Chu Hoa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của Lâm Hiên.
Hắn nuốt nước bọt nói: "Lâm Hiên, ta và Lâm tiểu thư đã ký thỏa thuận với nhau!”
"Ồ? Thật sao? Nó ở đâu? Để ta xem thử!" Lâm Hiên nói.
Chu Hoa lấy bản thỏa thuận mà Lâm Nhược Hi vừa ký ra.
Lâm Hiên ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp xé bỏ.
“Hiện tại đã không còn rồi!” Lâm Hiên nhe răng cười, lộ ra một ngụm hàm răng trắng noãn.
Nhìn thấy một màn này, mặt Chu Hoa trở nên xanh mét.
Đây không phải là quá hống hách sao? Trực tiếp đem thỏa thuận xé nát.
Nhưng thì sao?
Lâm Hiên muốn xé thì cứ xé đấy! Ai dám phản đối?
Mặc dù, lúc này Lâm Nhược Hi vẫn không thể nói chuyện. Nhưng ánh mắt cô nhìn Lâm Hiên lại tràn ngập cảm kích.
Ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, anh đã thể hiện vô cùng cường thế bá đạo.
Luôn luôn có một loại cảm giác hắn là chí tôn thiên hạ.
"Lâm tiểu thư nói muốn ở cùng một chỗ với ta, ngươi có phản đối sao?” Lâm Hiên híp mắt nhìn về phía Chu Hoa.
Hắn đương nhiên biết, Chu Hoa hạn chế năng lực hành động và nói chuyện của Lâm Nhược Hi.
"Không, không có ý kiến..." Chu Hoa đầu đầy mồ hôi nói.
Những người khác không nói nên lời.
Lâm Nhược Hi nói từ lúc nào?
Lâm Hiên không chút khách khí, trực tiếp ôm lấy Lâm Nhược Hi từ trong tay Chu Hoa.
Sau đó chạm vào người cô một cái, Lâm Nhược Hi lập tức khôi phục.
"Cám ơn anh, Lâm Hiên!" Lâm Nhược Hi cảm kích nói.
“Chờ tôi chữa khỏi cho ông nội rồi cô cảm tạ luôn một lần đi.” Lâm Hiên phất phất tay nói.
“Nhưng mà, ông nội tôi đã…” Lâm Nhược Hi còn chưa nói xong, nước mắt đã “Là tôi hại chết ông rồi.”
Lâm Hiên lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm, đi về phía Lâm lão gia tử.
Lâm Càng Vũ vội vàng ngăn cản.
“Ta không cho phép ngươi động thi thể lão gia tử!” Lâm Càng Vũ lấy hết can đảm nói.
Tuy rằng ông ta cũng không tin Lâm Hiên có thể khiến người chết sống lại.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu lão gia tử sống lại, như vậy mọi chuyện đều xong rồi!
"Ồn ào!" Lâm Hiên lười nói nhảm, trực tiếp phất tay.
Thân thể của Lâm Càng Vũ lập tức bay ra ngoài.
"Còn ai muốn ngăn cản ta?"
Ánh mắt Lâm Hiên nhìn chung quanh một vòng người trong phòng. Ánh mắt nhìn tới đâu, mọi người cũng chủ động tránh né.
Thấy không có ai nói nhảm nữa, Lâm Hiên lúc này mới hài lòng đi tới trước giường bệnh.
Anh kiểm tra tình huống của lão gia tử một chút.
Biểu hiện dấu hiệu của lão gia tử, đích thật là đã chết.
Nhưng Lâm Hiên vẫn còn có cách cứu được.
Anh liếc nhìn những người phụ nữ trong phòng, rồi hỏi:
“Ai trong số các ngươi còn là xử nữ?”
"Ta, ta không phải!" Lâm Nhược Lan lắc đầu.
"Ta, ta cũng không phải."
Về phần Lâm Nhược Lâu, Lâm Hiên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Nếu cô ta mà còn tr nh mới là chuyện lạ đó.
“Tôi.” Cuối cùng, Lâm Nhược Hi nghiến răng nói.
"Được, lại đây." Lâm Hiên gọi Lâm Nhược Hi lại.
Muốn chữa khỏi lão gia tử, cần dùng tiên thiên cung huyết!
"Đợi lát nữa mặc kệ tôi làm cái gì, cô cũng đừng phản kháng." Lâm Hiên nói.
"Ừ." Lâm Nhược Hi nhu thuận gật đầu.
Lúc này, tất cả hy vọng của cô đều đặt vào Lâm Hiên.
Lâm Hiên lấy ra một cây Cửu Chuyển Kim Châm đâm vào bụng Lâm Nhược Hi.
Dẫn ra một giọt tiên thiên cung huyết.
Sau đó, bắt đầu điều trị cho Lâm lão gia tử.
