theo khe sâu trước mặt lại nghe được âm thanh phát ra từ đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment