Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 40


Năm năm trước, Tô Anh chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.

Tô Anh khi đó, ngoan ngoãn lễ phép, thành tích học tập cũng rất tốt, trong mắt người lớn cô là một cô gái ngoan.

Nhưng Tô Anh bây giờ, trang điểm màu khói, tóc uốn thành sóng lớn, nhuộm đỏ.

Không phải là nàng công chúa nữa, mà là cô gái trong các quán bar!
“Tô Anh, thì ra cô ở nhà à!”
Đám côn đồ nhìn thấy Tô Anh, hai mắt không khỏi sáng lên.

Không thể không nói, cho dù là ở trong hộp đêm, mỹ nữ cực phẩm như Tô Anh cũng cực kỳ hiếm thấy.

Nhất là, đôi chân dài tràn đầy sức sống trẻ trung kia quả thực muốn chết người.

“Tiểu Anh!” Lâm Hiên hô một tiếng.

Tô Anh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hiên:
"Trở về lúc nào không về, lại trở về ngay lúc này!"
Hiển nhiên, Tô Anh kỳ thật đã sớm trở về.

Chính là bởi vì nhìn thấy ở cửa có côn đồ ngồi xổm canh gác, cho nên không dám lộ diện.

Kết quả là Lâm Hiên chạy tới.

Tuy rằng đối với người anh trai biến mất trong năm năm này, cô cũng có chút oán hận.

Nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn bị người của Anh Long bắt đi.

"Lâm Hiên, tôi ngăn cản bọn hắn một thời gian, anh tìm cơ hội chạy đi!" Tô Anh đi qua người Lâm Hiên nhỏ giọng nói.

Lúc trước Tô Anh và Lâm Hiên quan hệ cực tốt.

Cô cả ngày chạy theo anh gọi anh là anh trai.

Thậm chí, còn nói sau này sẽ gả cho anh, làm vợ anh.

Nhưng bây giờ, Tô Anh lại gọi thẳng tên hắn.

“Tô Anh, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!” Đám côn đồ vây quanh Tô Anh.

Tuy nhiên, Lâm Hiên đã đứng chắn trước mặt Tô Anh.


"Lâm Hiên, anh làm gì vậy, không phải tôi nói anh mau chạy đi à?” Tô Anh nhíu mày.

"Tiểu Anh, không có việc gì.

Anh sẽ không để bọn họ mang em đi." Lâm Hiên trầm giọng nói.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi đang tìm chết sao?” Bọn côn đồ mất kiên nhẫn.

Lúc này một gã cường tráng tiến lên túm lấy cổ áo Lâm Hiên, muốn đem Lâm Hiên ném bay ra ngoài.

Tuy nhiên, tên côn đồ cao lớn, vạm vỡ đó đã dùng hết sức lực, nhưng Lâm Hiên vẫn không nhúc nhích.

“Phiền phức.

Tất cả cùng lên!”
Vài tên côn đồ đồng thời ra tay.

Trong đó thậm chí có người móc ra một con dao gấp, đâm thẳng vào người Lâm Hiên.

“Lâm Hiên, cẩn thận!” Tô Anh kêu lên.

Đối mặt với sự tấn công của bọn côn đồ, Lâm Hiên không hề sợ hãi.

Đối với anh, lũ khốn này không khác gì những đứa trẻ sơ sinh.

Anh cầm lấy cổ tay tên đang cầm dao gấp kia, vặn nhẹ.

Rắc rắc, cánh tay của người đàn ông trực tiếp bị vặn gãy.

Tiếp theo, tùy ý đá ra mấy cước, liền đem mấy tên côn đồ kia đá ngã xuống đất.

“Đánh không lại rồi, rút lui!”
Bọn côn đồ biết gặp phải cứng rắn, vội vàng rút lui.

“Tiểu tử, coi như ngươi may mắn.

Tô Anh, cô có thể chạy trốn, nhưng còn người nhà cô thì sao? Anh Long đã biết chỗ mẹ cô đang làm ở đâu.” Bọn côn đồ chạy xa, mới dám quay đầu chửi bới, đe dọa.

“Các ngươi dám động đến mẹ ta, ta cùng các ngươi liều mạng!” Tô Anh cắn răng nói.

"Tiểu Anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên sốt ruột hỏi Tô Anh.

Tô Anh từ trong túi quần đùi lấy chìa khóa mở cửa, hai người cùng nhau tiến vào trong phòng.

Tô Anh tự mình bưng ly nước, uống một hớp lớn, rồi đưa cho Lâm Hiên:
"Có uống không?”
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên biết trong lòng con bé vẫn còn quan tâm đến anh.

Lâm Hiên lập tức nhận lấy ly.

Ánh mắt nhìn xung quanh.

So với năm năm trước, ngôi nhà này hầu như không thay đổi nhiều.

Thay đổi duy nhất là ít đồ đạc hơn rất nhiều.

Tô Anh nhanh chóng đem lớp trang điểm đậm trên mặt mình tẩy đi.