Sau khoảng vài phút, lão gia tử lại thật sự sống lại.
“Khụ khụ.” Ông ho hai tiếng và mở mắt ra.
“Ông nội!”
Nhìn thấy một màn này, trên mặt không ít người Lâm gia đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ có hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân là có vẻ mặt rất khó coi.
Nhất là Lâm Càng Vũ, tuy rằng cái tát vừa rồi của Lâm Hiên không có lấy mạng hắn, nhưng cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Nhưng lúc này, hắn cũng không quan tâm đ ến vết thương của mình. Vì tất cả chú ý của hắn đều đang ở trên người lão gia tử.
Lão gia tử, thật sự được cứu sống!
“Xong rồi!” Lâm Càng Vũ biết rằng mọi thứ đã kết thúc.
"Ông nội, ông tỉnh rồi, thật tốt quá!"
Lúc này, nếu nói ai là người hạnh phúc nhất, đương nhiên là Lâm Nhược Hi.
Cô lao thẳng vào vòng tay của Lâm Chi Đống, khóc nấc lên.
“Bố, bố không sao. Thật tốt!” Hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân kiên trì đi tới.
Ánh mắt Lâm Chi Đống lạnh lùng quét qua hai người bọn họ.
Mặc dù, ông gần như đã chết. Nhưng đối với chuyện chung quanh, vẫn còn có một ít cảm giác.
Vì vậy, những gì đã xảy ra trong phòng bệnh này, ông đều biết tất cả.
“Bố, con sai rồi!”
Lâm Càng Vũ bị ánh mắt lạnh như băng của lão gia tử nhìn, tựa hồ hiểu được lão gia tử đã biết chuyện di chúc, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.
“Bố, con cũng sai rồi!” Lâm Canh Tân cũng quỳ trên mặt đất.
Thấy hai người con như vậy, Lâm Chi Đống rốt cuộc cũng mềm lòng. Thở dài nói:
“Các ngươi đứng lên đi!”
Hai anh em hơi bối rối, có chút không giải thích được.
Chẳng lẽ ông cụ không biết về chuyện di chúc?
Nhưng lời nói tiếp theo của lão gia tử lại làm cho hai người như rơi xuống hầm băng.
"Mang di chúc của ta tới đây."
Rõ ràng, lão gia tử biết chuyện di chúc giả.
Lâm Càng Vũ toàn thân run rẩy đưa di chúc cho lão gia tử.
Tuy nhiên, ông già nhận di chúc, không đọc mà trực tiếp xé, sau đó nói:
"Nếu tôi chưa chết, di chúc này cũng không có hiệu lực."
Hai anh em nhìn nhau. Cuối cùng cũng hiểu. Xem ra, lão gia tử là muốn bảo vệ hai người bọn họ.
Cũng đúng, tuy năng lực của bọn họ đều kém Lâm Nhược Hi, nhưng dù sao bọn họ cũng là con ruột của lão gia tử.
"Cám ơn ngươi đã cứu lão gia tử."
Người của Lâm gia cảm tạ Lâm Hiên, nhưng cũng không biết mấy phần thật giả.
Lâm Hiên cũng không thèm để ý.
"Được rồi, không có việc gì nữa, vậy ta đi trước." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Lâm Hiên, chờ một chút."
Ngay khi Lâm Hiên sắp rời khỏi phòng bệnh, Lâm Nhược Hi lại gọi anh lại.
“Còn chuyện gì…”
Lâm Hiên vừa định hỏi, còn có chuyện gì nữa thì đột nhiên môi anh liền cảm thấy lạnh.
Tiếp theo, liền nhìn thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, xuất hiện trong mắt mình.
Là Lâm Nhược Hi.
Hàng mi mảnh khẽ rung. Làn da trắng nõn như trẻ sơ sinh.
Lúc này, khoảng cách giữa cô và Lâm Hiên là con số không.
Lâm Hiên không ngờ Lâm Nhược Hi lại to gan đến thế, dám hôn anh trước mặt nhiều người như vậy.
Lâm Nhược Hi thật sự không biết nên cảm tạ Lâm Hiên như thế nào. Với năng lực hiện tại của Lâm Hiên, anh muốn cái gì cũng có thể đạt được.
Mọi người trong phòng cũng chết lặng.
Lâm Nhược Hi trước giờ nổi danh là mỹ nhân băng sơn, khó có nam nhân nào có thể đến gần cô.
Nhưng bây giờ, cô lại chủ động hôn Lâm Hiên.
"Nhược Hi, ta nghe nói Lâm lão gia tử bị bệnh, cho nên tới thăm một chút."
Mà lúc này, một nữ nhân cầm giỏ trái cây đi tới, nhìn thấy hình ảnh đang diễn ra trong phòng, lập tức trợn to hai mắt!