Chương 70: Phong Ấn Trong Cơ Thể
Đọc chương mới nhất tại T r y e n Y Y . c o m hoặc T r u y e n n g o n t i n h . c o m
---
Đau!
Thời điểm Tư Mã U Nguyệt dần lấy lại ý thức thì cảm giác duy nhất nàng có được là đau.
- Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi!
Âm thanh Tiểu Hống vang lên bên tai Tư Mã U Nguyệt.
- Ừ, nhìn dáng vẻ chắc tỉnh rồi.
Âm thanh ngạo kiều của Tiểu Linh Tử vang lên.
- vậy sao chủ nhân còn chưa mở mắt ra?
Âm thanh lo lắng của Linh Lung truyền tới từ dưới cằm của nàng.
- Linh Lung, ngươi đừng nằm đè lên bụng Nguyệt Nguyệt! Ngươi đè nặng khiến nàng không tỉnh lại được đó.
Tiểu Hống bay tới nhấc Linh Lung lên.
Con bé giật giật tránh thoát móng vuốt của Tiểu Hống rồi bay tới trên lưng Á Quang. Nó hung hăng liếc xéo Tiểu Hống một cái.
- Hẳn chủ nhân đã khôi phục ý thức rồi.
Á Quang ngửi ngửi Tư Mã U Nguyệt.
Linh Lung nhìn thân ảnh trong suốt bên cạnh Tư Mã U Nguyệt, bĩu môi nói:
- Này, chủ ta canh cho chủ nhân là được, ngươi chạy ra đây làm gì?
- Oa, chẳng lẽ ngươi thích Nguyệt Nguyệt?
Tiểu Hống nhìn Ma Sát quát:
- Nói trước, Nguyệt Nguyệt là của chúng ta, ngươi đừng hòng mà tranh.
Ma Sát nhàn nhạt liếc nhìn đám linh thú một cái. Hắn không để ý tới chúng nó, ngược lại ánh nhìn hướng về phía Tư Mã U Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm.
Tiểu Hống nhìn Ma Sát rồi nhìn Tư Mã U Nguyệt. Gia hỏa này nhìn Nguyệt Nguyệt như vậy là sao? Có vấn đề!
Tư Mã U Nguyệt nghe âm thanh ríu rít của đám linh thú thì cảm thấy đầu có sắp nổ tung. Có điều nàng không cách nào mở mắt ra được.
“Chờ ta tỉnh lại sẽ thu thập mấy người các ngươi!”
Tư Mã U Nguyệt nhịn không được thầm nghĩ.
Tuy đôi mắt không thể mở ra nhưng ý thức nàng dị thường thanh tỉnh. Thần kinh trên người càng thêm mẫn cảm, đau đớn trên người cũng được phóng đại lên hàng chục lần.
Tư Mã U Nguyệt cảm thấy mình đau tới sắp xỉu thì thân thể bỗng vang lên tiếng rác giòn giã. Tiếp đó cổ hơi thở lạnh lẽo từ bụng toát ra rồi du đãng khắp người nàng.
Những nơi hơi thở chảy qua khiến cảm giác nóng rực chậm rãi vơi bớt. Cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Cổ hơi thở kia du tẩu vào vòng lại quay về phía bụng nhỏ và yên lặng dịu xuống. Tư Mã U Nguyệt châm rãi mở mắt ra, nàng không thấy thân ảnh bọn Tiểu Hống nữa. Phỏng chừng thấy nàng không sao nên chạy đi chơi rồi.
- Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi.
Á Quang thấy Tư Mã U Nguyệt tỉnh lại thì kích động kêu lên.
Tư Mã U Nguyệt ngồi dậy, người đầu tiên nàng thấy không phải Á Quang mà là đám Ma Sát.
Sao gia hỏa này lại ở đây?
Tư Mã U Nguyệt xoa xoa cái trán và nói:
- Á Quang, ta hôn mê bao lâu rồi?
- Không lâu lắm, chỉ nửa ngày đã khôi phục ý thức. Bất quá khôi phục ý thức xong ngươi lại ngủ thêm hai ngày nữa. Tính tới giờ đã là ngày thứ ba rồi.
Á Quang ở một bên trả lời.
- Ba ngày?
Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nhìn Á Quang. Xác định nó không nói ngoa thì trong lòng thầm than. Nàng cảm thấy mình chỉ mới ngất chốc lát mà thôi, sao bây giờ lại là ba ngày rồi?
Lúc này Tư Mã U Nguyệt mới nhìn tới tay mình, nó bóng loáng sạch sẽ y như trước.
Tư Mã U Nguyệt nhớ rõ lúc tạc lò, mảnh nhỏ đã cắt một đường dài trên m.u bàn tay nàng. Sao bây giờ hết rồi?
- Lành rồi.
Đột nhiên Ma Sát nói.
Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nhìn Ma Sát. Ý hắn là vết thương trên tay nàng đã lành?
- Kinh ngạc lắm?
Ma Sát nhìn Tư Mã U Nguyệt:
- Không chỉ trên tay mà vết thương toàn thân ngươi cũng khôi phục rồi.
Tư Mã U Nguyệt sờ khắp người mình. Quả nhiên cảm giác đau đã biến mất.
