Bão Táp Pháp Thần

Chương 33

Bến tàu trước mặt, nhỏ và hỗn loạn.

Khắp nơi toàn là mùi tanh nồng của cá, điều này khiến cho Windsor chịu không nổi nhíu mày lại. Nếu như không phải trong món ăn hằng ngày thi thoảng mới có cá, Windsor gần như không biết, hóa ra Bão Phong thành còn có một bến tàu chuyên dụng cho ngư dân.

Một bến tàu gỗ không hề rộng lớn chỉ là một nơi chưa tới 40 bước kéo dài từ vùng đất cát trên bờ đến bờ biển. Vừa nhìn đã thấy, đều là tàu thuyền đánh cá loại nhỏ. Trên bến tàu, có rất nhiều thanh gỗ đã mục nát, lủng rất nhiều lỗ, đi trên đó phát ra âm thanh nguy hiểm “cọt kẹt cọt kẹt”, nếu không cẩn thận sẽ bị trật chân.

Phía xa có một bến tàu quy mô lớn hơn bằng đá, đó là cảng chuyên dụng của một bộ phận hải quân hoàng gia Bão Phong thành ít ỏi. Quy mô của hải quân hoàng gia, sẽ đỡ hơn hải quân của đại Mông Cổ, tóm lại là những ngưởi mà chỉ cần hét lên “Ta sẽ chinh phục đại dương” thì bị cười vào mặt.

Ba con “thuyền chiến” loại trung với cánh buồm vũ trang, đây chính là toàn bộ tài sản mà hải quân Bão Phong thành hiện có. Mặc dù bảo dưỡng rất tốt nhưng Đỗ Khắc nhìn thấy chiếc thuyền được quét sơn mới, lúc này dưới sự giám sát của thuyền trưởng vẫn còn hải quân đang lau chùi những tấm ván gỗ.

Nhưng vẫn cho Đỗ Khắc một ấn tượng là yếu! Quá yếu!

Trong đầu Đỗ Khắc, bất giác hiện ra một cảnh tượng như vậy.

Vô số người thú, như một cơn sóng xanh khổng lồ đập vào, cuốn trôi tất cả các thứ trên mọi con đường của Bão Phong thành. Vệ binh Bão Phong thành chặn ngay giữa đường chiến đấu hết sức mình nhưng ở trước mặt bộ binh người thú tràn đầy sức mạnh này, mỗi một phòng tuyến mỏng như tờ giấy, chỉ cần rút lui chậm trễ một chút, sẽ bị cuồng phong của người thú cuốn đi mất và bị xé xác tan tành.

Thân hình cường tráng cao lớn của người thú, tạo ra từng cơn động đất vô cùng đáng sợ. Khu mậu dịch, khu pháp sư, cửa quan trọng yếu của Bão Phong thành... Toàn bộ những kiến trúc của Bão Phong thành đều bị hủy hoại, tiêu diệt hoàn toàn. Con người nếu không trở thành nô lệ của người thú thì sẽ trở thành vật hi sinh chôn sống chung với Bão Phong thành.

Mọi con đường đều bị đại quân người thú chiếm đóng, con đường đào tẩu duy nhất của vương quốc Bão Phong chính là đường biển.

Vương quốc biển Kul Tiras nằm trong một trong bảy vương quốc của loài người phái đi một đội quân hỗ trợ người dân và quân đội Bão Phong thành rời khỏi nhưng vì bến cảng nhỏ hẹp đã gây khó khăn cho việc rời đi.

Đây chính là đại nạn đầu tiên trong lịch sử của xứ sở loài người Azeroth trong một ngàn năm nay - nguyên nhân chỉ vì cái bến cảng vô tích sự đó.

Cho nên sau lần thứ hai xây dựng lại vương quốc, Bão Phong thành có thêm một bến cảng lớn chuyên dụng cho quân dân - bến cảng Bão Phong.

Thế nhưng vào thời điểm này, nơi này chỉ là một bến cảng đánh bắt không được ghi chú trên bản đồ.

Đỗ Khắc thất vọng.

Khoan tính tới chuyện anh ấy có được những con tàu lớn trong một thời gian ngắn, cho dù có được, cũng không dùng được, vì bến cảng quá nhỏ. Hơn nữa anh đóng quá nhiều tàu cũng là một sự phiền phức.

Anh chỉ là một pháp sư nhỏ bé, đóng một con tàu còn quy mô hơn cả tàu của hoàng gia là có ý gì?

Nhất định phải tìm được một lý do thích đáng!

Rất nhanh chóng, Đỗ Khắc điều chỉnh kế hoạch trong đầu.

- Đi! Đi tìm xưởng đóng tàu trước.

Windsor mang một khuôn mặt khó hiểu, đi theo Đỗ Khắc đến một xưởng đóng tàu ngay bên cạnh bến tàu.

Xưởng đóng tàu không hề lớn.

Một ông lão gù lưng ăn mặc chỉnh tề, không hề lộ sự già nua, nhìn thấy Đỗ Khắc bước tới, đơ người vài giây sau đó mới kịp phản ứng, cúi người hành lễ.

