Chương 58: Quay Lại Học Viện
Trừ bỏ Tư Mã U Nhiên, Tư Mã U Tề đang làm nhiệm vụ của học viện thì Tư Mã U Minh cùng Tư Mã U Nhạc đề trở lại. Khi biết Tư Mã Liệt thăng cấp thành công thì mọi người đều vui mừng.
Buổi tối, Tư Mã U Nguyệt nhất thời cao hứng mà làm một bàn đồ ăn cho cả nhà. Chờ nàng rời khỏi phòng bếp, nhìn vẻ mặt mọi người kinh ngạc nhìn mình thì ngẩn người. Sau đó mới kịp phản ứng lại, vì vui mừng mà nàng quên bản thân sẽ không nấu cơm. Lần trước chỉ là hướng dẫn đầu bếp làm đồ ăn mà thôi. Người nhà cũng nghĩ nàng nghe truyền miệng mà làm. Lần này thì xong rồi!
- Ngũ đệ, đệ học nấu ăn từ khi nào?”
Tư Mã U Nhạc hỏi.
Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống bàn ăn nói:
- Không phải đệ đã ở Phổ Tác mấy tháng sao. Lúc ấy phải tự thổi cơn nên tự học.
Nghe Tư Mã U Nguyệt nói thế, cả nhà đều đau lòng nhìn nàng. Họ đều nghĩ Tư Mã U Nguyệt chịu không ít khổ ở núi Phổ Tác nên chuyện phức tạp như nấu cơm cũng phải tự học.
Tư Mã U Nguyệt nhìn biểu tình cả nhà thì có chút áy náy. Nàng chỉ muốn qua loa lấy lệ mà thôi, không ngờ sẽ làm họ đau lòng.
Tư Mã U Nguyệt cười nói:
- Được rồi, nhanh ăn đi. Để lát nữa sẽ nguội.
- Ừ, mau ăn đi, nếm thử đồ ăn ngũ đệ làm thế nào.
- A, ăn ngon thật!
- Nào, chúng ta cùng kính gia gia một ly. Chúc mừng người thuận lợi thăng cấp.
- Ha ha, phải cảm tạ U Nguyệt đem đan dược thăng cấp về/
Nói tới chuyện Tư Mã Liệt thăng cấp, mọi người đều hào hứng hơn hẳn. Bữa ăn kéo dài tới tận khuya mới kết thúc.
- Gia gia, ngày mai con muốn quay lại học viện.
Dùng cơm xong, Tư Mã U Nguyệt nói.
- Chuyện của con con tự quyết định đi.
Tư Mã Liệt vỗ đầu Tư Mã U Nguyệt:
- Con tới học viện để tìm người hại mình trả thù đúng không?
Tư Mã U Nguyệt gật đầu:
- Con không phải người để mặc người khác tát mình. Người muốn hại con phải chuẩn bị thật tốt việc bị trả đũa.
- Ha ha, mặc kệ con muốn làm cái gì. Gia gia đều ủng hộ. Nếu cần gia gia và các ca ca giúp con cứ mở miệng.”
Tư Mã Liệt nói.
- Dạ, con đã biết.
Tư Mã U Nguyệt đáp.
Tư Mã U Nguyệt nhìn về phía học việc, khóe miệng khẽ cong. Không biết những người đã nghĩ nàng chết nhìn thấy nàng quay lại sẽ thế nào.
Khi trở lại tiểu viện, Tư Mã U Nguyệt lại đóng cửa phòng tu luyện. Tuy nàng rất muốn luyện đan nhưng nàng biết nóng vội sẽ không thành công. Nàng tập luyện tinh luyện còn chưa đủ. Tùy tiện dung hợp chỉ như lần trước mà thôi. Dù có miễn cưỡng tạo thành dược tề hoặc đan dược thì hiệu quả cũng không tốt.
Đồng thời, hiện tại với Tư Mã U Nguyệt việc tu luyện là quan trọng nhất. Tiểu Hống nói khi tới thần cấp nàng có thể khôi phục ký ức. Hiện tại nàng chỉ là linh sư, muốn tiến tới thần cấp không biết còn xa bao nhiêu, phải nắm bắt thời gian mới được.
Trong học viện đế quốc, sau khi Tư Mã U Nguyệt mất tích được một tháng, mọi người còn thảo luận tới lui, suy đoán khi nào phủ tướng quân sẽ phái người tới học viện gây phiền toái. Có điều chẳng ngờ phủ tướng quân lại chẳng làm gì.
Hơn tháng sau, chuyện mất tích của Tư Mã U Nguyệt cũng dần nhạt đi, rất ít người còn nhớ tới phế vật như nàng.
