Ngọc Hải tươi cười nhìn cô nói.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi! Thật có duyên!
Cô nheo mắt, không thèm nói chuyện với hắn tiếp tục chạy. Hắn cũng vẫn chạy song song cô và nói.
- Còn giận anh vụ lần trước ở chùa à! Anh xin lỗi! Anh không cố ý!
Cô vẫn tiếp tục chạy, xem hắn như không khí. Hắn vẫn không từ bỏ cứ chạy song song cô nói huyên thuyên đủ thứ. Bảo Trâm nhớ lại, kiếp trước hai người quen nhau cũng đang chạy bộ trong công viên thế này. Cô đang chạy, hắn cũng từ đâu nhảy ra chạy song song xin làm quen, cũng nói đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng lúc đó, cô lại vui vẽ trò chuyện với hắn. Khi trở về hai người còn cho số điện thoại cho nhau.
Tối về hắn bắt đầu điện thoại, nhắn tin, kết bạn trên facebook, zalo, rồi hẹn nhau hôm nào đi uống nước. Từ đó, hai người bắt đầu quen nhau, rồi yêu nhau lúc nào không biết. Cho đến khi hai người kết hôn, cô cứ ngỡ là cô cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho mình. Nhưng ngờ đâu mới chỉ một năm, hắn đã phản bội cô cùng với người con gái khác... Cô chợt nổi giận quay sang ra quyền đánh hắn.
Bị công kích bất ngờ, hắn không phản ứng kịp cũng bị trúng vài chiêu. Nhưng sau đó, hắn cũng phản ứng lại đỡ đòn của cô được. Cô là võ karate, hắn lại là taekwondo. Hai trường phái võ khác nhau, đấu cũng không biết ai thắng ai bại. Bảo Trâm cũng biết hắn có võ đấy, nhưng kiếp trước có bao giờ hai người đấu tay đôi đâu. Lúc đó, cô yêu hắn thì phải luôn giữ hình ảnh thục nữ khi ở trước mặt hắn chứ. Dù biết võ cũng nói là không biết. Không ngờ võ hắn lại cao như vậy.
Ngọc Hải cũng đã là đai đen lục cấp rồi, trong khi Bảo Trâm cũng mới là nhị cấp, làm sao so với hắn được. Sở dĩ hai người chưa phân thắng bại là tại hắn nhường thôi. Hắn chỉ bị chậm tiêu trước tình huống bất ngờ, chứ có chuẩn bị thì cô cũng không thể tấn công hắn như lúc ban đầu được. Đây cũng là khuyết điểm của hắn a. Chính vì vậy mà lần cùng Chương Dương đi theo hộ tống cô, bị cô tập kích bất ngờ, hắn mới nói, nếu đối tượng cô lựa tấn công đầu tiên là hắn thì hắn đã không thể tránh được rồi.
Đánh một lúc, thể lực Bảo Trâm đã không chịu nổi. Thân thể cô chỉ 15 tuổi, lại mới luyện mấy tháng nay. Tuy sức mạnh, và chiêu thức có thể phát huy bằng như lúc trước nhưng sức bền lại không có. Đánh một chút xíu đã không thể đỡ nỗi rồi. Thấy cô đã yếu, Ngọc Hải cũng vội vàng thu lực, không trả đòn mà chỉ đỡ thôi. Cuối cùng, Bảo Trâm mệt mỏi quá ra một quyền cuối nhưng lại ngã nhào vào lòng hắn luôn.
Hắn tươi cười tiếp được cô nói.
- Bé con! Không đủ thể lực còn ráng đấu nữa à?
Bảo Trâm vội đẩy hắn ra, nhưng ngược lại hắn lại ôm chặt cô nói.
- Để anh đưa em tới băng đá kia ngồi nghỉ!
Bảo Trâm thét lên.
- Không cần! Tôi tự đi được! Không phiền anh!
Nhưng Ngọc Hải ngu gì bỏ, khó khăn lắm mới ôm được người mình ngày đêm nhung nhớ vào lòng, bỏ ra thật đáng tiếc. Mà người này cũng y như một con mèo hoang. Bắt được, một khi buông ra thì sẽ chạy mất. Vì thế mà cô có nói gì, hắn vờ như không nghe rõ. Một mực bế cô lên đi đến băng đá. Người xung quanh thì cũng nghĩ hai người là một cặp tình nhân đang hờn dỗi thôi.