Một thiếu niên mặc bộ đồ pháp sư và đeo trên người huy chương pháp sư chính thức đi cùng với một kị sĩ người mặc bộ đồ vũ trang, cùng xuất hiện ở đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

- Chào buổi sáng, đại pháp sư tôn kính. Xin hỏi Jackson tôi có thể giúp được gì cho ngài?

- Ở chỗ ông có thể làm con tàu lớn cỡ nào, ý tôi là loại lớn nhất.

Đỗ Khắc chỉ tay về phía con tàu hoàng gia đang cập tại bến cảng:

- Có thể làm con tàu lớn như vậy không?

Jackson đơ người, cười chua chát:

- Sao mà được, tàu của hoàng gia là được đặt làm ở Kul Tiras. Chỗ chúng tôi chỉ đóng được những con thuyền ngư dân và thuyền chở hàng mấy chục tấn thôi.

- Được thôi! Tôi đặt mười chiếc!

Đỗ Khắc vô cùng dứt khoát.

Vừa dứt lời, ai cũng ngạc nhiên, không chỉ ông lão Jackson, mà ngay cả những người hầu đi theo Windsor đều đơ người.

- Khoan đã!

Windsor gần như là cưỡng chế kéo Đỗ Khắc đi ra khỏi xưởng, tới một nơi không có ai.

- Ngài Marcus, tiền là của ngài, tôi không có quyền ý kiến ngài dùng như thế nào. Nhưng nếu ngài chuẩn bị đầu tư vào việc đóng tàu, cho dù tôi chỉ là một kị sĩ dự bị chỉ một lòng tu luyện võ nghệ, tôi cũng phải nói cho ngài biết, ngài chắc chắn chịu lỗ!

- Ồ?!

Đỗ Khắc hỏi với khuôn mặt đăm chiêu:

- Tại sao lại nói như vậy?

- Hãy niệm tình bệ hạ Ryan anh minh, bỏ ý định này đi. Tôi biết việc tu nghiệp pháp sư phải cần một số tiền lớn, tôi cũng biết là đại đa số những ngành nghề kiếm được tiền trong Bão Phong thành đều bị quý tộc độc quyền nhưng ngài cũng không thể lãng phí tiền vào việc đóng tàu.

Windsor kích động tới nỗi quơ tay múa chân, anh ấy sử dụng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

- Chỉ có người nghèo mới chấp nhận ăn những con cá vừa tanh vừa hôi ấy, quý tộc thì không bao giờ ăn những thứ này. Đồng thời, ngài đóng những con tàu chở hàng mấy chục tấn cũng không có ý nghĩa gì, những loại tàu này chỉ có thể ra gần bờ, không cập bến được một thị trấn nào cả. Ngài chất hàng lên thuyền, thì bán cho ai? Một khi ra xa bờ, chỉ toàn gặp phải bọn Naga và người cá đáng chết.

Đỗ Khắc chỉ cười mà không nói gì.

Windsor thấy vậy càng sốt ruột:

- Không phải không có thuyền buôn bán cập bến. Trên thực tế, mỗi năm đều có một đợt thuyền buôn bán của vương quốc Kul Tiras tới một lần, họ cập bến cảng quân đội. Họ đến để bán những món đồ không bán được ở Lordearon cho quý tộc Bão Phong thành.

Đỗ Khắc vừa nghe, hình như ngộ ra được vấn đề gì đó.

Bão Phong thành vào thời điểm này vẫn chỉ là một vùng đất nghèo khó trong mắt các quý tộc của các vương quốc loài người trên lục địa. Trên thực tế, nếu không phải sau này bị xâm lược, Bão Phong thành và các vương quốc loài người gần như bị quân đoàn Scourge tiêu diệt hoàn toàn, sẽ không ai ngờ, vương quốc Bão Phong sẽ trở thành nơi dung thân an toàn nhất và mạnh nhất của loài người?

- Đỗ Khắc! Hãy nghe tôi, trừ khi ngài kiếm được tiền của bọn quý tộc, nếu không ngài làm nghề gì cũng không đủ tiền chi trả cho việc tu luyện ma pháp. Điều này cũng giải thích tại sao có nhiều pháp sư mong muốn trở thành pháp sư cung đình và pháp sư chuyên dụng của quý tộc...

Đỗ Khắc cười phá lên, nụ cười vô cùng rạng rỡ:

- Windsor, cậu có muốn đánh cược với tôi không?

- Còn đánh cược sao? Ngài sắp bị phá sản rồi.

- Quả thật, cho dù là dùng cho việc tu luyện cá nhân hay là việc làm lãnh đạo tiên phong, tôi cũng cần một số tiền lớn. Vậy thì cá cược trong vòng ba tháng tôi có kiếm được năm trăm đồng vàng hay không. Nếu tôi không kiếm được số tiền này thì chứng tỏ khả năng của tôi chỉ có như vậy, tôi sẽ trả cậu về làm kị sĩ dự bị dưới trướng của Lothar.

Đột nhiên Windsor có một dự cảm không lành:

- Nếu ngài thắng thì sao?

- Trước tiên, tôi sẽ gọi tên cậu là Wind, vì tên cậu dài quá.

-...

- Sau đó, cậu sẽ đi theo tôi. Tôi sẽ nói cho cậu biết, ai mới là hi vọng và tương lai của vương quốc Bão Phong.
Bình Luận (0)
Comment