Báo Thù Tình Nhân

Chương 22

Phạm Đằng mở mắt liền thấy Văn Dĩ An hốc mắt hồng hồng, vẻ mặt lã chã chực khóc ngóng nhìn mình, thoạt nhìn khiến người ta đau lòng không thôi.

"Anh tỉnh." Vừa thấy anh tỉnh lại, Văn Dĩ An lập tức đứng lên, miễn cưỡng mỉm cười, ách thanh hỏi: "Anh thấy thế nào? Có thoải mái không?"

Phạm Đằng không có trả lời cô, nhìn chung quanh đánh giá bốn phía, lập tức biết chính mình hiện tại đang nằm ở bệnh viện.

Đã xảy ra chuyện gì? Anh nhớ lại.

Anh còn nhớ bản thân sau khi ăn mỳ cô nấu, bụng bắt đầu không thoải mái, tiếp theo liền giống ngộ độc thức ăn bắt đầu phun, khiến cô sợ hãi.

Loại tình huống này anh gặp không ít lần, nhưng là chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này. Anh cơ hồ phun đến hư thoát, ngay cả khí lực mở miệng trấn an cô đều không có, chỉ có thể miễn cưỡng được cô giúp đỡ ngồi lên ô tô, trên đường đi,tinh lực hoàn toàn hao hết dẫn đến mất đi ý thức, thẳng đến giờ khắc này mới tỉnh lại.

Cô nhất định bị kinh hách rất nhiều.

"Anh không sao." Phạm Đằng vừa nói vừa giãy dụa muốn từ trên giường bệnh ngồi dậy, chứng minh lời mình nói, không ngờ lập tức bị cô chặn ngang.

"Đừng đứng lên, bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi." Cô ách thanh ra lệnh.

"Được, anh nằm, không đứng dậy, nhưng là em cũng đáp ứng anh không được tự trách, bởi vì chuyện này không phải do em." Anh nằm lại giường cầm bàn tay lạnh như băng của cô, ôn nhu nhìn cô, thanh âm vì lúc trước phun phun(S:Từ này tế nhị a…) cùng hôn mê ngủ say mà có chút khàn khàn.

Lời anh vừa nói khiến Văn Dĩ An khẽ run miệng nhếch một chút, nước mắt cô cố nén nửa ngày rốt cục ngăn chặn không được từ hốc mắt chảy xuống dưới.

"Là em sai, là em nấu, nhất định là em……" Cô thút thít.

"Không, không phải do em." Anh đánh gãy lời của cô.

"Là lỗi của em."

"Tràng vị của anh vốn mẫn cảm hơn người khác, loại tình huống này trước kia cũng từng phát sinh, không phải do em." Anh ôn nhu nói.

"Anh an ủi em." Văn Dĩ An rơi lệ lắc đầu.

"Không phải an ủi, anh là nói thật." Phạm Đằng giơ tay, một bên mềm nhẹ thay cô lau lệ, một bên khiểm thanh nói. "Tràng vị của anh hai ngày không có đồ ăn dầu mỡ thì sau đó cần có thời gian thích ứng mới chạm được vào dầu mỡ. Bởi vì chuyện này nhiều năm nay không xảy ra, anh tưởng tràng vị đã có lực miễn dịch, không nghĩ tới nó vẫn như vậy. Thực xin lỗi, không nói với em, để em lo lắng rồi."

"Anh gạt em." Cô vẫn không tin.

"Hồ sơ bệnh án có thể chứng minh anh không nói dối." Anh ôn nhu đáp. "Cho nên đừng khóc được không? Này thật sự không phải lỗi của em."

"Thật vậy chăng?" Cô hấp cái mũi hỏi.

"Thật sự." Anh cam đoan.

Nhìn vẻ mặt anh còn thật sự thề, Văn Dĩ An hơi chút buông lỏng, nhưng là sợ hãi trong lòng còn nguyên vẹn.

"Anh hù chết em, em còn nghĩ anh sẽ bỏ em đi." Cô ngăn chặn không được chân tình khóc nói.

"Không khoa trương như vậy chứ?" Phạm Đằng khẽ cười, muốn không khí biến thành thoải mái.

Cô khóc thật sự làm tâm anh đau, rất đau, nếu có thể, anh nguyện ý dùng toàn bộ những gì anh có đổi lại nụ cười cho cô, muốn cô vĩnh viễn mỉm cười vui vẻ.

"Anh sắc mặt tái nhợt, cả người rét run, mặc kệ em kêu như thế nào, lay như thế nào, anh đều không có phản ứng." Văn Dĩ An nhớ tới tình huống lúc đó mà sợ hãi run rẩy.

"Thực xin lỗi. Anh yêu em." Phạm Đằng nhịn không được đem bàn tay run rẩy ấy đến bên môi đặt nụ hôn, "Anh cam đoan, về sau tuyệt đối không tái diễn chuyện này. Vì em, anh tuyệt đối không cho phép chính mình ngã xuống, không cho phép chính mình làm em lo lắng thêm nữa."

"Anh cam đoan?" Cô nước mắt chan hòa hỏi.

"Anh cam đoan."
Bình Luận (0)
Comment