Đặt cô ngồi xuống, hắn vội lấy khăn mặt ra lau mồ hôi cho cô. Cô vội đánh tay hắn bảo hắn tránh ra. Thế nhưng, hắn lại như không có chuyện gì choàng vai cô giữ chặt, lau sạch sẽ mồ hôi cho cô. Bảo Trâm bực tức, cầm tay hắn cắn một phát vào cổ tay. Hắn đau quá vội giật ra, nhìn vào dấu răng đã rướm máu trên cổ tay. Rồi nhìn cô tươi cười nói.
- Mèo nhỏ à! Không ngờ em lại thích anh nha! Mới gặp mấy lần mà đã đánh dấu chủ quyền trên tay anh rồi. Vậy kể từ đây anh đã là người của em rồi nhé!
Cô đen mặt, tức giận nói.
- Tào lao! Mau tránh ra! Để tôi yên!
Hắn vẫn cứ hề hề nói.
- Đừng như vậy mà mèo nhỏ! Anh cưng a!
Nói còn nựng mặt cô. Bảo Trâm nỗi bão, vội dùng hết sức ném tay hắn ra, tức giận đùng đùng đứng dậy bỏ về. Hắn cũng vội đi theo nói lãi nhãi. Cô không ngờ hắn lại là người mặt dày vô sĩ như vậy đấy. Tại sao kiếp trước hắn không có nhỉ? Hay tại kiếp trước cô không hiểu gì về hắn? Chắc là vậy đi!
Hắn cứ lẽo đẽo đi theo lãi nhãi hoài, cô bực quá vội la to lên.
- Bớ người ta! Có biến thái sàm sỡ trẻ em!
Mọi người đều quay lại nhìn, Ngọc Hải cũng giật mình. Nhân lúc mọi người vay quanh hắn, cô vội ba dò bốn cẳng chạy mất tiêu. Hắn khó khăn lắm mới giải thích cho mọi người hiểu mà buông tha hắn. Thấy cô biến mất, hắn cười lắc đầu.
- Đúng là mèo hoang!
Rồi hắn lại chống cằm suy nghĩ.
- Nhưng mà mèo hoang thì cũng sẽ bị thuần hóa thôi. Bảo Trâm! Em đừng hòng thoát!
Sau đó, móc chiếc khăn mặt lúc nãy lau mồ hôi cho cô ra đưa lên mũi hít sâu vào. Một hương thơm nhàn nhạt xong vào mũi, không giống mùi nước hoa mà giống hương hoa của tự nhiên hơn. Hắn kinh ngạc, lại ngửi ngửi nhiều lần nữa. " Quái? Khăn mình đâu có xịt nước hoa, cũng đâu có xài nước xã đâu mà thơm vậy nhỉ? Nhưng mùi thơm này..." hắn lại ngửi kỹ lại, "... giống mùi hoa cúc nhưng nhạt hơn rất nhiều, không để gần ngửi sẽ không biết. Không lẽ Bảo Trâm dùng hoa cúc rửa mặt à? Cũng có thể lắm! Con gái mà". Nghĩ rồi, hắn cất kỹ chiếc khăn vào túi áo. Đem về giữ như báu vật.
Bảo Trâm chạy về đền nhà, thấy cửa mở biết mẹ đã về. Cô vội bước vào nhà hô.
- Mẹ ! Mẹ đã về!
Mẹ cô tươi cười nhìn cô nói.
- Hôm nay con không đi làm à?
Cô đáp.
- Dạ! Hôm nay chị Mỹ bận nên cho tụi con nghỉ. Mẹ về lâu chưa vậy?
Mẹ cô đáp.
- Cũng gần nửa tiếng rồi. Mà con đi đâu về mà mồ hôi mồ kê không vậy? Lại đây mẹ lau mặt cho nè. Nghỉ một chút cho khô mồ hôi rồi hẳn đi tắm.
Nói rồi bà lấy khăn lau mặt cho cô, rồi cả trên cổ. Bảo Trâm đưa mặt hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ. "Có mẹ thật là sướng!" Rồi nói.
- Dạ! Con vừa ra công viên tập thể dục. Tại chạy bộ nên mồ hôi ra nhiều thôi.
Mẹ cô gật đầu.
- Ừ! Tập thể dục bảo vệ sức khỏe cũng tốt. À mà hôm nay con xịt nước hoa à? Trên người thơm quá vậy?
Cô ngạc nhiên,
- Hả? Con đâu có xịt gì đâu?
Rồi vội kéo áo lên ngửi thử, càng kinh ngạc.
- Hả? Đúng là có mùi thơm thiệt! Nhưng cũng không giống mùi nước hoa cho lắm! Giống mùi bông cúc hơn, lại cũng nhạt hơn nữa, chỉ thoang thoảng hà. Nếu không để sát lại ngửi cũng không biết.
Mẹ cô lại nói.
- Chắc vừa rồi con đụng trúng ai có xịt nước hoa chứ gì?