Sau đó từ trong tủ lấy ra quần áo, thay ngay trước mặt Lâm Hiên.

Lâm Hiên vội vàng xoay người lại.

Tuy rằng trước kia Tô Anh cũng thường xuyên thay quần áo trước mặt anh, thậm chí còn để cho anh giúp kéo khóa kéo gì đó.

Nhưng khi đó Tô Anh dù sao cũng còn nhỏ.

Còn bây giờ, Tô Anh đã trưởng thành.

Phát triển thành một cô gái lớn xinh đẹp.

Vẫn không thể hồn nhiên như lúc trước được nữa.

Rất nhanh, Tô Anh đã thay xong quần áo.

Phần thân trên là áo thun, phần dưới là quần jeans ống suông.


Trong nháy mắt từ một cô gái hộp đêm biến thành một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành.

"Anh không phải rơi xuống vách đá chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?" Tô Anh dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Hiên.

Kỳ thật nhìn ra được, Tô Anh vẫn là rất quan tâm đến Lâm Hiên.

"Anh được người cứu, may mắn sống sót." Lâm Hiên đáp đơn giản.

“Ồ.” Tô Anh tùy ý thốt ra một tiếng.

Tiếp theo, bầu không khí trở nên lúng túng.

"Mẹ nuôi đâu?" Lâm Hiên hỏi.

"Đang đi làm."
"Sao em lại ăn mặc như vậy?" Lâm Hiên rốt cục vẫn là mở miệng hỏi vấn đề này.

"Anh quản tôi à? Lâm Hiên, tôi nói cho anh biết, những gì vừa rồi anh nhìn thấy, một chữ cũng không được nói với mẹ tôi.

Nếu không tôi sẽ anh đẹp mặt!” Tô Anh nói xong thì liền làm ra vẻ mặt hung dữ.

Nhưng Lâm Hiên lại thấy khá là dễ thương.

Tô Anh trước kia rất xinh đẹp.

Bây giờ lớn lên, càng trở nên quyến rũ hơn.

Nhất là ngọn đồi nhỏ trước đây, giờ đã bị phồng lên cực độ, làm biến dạng họa tiết Pikachu trên áo thun.

"Ăn cơm chưa?" Tô Anh hỏi.

"Còn chưa." Lâm Hiên lắc đầu.

"Tôi đi nấu cơm."
Tô Anh nói xong, buộc tạp dề, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tô Anh, ký ức như ùa về năm năm trước.

Khi đó Tô Anh không biết nấu cơm, đều là Lâm Hiên nấu cho cô ăn.

Không nghĩ tới, hiện tại, cô nhóc đã học được cách nấu ăn.

Nhưng mà, là Lâm Hiên suy nghĩ nhiều.

Khoảng mười phút sau, trong phòng bếp liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Hiên vội vàng đi vào.

Phát hiện Tô Anh bị bỏng.

Hai bàn tay nhỏ bé nhéo chặt lấy d ái tai mình, nước mắt chảy ra vì đau.

Mà trên bếp, vẫn còn đang để hai gói mì.


“Hay là để anh làm cho!”
Lâm Hiên buồn cười lắc đầu, sau đó mở tủ lạnh ra, muốn nhìn xem có thức ăn gì.

Lại phát hiện, trong tủ lạnh, ngoại trừ một nắm mì, mấy cây hành ra, thì cũng chẳng còn gì khác.

Trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Trước kia nhà Diệp Ỷ tuy rằng cũng không giàu có, nhưng cũng tuyệt đối không nghèo.

Ít nhất cơm áo gạo tiền, mỗi ngày đều có thịt ăn.

Khi đó tủ lạnh trong nhà, luôn nhồi nhét đầy đủ.

Không phải như bây giờ…
May mắn thay, anh tìm thấy một nồi mỡ lợn nhỏ.

Như vậy, Lâm Hiên có thể làm mì dương xuân.

Lâm Hiên bắt đầu nấu mì, Tô Anh chính là đem tạp dề cởi ra, giúp Lâm Hiên buộc lại.

Rất nhanh, hai bát mì dương xuân đã được nấu xong.

Rưới một ít nước tương, thêm một thìa mỡ lợn, và một ít hành.

Ngay lập tức, một mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

“Thơm quá!” Tô Anh hít hít mũi nhỏ đáng yêu của cô, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

"Chậm một chút, cẩn thận nóng."
"Ngon ghê, đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn mì ngon như vậy." Tô Anh vẻ mặt thỏa mãn nói.

Ăn mì xong, Tô Anh mang bát đũa vào bếp rửa.

Sau đó lại đi ra mở cửa, nhìn Lâm Hiên nói:
“Được rồi.

Lâm Hiên, anh đi đi!”
“Anh… Anh vẫn còn chưa được gặp mẹ nuôi.” Lâm Hiên không ngờ rằng Tô Anh sẽ đuổi anh đi.

"Đối với mẹ tôi mà nói, anh đã chết rồi!" Tô Anh lạnh lùng đáp..

Bình Luận (0)
Comment