Sau khi học xong tiết học buổi sáng, mọi người sẽ quat về dùng cơm trưa. Khúc Béo và Ngụy Tử Kỳ quay về thì thấy cửa không còn khóe. Họ cứ tưởng là Âu Dương Phi hoặc Bắc Cung đường mở ra.
- Hai gia hỏa này hết học là tự đi một mình. Lúc ở nhà ăn cũng không thấy họ, thì ra là vội vã về phòng.
Khúc Béo nói.
- Đúng thế, từ khi ăn cơm U Nguyệt nấu, đồ ăn ở nhà ăn trở nên khó ăn muốn chết.
Nhắc tới Tư Mã U Nguyệt, sắc mặt Ngụy Tử Kỳ tối sầm.
- U Nguyệt hắn…
Âm thanh Khúc Béo cũng khàn khàn.
Hiện tại người nhớ tới Tư Mã U Nguyệt trong học viện hẳn chỉ còn hai người họ mà thôi.
- Các người đứng đây là gì?”
Âm thanh lạnh lùng của Bắc Cung Đường truyền tới từ phía sau, cắt ngang đau thương của cả hai.
Ngụy Tử Kỳ xoay người nhìn Bắc Cung Đường nói:
- Ngươi chưa về à? Chúng ta còn tưởng ngươi đã về phòng.
- Không, ta tới thư viện.
Bắc Cung Đường bước tới, nghi hoặc liếc nhìn hai người kia rồi đẩy cửa tiến vào.
- Không biết khi nào Bắc Cung Đường mới cười nhỉ? Nàng ta luôn lạnh lùng như thế.
Khúc Béo cảm thán.
- Ừ, cười lên hẳn đẹp lắm.
Ngụy Tử Kỳ đáp.
- Các ngươi tính đứng đây làm thần giữ cửa?
Âu Dương Phi từ phía sau nói vọng tới. Thấy hai người đứng bên ngoài không vào thì nói một câu rồi tiến tới.
Khoảng thời gian này tuy hai người đó không thích nói chuyện những cũng chẳng lạnh băng như lúc vừa gặp.
- Ai, gia hỏa này thật…
Khúc Béo nói một nửa thì đột nhiên xoay người nhìn Ngụy Tử Kỳ, thấy vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.
Hai người bọn họ về trước thì ai mở khóa… chỉ có Tư Mã U Nguyệt thôi!?
Nói như vậy, nàng đã trở lại?
Hai người chạy nhanh vào sân, vừa vào liền thấy Âu Dương Phi đứng trong viện, Bắc Cung Đường đứng trước cửa phòng vốn luôn khóa nhưng nay được mở ra của Tư Mã U Nguyệt!
Chỉ thấy Tư Mã U Nguyệt ló đầu ra từ trong phòng, thấy bốn người kinh ngạc thì nhếch miệng cười không ngừng:
- Các ngươi đều về rồi, ta đang ở quét dọn nhà ở, lâu như vậy không ai vào nên toàn bui.
Khúc Béo chỉ vào Tư Mã U Nguyệt, không nói nên lời.
- Ngươi, ngươi, ngươi trở về khi nào?!
Tư Mã U Nguyệt đi ra, cười hì hì nói:
- Vừa trở về. Khúc Béo, ngươi rời đi không khóa cửa hả? Mau tới giúp ta thu dọn đồ đạc đi!
Sau đó nàng lại nhìn ba người Bắc Cung Đường, nói:
“Phòng ta quá bẩn, hơn nữa giống như bị ai lục lọi, rất loạn. Chờ thu thập xong các ngươi hãy vào?”
Lúc này ba người mới thật sự phản ứng lại, Ngụy Tử Kỳ vén tay áo đi tới, nói: -
- Nếu vậy, chúng ta cùng nhau hỗ trợ đi.
- Đúng vậy, ta cũng giúp.
Khúc Béo nói xong thì đi qua.
Tư Mã U Nguyệt nhìn Ngụy Tử Kỳ vén tay vào làm thì cười nói:
- Hảo a, có các ngươi hỗ trợ hẳn rất mau sẽ thu thập xong.
Bất quá khiến nàng ngoài ý muốn là Âu Dương Phi và Bắc Cung Đường cũng vào hỗ trợ. Tuy hai người vẫn là lạnh mặt, bất quá nàng biết hai người như vậy là bình thường. Có điều vẫn ngạc nhiên với sự trợ giúp của cả hai.
- Phòng ngươi cứ như có ai vào lục lọi vậy.
Khúc Béo nói.
Năm người cùng nhau thu thập nên rất nhanh đã sau. Ngụy Tử Kỳ và Khúc Béo ngồi xuống, Âu Dương Phi dựa vào trên bàn, Bắc Cung Đường dựa vào cạnh cửa. Bốn người đồng thời nhìn nàng.
- U Nguyệt, ngươi bị truyền tốn trận đưa đi đâu vậy?