“Làm sao… lại vậy?”
Tư Mã U Nguyệt che dấu kinh ngạc trong lòng, nàng nhìn Ma Sát và hỏi:
- Là ngươi chữa thương cho ta?
Ma Sát lắc đầu:
- Chính ngươi tự chữa thương cho mình.
- Ta?
Tư Mã U Nguyệt hoài nghi chỉ và ngực, rõ ràng nàng không tin lời Ma Sát nói.
- Chủ nhân, thật là vậy.
Á Quang cũng lên tiếng:
- Thời điểm chủ nhân hôm mê, vết thương trên người tự động lành. Lúc ấy còn dọa chúng ta một phen!
- Thật ư?
Tư Mã U Nguyệt vẫn không cách nào tin nổi. Bất quá tính cách Á Quang thành thật. Nó sẽ không lừa nàng.
Có điều từ khi nào nàng có năng lực tự chữa lành thế này?
Thừa dịp Tư Mã U Nguyệt sững sờ, Ma Sát đột nhiên đi tới trước mặt Tư Mã U Nguyệt dọa nàng hết hồn.
- Người làm gì vậy?
Khuôn mặt hắn đột nhiên xuất hiện dọa Tư Mã U Nguyệt chết khiếp, dù nó rất đẹp mắt!
- Thân thể của ngươi có vấn đề.
Má Sát ngửi ngửi trên người Tư Mã U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt nhìn Ma Sát đối với mình như với con mồi thì theo bản năng đẩy hắn ra, có điều tay lại xuyên qua thân thể hắn.
- Ta có vấn đề gì?! Chỉ là năng lực tự chữa lành hơi mạnh mà thôi! Ngươi mới có vấn đề đó!
Ma Sát cách xa ra:
- Thân thể ngươi bị phong ấn!
- Phong ấn? Phong ấn cái gì?
Tư Mã U Nguyệt đứng lên cúi đầu nhìn thân thể mình. Nàng không thấy nó có gì dị thường cả.
- Ngươi gặp qua ai bị nổ mạnh như vậy, không ăn đan dược mà mới hai ngày đã lành không?
Ma Sát hỏi.
- Hình như không có.
Tư Mã U Nguyệt nói.
- Trước kia ngươi từng gặp chuyện như vật chưa?
Ma Sát lại hỏi.
Tư Mã U Nguyệt lục tìm trong trí nhớ rồi lắc đầu. Lúc trước nàng thường bị thương nhưng phải dùng đan dược mới tốt hơn được. Chưa từng gặp tình cảnh thế này.
- Chẳng lẽ năng lực tự chữa lành của ta và phong ấn ngươi nói có liên quan tới nhau?
Tư Mã U Nguyệt nhìn Ma Sát hỏi.
- Trong nháy mắt nổ mạnh ta cảm nhận được cổ hơi thở quen thuộc.
Ma Sát nói.
- Ta muốn xác định có phải nó hay không. Có điều do ngươi hôn mê nên ta cũng chẳng có biện pháp.
- Xác định thế nào?
Tư Mã U Nguyệt hỏi:
- Còn nữa, ngươi nói phong ấn là sao?
- Ta phải xác nhận xong mới có thể trả lời câu hỏi của ngươi.
- Ngươi nói ta biết cách xác nhận đi.
Tư Mã U Nguyệt không tin tưởng nhìn Ma Sát. Đây là đại ma đầu, nếu hắn giở trò gì, nàng chẳng phải còn đếm tiền cho hắn sao.
- Để ta vào thân thể ngươi.
Ma Sát nói.
Tư Mã U Nguyệt vừa nghe liền nổi nsong, nhìn Ma Sát quát:
- Ta nói này, chắc chắn ngươi có chủ ý ác ôn gì đó! Nếu ngươi tiến vào thân thể của ta, vạn nhất ngươi đoạt xá thì sao? Hoặc ngươi làm thân thể ta bị thương? Ta sẽ không đồng ý đâu!
Ma Sát không ngờ Tư Mã U Nguyệt lại phản ứng lớn như vậy:
- Ta sẽ không làm hại ngươi.
- Hừ, ta khoogn tin.
Tư Mã U Nguyệt nói:
- Ta đã tra tư liệu, trong sách nói ma tộc không đáng tin. Hiện tại ngươi bảo như vậy nhưng vào thân thể ta rồi ngươi đổi ý thì sao? Không cần!
Ma Sát nhìn ánh mắt khinh thường của Tư Mã U Nguyệt thì nổi giận. Xung quanh hắn dần có lốc xoáy nổi lên.
- Làm gì, bị ta nói trúng tim đen nến muốn diệt khẩu? Nơi này là địa bàn của ta đó!
Tư Mã U Nguyệt quát Ma Sát.
Hơi thở trên người Ma Sát dần yếu đi rồi khôi phục bộ dáng như trước. Nếu không phải nhìn cát bị thổ bay đang hạ xuống. Tư Mã U Nguyệt còn cứ tưởng mình nhìn nhầm đấy.
- Ta không thể tổn thương ngươi. Bởi vì… chúng ta có quan hệ khế ước.
Ma Sát chậm rãi nói ra, thành công khiến Tư Mã U Nguyệt sững sờ tại chỗ.