Cô lắc đầu đáp.
- Có đụng ai đâu ạ! Chỉ có... chẳng lẽ...
Cô chợt nhớ là ở công viên chỉ có mình Ngọc Hải là tiếp xúc với cô, cô nghĩ "Không lẽ hắn ta dùng nước hoa có mùi này? Nhưng mình đâu biết có loại nước hoa nào mà có mùi hoa cúc tự nhiên vậy đâu ta? Chỉ có nước dùng bông cúc để tắm thôi. Nhưng mùi cũng đâu có giữ lâu như vậy? Chắc là loại nước hoa đặc biệt nào đó mà mình chưa biết! Hứ! Con trai mà dùng nước hoa mùi hoa cúc. Gớm!" Nghĩ rồi cô vội nói.
- À... dạ đúng rồi! Vừa nãy con có đụng trúng một người chắc mùi cũng do trên người đó truyền sang con đi. Thôi con đi tắm cái là hết à!
Mẹ cô nói.
- Ừ! Con tắm đi! Rồi ra ăn cơm.Mà mùi này cũng thơm, đặc biệt tự nhiên không giống nước hoa thông thường, chắc cũng đắt lắm đây?
Bảo Trâm chà thật sạch sẽ, bỏ sữa tắm thật nhiều vì nghĩ trên người dính cái mùi của tên đó tốt nhất là tẩy thật sạch. Khi ra đúng là đã hết mùi rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ăn cơm, mẹ cô mới nói.
- Trâm à! Mẹ định bán căn nhà này mua căn mới, con thấy sao?
Cô ngạc nhiên hỏi.
- Không phải mẹ nói chưa đủ tiền đợi đến sang năm sao?
Mẹ cô đáp.
- Đúng là mẹ chưa đủ tiền. Nhưng mà hiện tại có một căn người ta cần bán gấp, kêu giá có 200 hà. Mẹ nghĩ, hổng ấy bán căn này rồi hốt thêm đầu hụi, mượn thêm chút đỉnh nữa chắc đủ.
Cô hỏi.
- Nhà nằm ở đâu? Rộng không mà kêu giá như vậy ạ?
- Nhà ở đầu hẻm nhà thuốc tây, bỏ căn đầu là nhà thuốc là tới, cũng chỉ mới xây hai ba năm nay thôi. Ngang 4 dài 10, còn có một lầu đúc. Phía trước còn có khoảng sân nhỏ nữa chừng 3m. Lúc trước là cho một gia đình thuê, nay chủ cần tiền gấp nên bán lại.
Cô càng kinh ngạc.
- Hả? Chổ đó là hẻm lớn mà, ô tô vào được, sao lại rẻ vậy? Có vấn đề gì không vậy ạ?
Mẹ cô nói.
- Mẹ cũng đã xem kỹ rồi. Giấy tờ đều đầy đủ cả. Cũng chẳng có vấn đề gì. Ban đầu khi nghe nói, mẹ cũng không dám tin nhưng người ta lại dẫn mẹ đi coi, còn đem cả giấy chủ quyền ra nữa. Với lại người giới thiệu cho mẹ, lại là chủ nhà mà mẹ đi làm hàng ngày. Người bán lại là bạn thân của bà ấy. Bà chủ còn nói, nếu mẹ không có tiền bà ấy có thể cho mẹ mượn toàn bộ không lấy lãi. Một tuần hoặc một tháng có thể góp cho bà ấy bao nhiêu cũng được. Chừng nào hết thì thôi.
Cô lại thắc mắc.
- Nếu bà ấy có tiền sao không trực tiếp mua luôn mà lại nói cho mẹ?
- Mẹ cũng hỏi bà ấy giống như con vậy. Nhưng bà ấy nói con bà đi nước ngoài cả rồi. Không bao lâu cũng sẽ rước bà đi! Bà mua nữa làm gì? Tại thấy mẹ thật thà lại nhiệt tình, nên bà ấy mới giúp. Cho mẹ có một nơi thoải mái một chút, có thể làm buôn bán nhỏ ngay tại nhà cũng được. Không cần phải trả tiền thuê mặt bằng. Chứ làm cái nghề này vừa cực khổ lại không ổn định. Mẹ hiện tại còn sức khỏe thì còn làm được, chứ sau này già năm sáu chục tuổi, sao mà làm được nữa. Lúc đó không chừng lại báo con cháu. Mẹ cũng không muốn điều đó.
Bảo Trâm nhìn nhìn mẹ rồi nói.
- Sao gọi là báo ạ! Lúc đó con làm có tiền rồi, con sẽ nuôi mẹ. Mẹ chỉ việc ở nhà chờ con đem tiền về nuôi thôi. Có gì đâu mà báo.
