Lâm Hiên ngoại trừ đưa cho nàng nguyên thạch, hắn còn đưa thêm không ít đan dược và trận pháp.
Trận pháp đã được bố trí xung quanh đế phủ từ sớm.
Một khi có người ỷ mạnh xông vào, sẽ lập tức được khởi động.
Nhưng hai người này lại trực tiếp tiến vào phòng khách, nhưng lại không khởi động bất kỳ một trận pháp nào.
Lúc này có thể đánh giá được.
Thực lực của hai người này tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới vô cùng khủng bố.
Tốc độ nhanh đến ngay cả trận pháp cũng không kịp phát hiện.
“Yên tâm, ta sẽ không để nàng ta chết nhanh như vậy đâu.” Trên mặt Vấn Cầm xuất hiện nụ cười, sau một khắc, tay nàng nhẹ nhàng đặt ở bên hông.
Một cái bánh xe lớn bằng cối xay, từ trong hư không xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Cả bánh xe đều là màu đen, bay lơ lửng trong không trung, xoay tròn không ngừng, trên bánh xe còn khắc vô số phù văn thần bí cổ xưa.
“Thần khí không gian.” Nhìn những chuyện vừa xảy ra, trong lòng Hô Diên Giác Lệ chấn động.
Thần khí không gian quý báo cỡ nào, hắn hiểu rất rõ.
Ngay cả nhất tộc Thác Bạt được xưng là gia tộc mạnh nhất thế gian này cũng chưa từng có.
Không hổ danh là cường giả đi ra từ trong bí cảnh.
Vấn Cầm dùng ngón tay dính máu kia, chạm khẽ vào mép bánh xe.
Sau khi bánh xe dính máu của Diệp Ỷ, những đường hoa văn trên đó lập tức sáng lên.
Tất cả những người có mặt đều nghi hoặc nhìn về phía Vấn Cầm, không biết nàng ta đang muốn làm cái gì.
“Ta giải thích cho các ngươi một chút, cái này được gọi là Huyết Sát Bảo Luân, chỉ cần dính một giọt máu tươi là có thể tàn sát hàng vạn sinh linh. Cho dù là ở Côn Luân bí cảnh, cũng là chí bảo vô thượng.” Vấn Cầm tự nói một mình.
Nhưng mà, mọi người lại nghe không hiểu.
“Không hiểu à? Hay là để ta nói như vậy đi, nó có sức mạnh vô cùng lớn, chỉ cần nó nếm được một giọt máu, thì nó có thể giết tất cả những người thân có quan hệ huyết thống với giọt máu này.”
“Nói theo cách nói thông thường, thì nó chính là vũ khí tiêu diệt toàn tộc.”
“Đương nhiên, thực lực càng mạnh thì có thể chống lại càng lâu, nhưng chỉ cần là người có huyết mạch chí thân, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng đều phải chết.”
Vấn Cầm vừa nói xong.
Từng luồng khí sáng màu xanh lục xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Ỷ và Tô Anh, sau đó bay vào Huyết Sát Bảo Luân.
Sau một khắc, cơ thể Tô Anh mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở dồn dập, nàng cảm thấy như linh hồn của mình đang bị một cái gì đó hút đi.
Còn Diệp Ỷ, miễn cưỡng còn có thể người vững.
Mới vừa rồi, Hồng Diệp đã dìu
cô ngồi lên ghế.