Mẹ cô gõ nhẹ đầu cô tươi cười nói.
- Cái con nhỏ này chỉ biết nói cái miệng. Ừ! Tui đợi. Tới lúc đó mà không làm được như vậy thì đừng có trách.
Cô nhe răng cười.
- Chắc chắn mà! Mẹ yên tâm!
Mẹ cô cười lắc đầu rồi tiếp tục ăn cơm. Thật ra, mẹ chỉ nói để cho Bảo Trâm biết thôi, chứ trong lòng bà đã có quyết định. Bà sẽ đem số tiền dành dụm được đi đặt cọc căn nhà đó. Số còn lại sẽ mượn bà chủ, chờ bán được nhà và hốt được hụi bà sẽ trả lại. Chứ nếu chần chừ để người khác mua, lúc đó lại tiếc.
Kỳ thực, dù bà có để bao lâu thì căn nhà đó cũng sẽ không bán mất. Bởi vì trong ngôi nhà của chủ mà bà đi dọn dẹp hàng ngày, cũng là người đã giới thiệu cho bà, đang có một cuộc trò chuyện điện thoại giữa bà chủ và một người khác. Người đó hỏi.
- Thế nào rồi cô? Bà ấy có đồng ý không?
Bà chủ đáp.
- Chưa biết! Bà ấy nói về bàn lại với con gái đã. Nếu được mai bà ấy sẽ đặt cọc. Phần còn lại cô sẽ cho mượn, khi nào bán được nhà bà ấy sẽ trả lại.
Người đó đáp lại.
- Vậy thì được! Cháu cảm ơn cô rất nhiều ạ!
Bà chủ cười nói.
- Gì mà cảm ơn! Cô cũng có làm gì đâu. Cũng không có bỏ tiền. Ngược lại, toàn bộ đều là cháu lo. Kể cả ngôi nhà cũng cháu bỏ tiền mua, rồi lại đem bán rẻ lại. Vậy mà còn không ra mặt, đẩy toàn bộ công lao lên cho cô. Cô còn phải cảm ơn cháu cho cô có một người ghi nhận ơn nghĩa nữa.
Người kia cười nói.
- Nhưng nếu cô không ra mặt giúp đỡ, cháu cũng đâu thể đem căn nhà đó bán cho bác ấy được. Không chừng bác ấy còn sợ bị gạt nữa. Kỳ thực cháu là muốn tặng nhưng cháu biết người ta chắc chắn sẽ không nhận nên mới ra hạ sách này. Lại làm phiền cô cháu rất ngại.
Bà chủ trách cứ.
- Lại khách sáo nữa rồi. Ngại gì không biết nữa. Thằng con cô lúc trước không nhờ cháu thì đã vào tù ngồi đếm lịch rồi. Có đâu giờ này qua Út du học. Cô mới là người phải cảm ơn, phải ngại với cháu mới phải.
Người kia lại nói.
- Chuyện nhỏ thôi mà cô!
Bà chủ liền nói.
- Nhỏ gì mà nhỏ. Liên quan đến tương lai cả một đời con trai cô mà nhỏ gì. Có chuyện bán nhà này mới là nhỏ này! Cháu yên tâm. Mọi việc để cô lo, chắc chắn trong vài ngày bà ấy sẽ dọn đến nhà mới.
- Cháu cảm ơn cô ạ! Chào cô!
- Ừ chào cháu!
Nói rồi bà chủ gát máy, ngồi xuống ghế thở dài, lắc đầu.
- Thật là, trên đời này lại còn có người giúp đỡ người khác mà không cho người ta biết. Đúng là...
Rồi lại lắc đầu.
Trong một ngôi biệt thự xa hoa, tráng lệ trong khu nhà giàu. Trí Bảo nằm dài trên ghế dựa mở điện thoại xem hình một người, lẩm bẩm.
- Bảo Trâm a Bảo Trâm! Tại sao em không giống các cô gái khác một chút xíu. Muốn tặng một món quà cho em cũng phải nghĩ đủ mọi cách. Nếu em như người ta thì ngay cả căn nhà này anh cũng đem tặng em luôn rồi, có đâu phải dùng một căn nhà nhỏ xíu đó chứ. Còn phải lấy lại thêm 200 nữa. Thật là... anh nên nghĩ em ngu hay em quá cứng cỏi đây? Có lẽ bởi vì em như vậy nên anh mới yêu em đi. Nếu như em giống những cô gái khác, chắc chắn anh sẽ khinh thường em. Đúng không? Bảo Trâm của anh!
Trong hình cô gái vẫn tươi cười không có gì thay đổi.